Chương 37. Hôn em

Ôn Noãn cùng Giang Yến đưa Tống Cẩn tản bộ đến cửa nhà.

Trên đường Ôn Noãn cũng đại khái hiểu được tình hình gần đây của Tống Cẩn, lúc còn đi học cô đã nghe người ta nói cô Tống vẫn luôn lẻ loi một mình, chưa từng kết hôn.

Hiện tại bà vẫn độc thân, với mức lương hưu của giáo viên, ở thị trấn Thu Thủy sống an nhàn hết quãng đời còn lại.

“Trên trấn có một viện dưỡng lão, đến khi tuổi già sức yếu không còn trụ nổi nữa ta sẽ đến đó.”

Đây là kế hoạch của Tống Cẩn khi còn trẻ.

Không biết tại sao, Ôn Noãn nghe được những lời này của Tống Cẩn lại có chút đau lòng.

Có lẽ vì cô cảm nhận được sự cô đơn của bà ấy, và thái độ thản nhiên tiếp nhận sự cô đơn của bà.

Trên đường đi Ôn Noãn đã cảm ơn Tống Cẩn, nhưng hiện tại vẫn nhịn không được muốn ôm bà một chút.

Vì thế Giang Yến bị ném sang một bên, trơ mắt nhìn Ôn Noãn ngã vào vòng tay cô giáo Tống, hai người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng ôm lấy nhau, hình ảnh vô cùng ấm áp thoải mái.

Trong một khoảnh khắc, Giang Yến cảm thấy họ giống như hai mẹ con, khí chất của họ quá hòa hợp.

Bất ngờ bị cô gái nhỏ ôm lấy, trong nháy mắt Tống Cẩn thất thần.

Cơ thể bà cứng đờ trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Ôn Noãn, giọng nói ân cần dịu dàng.

“Thật ra, được gặp lại cháu ta đã rất vui.”

“Hiện tại cháu sống rất tốt, Giang tiên sinh đối xử với cháu cũng rất tốt, ba mẹ và bà nội của cháu nếu có linh thiên họ cũng có thể yên tâm.”

Chóp mũi Ôn Noãn chua xót, khi buông Tống Cẩn ra, vành mắt cô đã đỏ hoe.

Nhớ lúc còn đi học, cô bị bệnh và phát sốt, trời mưa rất to, Tống Cẩn đã cõng cô đến bệnh viện truyền dịch.

Còn nhớ những lần bà đến thăm nhà đều mang rất nhiều đồ đến tận cửa, tần suất đến nhà rõ ràng là nhiều hơn so với các bạn học khác trong lớp.

Khi đó, Ôn Noãn chỉ cảm thấy Tống Cẩn là một người thật phiền phức, tại sao phải bận tâm đến cô như vậy?

Hiện tại cô rất biết ơn, cảm thấy thật may mắn vì trước kia đã gặp được một giáo viên chủ nhiệm có trách nhiệm như Tống Cẩn.

Nghe bà nhắc đến ba mẹ và bà nội, Ôn Noãn lau đi giọt nước trong suốt nơi khóe mắt.

Hít vào một hơi thật sâu, cô mỉm cười với cô giáo Tống.

“Nhắc đến mới nhớ ra, cô đã từng đến bái tế ba mẹ cháu đúng không?”

Đó là chuyện khi Ôn Noãn đang học cấp ba, cô không nhớ rõ là tết Thanh Minh năm nào, cô cùng bà nội đi tảo mộ, đã nhìn thấy Tống Cẩn ở trước mộ ba mẹ cô.

Nguyên nhân khẳng định Tống Cẩn đến bái tế ba mẹ Ôn Noãn là vì hoa và lễ vật bà ấy mang đến tất cả đều đặt trước mộ ba mẹ cô.

Xung quanh cũng không có người khác, bia mộ cũng được quét dọn sạch sẽ.

Khi đó Ôn Noãn cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy bà nội và cô Tống đang trò chuyện với nhau cách đó không xa.

Nội dung của cuộc trò chuyện cô không thể hiểu hết.

Vừa rồi Tống Cẩn nhắc đến ba mẹ và bà nội, Ôn Noãn mới nhớ ra việc này.

Sau đó cô hỏi Tống Cẩn.

“Cô quen biết ba mẹ cháu sao?”

Ngoài điều này ra, Ôn Noãn không thể nghĩ ra lý do nào khác.

Bởi vì Tống Cẩn đối xử với cô đặc biệt rất tốt, còn cố ý đến bái tế ba mẹ cô, những việc này đều không thích hợp.

