Trong căn nhà thuê chỉ còn lại Lục Tu Minh.
Anh ta ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hai tay đan vào nhau, khuỷu tay đặt trên gối, đầu cúi xuống.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo trong phòng bao lấy thân ảnh trông thật cô đơn, lẻ loi.
Trong lòng Lục Tu Minh vô cùng rối loạn, trong đầu một lần lại một lần hiện lên bóng dáng thoáng qua của cô gái trong hiệu sách hôm nay.
Thế cho nên lúc nhìn thấy Từ Anh cáu kỉnh, anh ta cũng không có hứng thú đi dỗ dành cô, chỉ để người phụ nữ tùy tiện phát tán cảm xúc, cuối cùng đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Sau khi ngồi yên lặng khoảng nửa giờ, Lục Tu Minh từ trong bóng tối ngẩng đầu lên, nhìn ngọn đèn trắng lạnh lẽo trên đỉnh đầu.
Người đàn ông đứng dậy đi đến phòng ngủ phụ bên kia, nắm lấy tay nắm cửa, anh do dự một lát cuối cùng vẫn đẩy cửa ra.
Sau khi trở về từ Ireland, trong ngôi nhà thuê này không còn chút dấu vết nào của Ôn Noãn.
Vốn dĩ cô ngủ ở phòng ngủ phụ cũng không được trang trí đẹp mắt, khi Lục Tu Minh trở về trong phòng dường như trống rỗng.
Lúc ấy Từ Anh đứng phía sau Lục Tu Minh còn nói xem tình hình thế này có lẽ Ôn Noãn đã thật sự chuyển đi.
So với những lo lắng nhỏ bé của Lục Tu Minh, ý chí Từ Anh càng sắt đá hơn, chỉ nói một câu, chuyện lần này tương đương với một kiếp nạn của Ôn Noãn.
Cô ấy có vượt qua được kiếp nạn này hay không chủ yếu phụ thuộc vào chính bản thân cô ấy, không thể dùng khuyết điểm của chính mình để trói buộc người khác cả đời được.
Lúc đó Lục Tu Minh cảm thấy lý luận của Từ Anh rất hợp lý.
Rốt cuộc thì anh ta cũng không phải là cha mẹ Ôn Noãn tái sinh.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Lục Tu Minh cảm thấy Từ Anh quá mức tàn nhẫn.
Nếu đối xử như thế với một người lạ thì vẫn không sao.
Nhưng đó là Ôn Noãn, tốt xấu gì các cô cũng là bạn sáu năm liền.
Thu hồi lại suy nghĩ, Lục Tu Minh nhìn vào phòng ngủ phụ, về cơ bản đã được dùng làm phòng chứa vật dụng tiện ích, không còn nhìn thấy bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào của Ôn Noãn.
Sau khi anh ta cùng Từ Anh từ Ireland trở về, ngôi nhà thuê bên kia của Từ Anh đã trả lại, cô chuyển đến đây sống cùng Lục Tu Minh.
Từ Anh và Ôn Noãn không giống nhau, cho nên bọn họ trực tiếp ngủ chung phòng, phòng ngủ phụ không còn tác dụng.
Những bức ảnh chụp chung sớm đã được đặt trong ngôi nhà này, ngay cả những vật dụng sinh hoạt hằng ngày cũng thay mới hoàn toàn.
Tất cả những gì có liên quan đến Ôn Noãn đều bị Từ Anh dọn dẹp sạch sẽ.
Những đồ dùng sinh hoạt của cô và Lục Tu Minh đều là đồ đôi, khi mới ở bên nhau, bọn họ thật sự có một không gian rất lãng mạn.
Nhưng sau khi nhiệt tình qua đi, nhìn những đồ dùng tình nhân đó Lục Tu Minh không khỏi nhíu mày.
Cảm thấy thật ấu trĩ, trước đây Ôn Noãn chưa bao giờ như thế, cô luôn tôn trọng sở thích của Lục Tu Minh.
Không giống như Từ Anh, thích những nhân vật hoạt hình giả tưởng, khăn lông và cốc đều là sản phẩm phái sinh (*), chưa bao giờ suy xét xem Lục Tu Minh có thích hay không.
Trước đây Lục Tu Minh có thể chịu đựng được, dù sao phần lớn thời gian Từ Anh đều đối xử với anh ta rất tốt.
Ở trên giường bọn họ cũng rất hợp nhau, Từ Anh có thể tiếp nhận kích thước khá lớn, hơn nữa còn có rất nhiều mánh khóe, bọn họ thường xuyên thử những tư thế mới.
Nhưng thời gian trên giường là có hạn.
Sau khi xuống giường, cả người Lục Tu Minh lại giống như bị dội một chậu nước lạnh, hoàn toàn thay đổi thành người khác, thật sự không thể khơi gợi được tình yêu.
Đêm nay cái loại buồn chán này lại đặc biệt mạnh mẽ dâng trào.
Lục Tu Minh đi vào phòng tắm, trực tiếp lấy bàn chải đánh răng cùng những đồ dùng sinh hoạt khác từ trên giá bồn rửa mặt ném tất cả vào thùng rác.
Đến khi Từ Anh đi xem phim cùng đồng nghiệp trở về, người đàn ông đã ngủ trước.
Trong nhà tối đen như mực, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo từ ban công bên kia chiếu vào, tầm nhìn trong nhà rất thấp.
Từ Anh xoa cái bụng đói meo của mình, đi thẳng đến tủ lạnh trong phòng bếp để tìm thức ăn.
Kết quả là trong tủ lạnh trống không, chỉ còn hai quả trứng sống và một nhúm mì cuối cùng, có thể đủ cho một người ăn.
Nhưng Từ Anh không muốn tự mình bận việc, cô dự định sẽ cho Lục Tu Minh một cơ hội.
Cô bước ra khỏi bếp và mở cửa phòng ngủ chính.
Khi đó, Lục Tu Minh đang đắm chìm trong giấc mơ.
Anh mơ thấy lúc mình học trung học, còn có Ôn Noãn.
Khi đó anh học năm cuối trung học, hiếm có tiết thể dục nào mà không bị giáo viên bộ môn khác chiếm dụng.
Đắm mình trong nắng trưa, một nhóm nam sinh mồ hôi nhễ nhại trên sân bóng rổ.
Khi đó cùng học thể dục còn có các lớp học năm nhất.
Lục Tu Minh gặp được Ôn Noãn là nhờ vào tiết thể dục hôm đó.
Lúc ấy sắp tan học, anh cùng mấy bạn trong lớp đến phòng thiết bị trả đồ.
Trên bậc cửa sau của phòng thiết bị, anh thấy một cô gái đang cúi đầu đọc sách.
Mái tóc dài của cô gái được buộc lại cố định sau gáy, lọn tóc tung bay trong gió.
Giữa mái tóc đen có thể mơ hồ nhìn thấy đôi tai trắng nõn, tinh tế.
Cô ấy đang mặc bộ đồng phục học sinh phối màu xanh trắng, một đoạn cánh tay thon thả trắng như phấn lộ ra bên ngoài, một tay có thể ôm hết.
Cửa sau của phòng thiết bị là một con đường rợp bóng cây, che bớt ánh nắng gay gắt và rất râm mát.
Gió chiều thổi qua, sảng khoái dễ chịu.
Cô gái đọc sách có chút chuyên chú, các nam sinh nói chuyện trong phòng thiết bị cũng không thể ảnh hưởng đến cô.
Lục Tu Minh còn nghĩ đó là một bạn nữ trong lớp của anh, vì vậy tốt bụng nhắc nhở một câu, đã sắp đến giờ tập hợp điểm danh.
Không ngờ khi cô gái quay đầu nhìn lại, liền làm kinh diễm cả tuổi xuân hoang vu của anh.
Trước kia Lục Tu Minh không có bất kỳ hứng thú nào đối với chuyện yêu đương.
Chỉ cảm thấy những người cùng lớp yêu nhau giống như trò đùa, rất trẻ con.
Như từ lúc Ôn Noãn ngây thơ và cảnh giác nhìn lại, trái tim Lục Tu Minh âm thầm đâm chồi mùa xuân.
Đôi mắt hạnh nhân ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ không tỳ vết đó, cô gái ấy.
Như mũi tên xuyên qua mây, đâm thẳng vào tim anh.
Lục Tu Minh muốn mở miệng hỏi tên cô, nhưng vào lúc tim anh đập nhanh hơn, trong khoảng khắc hồi hộp ấy anh tỉnh mộng.