Nếu bởi vì bà ấy là cô giáo chủ nhiệm của Ôn Noãn, nên đối xử với cô tốt hơn, quan tâm cô nhiều hơn cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng đến bái tế ba mẹ của học sinh….

Điểm này thì Ôn Noãn không thể hiểu rõ.

Trừ phi cô giáo Tống là bạn cũ của ba mẹ cô.

Câu hỏi của Ôn Noãn đã làm khó Tống Cẩn.

Bà do dự không nói, ánh mắt ưu thương nhìn Ôn Noãn, một lúc sau mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Đó đều là những việc lúc trẻ của ta.”

“Khi đó nhà mẹ cháu và nhà ta là hàng xóm.”

Nói cách khác, mẹ của Ôn Noãn và Tống Cẩn là chị em hàng xóm lớn lên cùng nhau.

Bà lớn hơn mẹ Ôn Noãn vài tuổi, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa họ.

Khi còn nhỏ cùng nhau khóc cùng nhau cười, sau này lại cùng nhau cắp sách đến trường.

Sau đó bọn họ lại cùng nhau gặp gỡ cha của Ôn Noãn.

Cha của Ôn Noãn là Ôn Phi Bình, cùng tuổi với Tống Cẩn, hơn mẹ Ôn Noãn vài tuổi.

Lại nói ba mẹ Ôn Noãn quen biết nhau là nhờ mối quan hệ với Tống Cẩn.

Ôn Phi Bình và Tống Cẩn học cùng lớp, ngồi cùng bàn, mẹ Ôn Noãn thường xuyên cùng Tống Cẩn đến trường, qua lại một thời gian cả hai tự nhiên trở nên quen biết.

Sau đó bọn họ tay trong tay xuất hiện trước mặt Tống Cẩn, sự rung động bị đè nén trong lòng đã lâu cuối cùng cũng bị một ngọn núi lớn vùi lấp hoàn toàn.

Tống Cẩn cũng thích Ôn Phi Bình, nhưng Ôn Phi Bình chưa bao giờ cười với cô dịu dàng và nuông chiều như mẹ Ôn Noãn.

Khi yêu một ai đó trong ánh mắt không thể che giấu được.

Tình cảm mà Ôn Phi Bình dành cho mẹ Ôn Noãn khiến Tống Cẩn biết khó mà lui, lựa chọn đem đoạn tình cảm bí mật đó chôn sâu vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim mình, dần dần chết đi.

Sau đó Ôn Phi Bình kết hôn với mẹ Ôn Noãn, trước đám cưới của bọn họ một ngày Tống Cẩn đã ra nước ngoài.

Từ đó trở về sau rất nhiều năm vẫn không trở về nước.

Khi còn ở nước ngoài, Tống Cẩn cũng từng trải qua một đoạn hôn nhân ngắn ngủi.

Một người nước ngoài gốc Trung Quốc.

Bà cũng từng nghĩ đến việc sẽ sống thật tốt với người đó cả đời và cố gắng yêu ông ấy.

Nhưng Tống Cẩn không làm được, vì thế kết hôn chưa đầy một tháng bà đã chủ động đệ đơn ly hôn, sau nhiều năm như vậy vẫn một mình lẻ bóng, cô đơn một người.

Tình yêu thuở niên thiếu ngày xưa đã tan dần theo mây khói.

Tống Cẩn cũng không nói rõ ràng, chỉ nói cho Ôn Noãn biết bà và mẹ cô ấy từng là bạn thân khuê phòng.

Như muốn thuyết phục Ôn Noãn, Tống Cẩn đã kể lại những lời mà bà và mẹ Ôn Noãn đã nói đùa khi bọn họ còn nhỏ.

“Trước kia ta và mẹ cháu đã từng ước định, nói rằng về sau sẽ làm mẹ nuôi cho đứa trẻ của đối phương.”

“Tuy rằng chỉ là một lời nói đùa, nhưng mà Ôn Noãn, nếu ba mẹ cháu vẫn còn sống, ta nhất định phải xin bọn họ làm mẹ đỡ đầu cho cháu.”

Tống Cẩn nói xong, Ôn Noãn nín khóc mỉm cười.

Giang Yến ở bên cạnh quan sát, nhìn thấy Ôn Noãn vừa khóc vừa cười dáng vẻ xinh đẹp như hoa đào dưới mưa, ánh mắt anh không khỏi trầm xuống.

Đợi Ôn Noãn và Tống Cẩn nói thêm vài câu, thời gian càng lúc càng muộn.