**********
Từ Anh dùng sức lay mạnh người đàn ông đang ngủ.
Sắc mặt cô ta u ám, giọng điệu không vui.
“Lục Tu Minh, mau thức dậy!”
“Em đói bụng!”
Giấc mơ của Lục Tu Minh bị đứt đoạn, khi anh mở mắt ra nhìn thấy gương mặt Từ Anh, lông mày cau chặt, trên mặt hiện rõ sự không vui.
Hơn nữa người phụ nữ kia còn thẳng thắn yêu cầu anh nấu mì cho cô ta.
“Em không thể tự nấu sao?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, vẻ mặt anh ta cũng không tốt.
Anh ta nói xong liền xoay người đưa lưng về phía Từ Anh, tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện với cô.
Từ Anh sững sờ tại chỗ, sau đó từ tức giận biến thành ấm ức.
“Em đói đến không còn sức, muốn anh giúp em nấu mì cũng là sai sao?”
“Lục Tu Minh, rốt cuộc anh có yêu em không, tại sao một chút đau lòng vì em cũng không có?”
“Em vừa phải đi làm vừa giúp anh thi lên thạc sĩ, anh có biết hiện tại em có bao nhiêu áp lực không?”
“Muốn anh cùng em đi xem phim, anh không đi, hiện tại muốn anh giúp em nấu mì, anh cũng không giúp, rốt cuộc anh có ý gì?”
Từ Anh sắp phát điên rồi, cô rất khó chịu với thái độ hôm nay của Lục Tu Minh, cũng không rõ vì sao anh ta lại nổi điên như vậy.
Kể từ lúc ở hiệu sách trung tâm thành phố trở về anh ta vẫn luôn thất thần.
Năm lần bảy lượt tỏ thái độ nóng nảy, cô đã phải nhẫn nhịn lâu rồi!
Nhưng Từ Anh cũng biết, Lục Tu Minh là người ăn mềm không ăn cứng.
Vì vậy, dù trong lòng uất ức đến đâu, cô cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình và ngồi xuống mép giường, ý định sẽ ôm eo người đàn ông, làm nũng với anh ta.
Không nghĩ tới Lục Tu Minh trực tiếp đẩy tay cô ra và bước xuống giường từ phía bên kia.
Đem chăn cùng gối đầu bọc lại, lao ra khỏi cửa phòng ngủ.
Trước khi ra cửa, anh ta còn lớn tiếng hét vào mặt Từ Anh.
“Ngày mai anh sẽ ra ngoài tìm việc làm thêm, em yên tâm, sẽ không có việc em phải nuôi anh thi lên thạc sĩ!”
Từ Anh: “………”
Cô có ý đó sao?
Cô chỉ hy vọng anh có thể hiểu được một chút sự uất ức trong lòng cô mà thôi, hy vọng anh dỗ dành cô……Khó như vậy sao?
Rõ ràng trước kia anh rất kiên nhẫn dỗ dành Ôn Noãn.
Tại sao đối với cô lại không có kiên nhẫn như vậy!
*************
Rạng sáng ngày hôm sau, Lục Tu Minh ra ngoài sớm.
Sau khi giấc mơ thanh xuân tối qua của anh bị cắt đứt, anh không mơ thấy Ôn Noãn nữa.
Cô gái đó, hình bóng xinh đẹp đó, còn có đôi mắt hạnh nhân trong veo đó.
Vẫn luôn bao quanh tâm trí của Lục Tu Minh.
Cho nên ăn xong bữa sáng, sau khi Từ Anh đi làm, Lục Tu Minh cũng ra ngoài.
Anh đã nói sẽ tìm việc làm thêm, đã nói được thì làm được.
Chỉ là lúc đi tìm việc, Lục Tu Minh đã cố ý chọn địa điểm gần phòng khám thú cưng Thượng Duyệt.
Trước mắt anh ta sẽ làm thu ngân cho một cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ gần đó.
Chỉ nghĩ một bên kiếm thêm phí sinh hoạt, một bên chuẩn bị cho kỳ thi lên thạc sĩ.
Sau khi xác nhận sẽ bắt đầu công việc vào ngày mai, Lục Tu Minh đạp xe đi xung quanh và dừng lại ở ngã tư đối diện với phòng khám thú cưng Thượng Duyệt.
Đứng từ xa nhìn vào phòng khám một lúc lâu, trong lòng người đàn ông do dự.
Không hiểu sao trong tim dâng lên cảm giác căng thẳng quen thuộc lại có chút xa xăm, rất giống với tâm trạng lúc anh thổ lộ với Ôn Noãn hồi trung học.
Bất an, khẩn trương bồn chồn, nhịp tim đã đập nhanh hơn.
Khi đèn xanh trên vỉa hè ở ngã tư bật sáng, người đàn ông đạp xe theo dòng người đi bộ nhộn nhịp sang bên kia đường.
Cuối cùng anh dừng lại trước cửa phòng khám, đứng dưới bậc thềm nhìn vào bên trong.
Lúc này đã gần tới giờ cơm trưa, phòng khám không có khách.
Hầu hết nhân viên trong phòng khám đều ở phòng nghỉ, sảnh lớn phía sau cửa kính rất yên tĩnh, Lục Tu Minh không nhìn thấy ai. Càng đừng nói đến hình bóng của Ôn Noãn.
Sau khi đợi khoảng mười phút, Lục Tu Minh nhìn thấy chị Trương, người có quan hệ tốt với Ôn Noãn đi ngang qua sảnh.
Đợi thêm nửa giờ, vẫn không nhìn thấy Ôn Noãn, người đàn ông nghĩ có lẽ hôm nay cô được nghỉ ngơi, không có đi làm.
Mặc dù trong lòng có chút mất mát nhưng nghĩ đến sau này bản thân sẽ làm việc lâu dài ở gần đây. Lục Tu Minh thầm an ủi vẫn còn rất nhiều cơ hội để anh tình cờ gặp được Ôn Noãn, tâm trạng bất giác cũng chuyển biến tốt đẹp hơn.
Người đàn ông đạp xe rời đi, xe vừa chạy vào một ngã rẽ, một chiếc BMW màu đỏ mờ dừng lại trên con đường bên ngoài phòng khám.
Giang Nhu đẩy cửa xe bên ghế lái ra, Ôn Noãn cũng bước xuống từ ghế lái phụ.
Trên tay cô đang ôm chiếc túi vũ trụ màu vàng chanh, bên trong là Đao Muội.
Hôm nay Ôn Noãn cố ý mang nó đến đây kiểm tra sức khoẻ sau sinh, vì Ôn Noãn vẫn chưa thi bằng lái xe nên Giang Yến đặc biệt nhờ Giang Nhu đưa cô đến đây.
Đúng lúc trước đó Ôn Noãn đã hứa với chị Trương, còn nợ chị một bữa cơm.
Đến giờ cơm trưa liền mang theo chị Trương đến dùng bữa trưa ở một nhà hàng gần đó.
Giang Nhu được sự uỷ thác của Giang Yến đi theo Ôn Noãn suốt cả chặng đường, thỉnh thoảng sẽ báo cáo một chút hành trình cho Giang Yến thông qua Wechat.
Thật ra một chữ anh cũng không trả lời cô, tất cả tin nhắn đều gửi cho Ôn Noãn.
Sau bữa trưa, Giang Nhu vốn định mang Ôn Noãn đến hiệu sách ngâm mình, nhưng Ôn Noãn nói muốn đến văn phòng tư vấn tâm lý JF tiếp tục tiếp thu trị liệu.
Giang Nhu liền đưa cô qua đó, thuận tiện đến phòng khách của Giang Phàm chợp mắt một lát.
Bữa tối Ôn Noãn về nhà dùng cơm.
Dì Triệu đã chuẩn bị một bữa tối rất thịnh soạn, một mặt là muốn tẩm bổ cho Giang Phàm, mặt khác đây cũng là bữa tối cuối cùng dì Triệu làm ở nhà này.
Giang Yến bên kia cũng đã chào hỏi qua, trong vòng ba ngày muốn Giang Phàm chuyển đến căn hộ dưới danh nghĩa của anh.
Dì Triệu cũng sẽ đến đó để chăm sóc cho Giang Phàm.
Về việc này Ôn Noãn cũng không có quyền lên tiếng, hơn nữa trước đó bị Giang Phàm bắt gặp cô cùng Giang Yến hôn nhau ở cửa ra vào, Ôn Noãn vẫn chưa thể vượt qua được rào cản đó.