Tống Cẩn lau nước mắt, hít vào một hơi thật sâu nói với Ôn Noãn.

“Được rồi, vợ chồng son các cháu mau trở về nghỉ ngơi đi, thời gian đã không còn sớm.”

Lúc này Giang Yến mới bước đến bên cạnh Ôn Noãn, bàn tay dày rộng với các đốt ngón tay rõ ràng bao lấy móng vuốt mèo con của Ôn Noãn.

Anh gật đầu chào Tống Cẩn.

“Tạm biệt cô Tống.”

Ôn Noãn cũng chào hỏi, sau đó khoác tay người đàn ông, cùng anh xoay người rời đi.

Tống Cẩn mái tóc đã điểm vài sợi bạc, đứng trước cửa nhà nhìn theo bóng lưng họ đi xa.

Trong lòng muôn vàn cảm xúc.

Lúc bà chuẩn bị xoay người vào nhà, Ôn Noãn chưa đi được bao xa đột nhiên dừng lại.

Đầu tiên cô ngước mắt lên nhìn Giang Yến, trong mắt chất chứa những cảm xúc phức tạp, nhưng người đàn ông chỉ vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô.

“Đi thôi.”

Giang Yến siết chặt tay cô như muốn động viên, đôi môi mỏng mỉm cười sau đó buông lỏng bàn tay của Ôn Noãn ra.

Cô gái cũng mỉm cười với anh, sau đó quay người chạy về phía Tống Cẩn vẫn còn ở đó.

Cô ôm Tống Cẩn thêm lần nữa, Tống Cẩn được ôm cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói yếu ớt như muỗi kêu của Ôn Noãn vang lên bên tai.

“Mẹ nuôi.”

Ôn Noãn nhẹ giọng gọi một tiếng, âm thanh rất nhỏ nhưng lại hao tốn hết dũng khí của cô.

Tống Cẩn lập tức sửng sờ, như thể không tin được vào tai mình.

Rất lâu sau đó bà mới ôm lại Ôn Noãn, từ chóp mũi chua xót đến hai mắt đẫm lệ mông lung, khóc vì quá vui sướиɠ.

“Noãn Noãn, cảm ơn con….”

Trong đời bà ấy chưa từng sinh con, chưa từng làm mẹ.

Lúc tuổi già kéo đến, lẻ loi đơn độc, đôi lúc cũng sẽ thấy hối tiếc.

Hiện tại một tiếng “mẹ nuôi” của Ôn Noãn xem như đã tháo gỡ nút thắc trong lòng Tống Cẩn, bà cảm thấy bản thân cũng đã viên mãn.

Không ngờ Giang Yến cũng quay trở lại, anh để lại danh thϊếp cho Tống Cẩn, hoanh nghênh bà đến thành phố S bất cứ lúc nào.

Thậm chí còn mời bà đến dự hôn lễ sắp được tổ chức của anh và Ôn Noãn.

“Cô là người thân duy nhất mà Ôn Noãn công nhận, nếu cô có thể đến tham dự đám cưới của chúng cháu, thay mặt ba mẹ vợ đưa Ôn Noãn xuất giá, bọn họ sẽ rất vui vẻ.”

Những lời nói của Giang Yến đã vô cớ khiến Ôn Noãn và Tống Cẩn rơi nước mắt.

Anh không có cách nào an ủi họ, đành đứng bên cạnh chờ học khóc xong, trút bỏ hoàn toàn những cảm xúc tiêu cực đè nén trong lòng suốt bao năm qua.

************

Khi Ôn Noãn cùng Giang Yến về đến nhà, màn đêm lại bắt đầu có tuyết.

Lớp tuyết mịn như nhung không thể che giấu dưới ánh đèn đường ấm áp, chẳng mấy chốc con đường đá xanh trước nhà Ôn Noãn đã được phủ một màu trắng bạc.

Về đến nhà đã là đêm khuya, Ôn Noãn tắm nước nóng, hệ thống máy sưởi biến phòng ngủ thành một chiếc lò nướng.

Giang Yến sử dụng phòng ngủ phụ trên tầng hai làm thư phòng, lúc này đang ngồi ở bàn làm việc mở một cuộc họp video.

Người đàn ông cởi bỏ áo khoác nỉ bên ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu xám nhạt, tay áo được kéo lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng trẻo với các đường vân da rõ ràng.

Một bên anh mở cuộc họp, một bên xem tài liệu, trên mũi là cặp kính gọng vàng.