Mỗi lần nhìn thấy Giang Phàm cô sẽ nhớ đến sự cố lần đó và lại rơi vào tình trạng xấu hổ kéo dài.
Hôm nay, quá trình trị liệu cũng bị gián đoạn vài lần, Ôn Noãn mất không ít thời gian để điều chỉnh lại tâm lý của mình.
Sau khi bữa tối được dọn lên, Ôn Noãn nhận được cuộc gọi từ Giang Yến.
Nói công ty còn có việc gấp cần xử lý, tối nay có thể rất khuya anh mới về được, không có cách nào cùng nhau ăn cơm.
Không quá vài phút, Giang Phàm cũng gọi đến điện thoại cố định trong nhà, là dì Triệu bắt máy.
Thông báo anh đã dọn đến nhà mới, bắt đầu từ hôm nay sẽ không trở về Giang Sơn Lệ Cảnh bên này.
Vậy là một bữa tối thịnh soạn chỉ có mỗi mình Ôn Noãn thưởng thức.
Ngay cả Giang Nhu cũng về nhà tụ họp với gia đình.
Khoảng chín giờ tối, Giang Yến gọi điện video cho Ôn Noãn.
Anh vừa kết thúc một cuộc họp, trở lại văn phòng để nghỉ giải lao mười lăm phút, lại phải tiếp tục cuộc họp tiếp theo.
Trong video Ôn Noãn đã tắm xong, tóc vẫn còn ướt quấn khăn choàng đứng trước bồn rửa mặt, chuẩn bị sấy tóc.
Cô đặt điện thoại di động lên kệ, cúi đầu sấy khô tóc.
Trong phòng tắm yên tĩnh, từ di động phát ra giọng nói của Giang Yến.
Ấm áp từ tính, làm người khác yên tâm.
“Noãn Noãn, em nghỉ ngơi sớm một chút, đừng chờ anh!”
“Nếu bận rộn đến lúc quá muộn, có thể anh sẽ ở lại công ty.”
Ôn Noãn gật gật đầu, nghĩ nghĩ một chút, cô đến gần màn hình và nói với người đàn ông trong video.
“Nhớ chú ý thân thể, đừng mệt mỏi quá!”
“Nếu anh đang bận thì mau cúp máy đi.”
Thật ra Ôn Noãn cũng không hiểu lắm, Giang Yến đã bận rộn như vậy, tại sao còn bớt thời gian gọi điện cho cô?
Nhưng nếu cô trực tiếp hỏi anh thì có vẻ như không tốt cho lắm.
Không nghĩ tới mặc dù cách màn hình điện thoại nhưng Giang Yến vẫn nhìn thấu tâm tư của cô.
Đôi môi mỏng khẽ cong lên, anh cầm điện thoại di động lướt qua từng ngóc ngách trong văn phòng.
Âm thanh ấm áp nói với Ôn Noãn.
“Anh là đang chứng minh sự trong sạch, chứng minh anh thật sự bận rộn ở công ty giải quyết công việc.”
Cô gái ngẩn người một lúc, vốn định nói cô tin tưởng anh.
Giang Yến đã đoạt lời trước.
“Quan trọng nhất chính là…….anh nhớ em!”
“Muốn nhìn thấy em, muốn nghe giọng nói của em!”
Giọng nam vô cùng mê hoặc, trầm khàn từ tính, cái loại trình độ dễ nghe này có thể khiến người ta mang thai.
Mặc dù Ôn Noãn không bị chi phối bởi giọng nói, nhưng cũng khó thoát khỏi sự công kích từ những lời yêu thương của người đàn ông.
Giây phút giọng nói của người đàn ông rơi xuống, trái tim cô đã lạc mất một nhịp và nó lặng lẽ tăng tốc.
Trước khi gương mặt đỏ bừng, Ôn Noãn đã vội vàng che camera.
Giọng nói cũng có chút hoảng loạn.
“Tôi muốn sấy tóc, anh mau làm việc đi…….”
“Tôi cúp máy đây!”
***********
Sản phẩm phái sinh: mình không hiểu rõ lắm, đại ý là chỉ những vật dụng mang hình ảnh của những nhân vật hoạt hình giả tưởng, không có thật, mang tính trẻ con.