Ánh đèn trắng bạc lạnh lẽo phủ xuống người anh, khi mỉm cười giống như một tên cặn bã giả danh trí thức.

Cảm giác mười phần cấm dục, bất khả xâm phạm.

Mặc dù là mở hội nghị qua video, nhưng khí chất của người đàn ông siêu phàm cũng đủ khiến cho những người ở phía bên kia màn hình phải há hốc mồm.

Ước chừng ba đến năm phút sau, khí thế sắt bén trên người Giang Yến hơi dịu đi một chút, đôi mi đen dày như lông quạ buống xuống, ánh mắt rơi vào điện thoại di động.

Đôi môi đỏ mọng quyến rũ khẽ cong lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ vốn lạnh lùng bất giác hiện lên một tia ấm áp.

Giọng nói của Trần Hiến phát ra từ máy tính xách tay, vô cùng cẩn thận.

“Chủ tịch, kế hoạch đề xuất dự án lần này có vấn đề gì sao?”

Người đàn ông đã kéo lại tâm trí của Giang Yến, tầm mắt anh liếc nhìn camera máy tính, sau đó cúi đầu chậm rãi trả lời tin nhắn Wechat mà Ôn Noãn vừa gửi tới.

Ôn Noãn nói đã tắm rửa xong, hỏi anh khi nào thì kết thúc?

Còn đính kèm một biểu tượng ngại ngùng.

Tuy đó là một tin nhắn bằng văn bản, nhưng xuyên qua câu chữ Giang Yến có thể tưởng tượng được dáng vẻ xấu hổ hiện tại của cô gái.

Yết hầu có chút căng, cổ họng bất giác khô khốc.

Giang Yến cầm lấy ly cà phê bên cạnh nhấp một ngụm, vị đắng ấm áp lan tỏa giữa môi và răng, khiến anh vô cùng thương nhớ vị ngọt trong khoang miệng Ôn Noãn.

Giọng nói của Trần Hiến lần nữa vang lên, đúng lúc tin nhắn trả lời của Giang Yến vừa được gửi đi.

“Em ngủ trước đi, anh bên này vẫn chưa xác định khi nào sẽ kết thúc.”

“Ngoan!”

Ôn Noãn vừa sấy tóc xong thì nhận được tin nhắn trả lời.

Trong phòng ngủ rất ấm áp, mặc chiếc váy ngủ hai dây vai mảnh cũng không cảm thấy lạnh.

Nhìn thấy câu trả lời của Giang Yến trên Wechat, Ôn Noãn không trả lời lại, hai má cô có chút nóng.

Kết hợp với tin nhắn cô đã gửi trước đó, luôn có loại ảo giác cô đang ám chỉ câu dẫn đàn ông.

Đặt điện thoại lên bàn trang điểm sạc pin, Ôn Noãn kéo rèm sau đó đi ngủ.

Mặc dù chăn bông rất ấm áp, nhưng bên cạnh lại trống không, Ôn Noãn có chút không thích ứng kịp.

Thế nên cô ở trên giường lăn qua lộn lại hơn nửa giờ mới ngủ thϊếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, phần nệm bên kia có dấu hiệu lún xuống.

Ôn Noãn đang mơ màng ngủ nhưng cảm nhận được rõ ràng hơi ấm cách người cô không gần không xa sau đó dừng lại.

Mùi đàn hương quen thuộc bất giác khiến cô nghiêng người về phía anh, Giang Yến vừa mới nằm xuống, cánh tay mảnh khảnh ấm áp đã trực tiếp vòng qua eo anh.

Người đàn ông vừa mới tắm xong, mùi đàn hương hòa quyện cùng mùi sữa của sữa tắm, tựa như hương vị va chạm của cuối thu và mùa xuân.

Ôn Noãn xốc nhẹ mi mắt, trông thấy vòm ngực màu mật với các đường vân da rõ ràng.

Giọng nói mềm mại như bông.

“Bận xong rồi?”

Giang Yến ậm ừ một tiếng, hôn lên mái tóc bồng bềnh của cô, giọng nói từ tính dỗ dành.

“Ngủ đi, đã khuya rồi.”

Anh ở phòng tắm đã giải quyết xong, hơi thở trầm ổn, tâm trí cũng vững vàng.

Tuy là như thế, cũng không cưỡng lại được gương mặt to bằng bàn tay của Ôn Noãn khẽ ngước lên dưới ánh đèn tường ấm áp.

Miệng anh đào nhỏ khẽ nhếch, yêu cầu một nụ hôn từ anh.

“Giang Yến….. hôn em!”