Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Đương Không Bằng Kết Hôn

Chương 21. Thật sự….. muốn hôn anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơi thở của Giang Yến trong bóng tối kề sát vành tai Ôn Noãn.

Âm thanh như hạt mua rới xuống mặt hồ phẳng lặng, từng giọt từng giọt bắn vào tim cô.

“Anh nói……anh ủng hộ em thi lên thạc sĩ.”

Giang Yến nói xong, trong bóng tối gian nan lăn lộn hầu kết, tất cả xúc giác của anh hiện tại dường như đều tập trung vào phần đùi, cảm giác mềm mại mượt mà có thể so sánh với loại tơ lụa thượng hạng.

Anh hoàn toàn không có ý định rời khỏi nơi mềm mại đang dán vào, nhiệt độ trên cơ thể không ngừng truyền qua, chẳng mấy chốc làn da lạnh lẽo dưới lớp váy của Ôn Noãn đã được sưởi cho ấm lên.

Thanh âm khàn khàn của người đàn ông ở ngay bên tai cô, dư âm vẫn còn văng vẳng rất lâu chưa tiêu tán.

Ôn Noãn nháy mắt sửng sốt, cô trầm mặt một lúc mới hạ thấp mi mắt, âm thầm nắm chặt ngón tay.

“Tương lai sau này tôi còn muốn làm bác sĩ pháp y, anh có để ý không?”

Nếu đã nói đến đây, chi bằng một lời nói hết còn tốt hơn.

Giải bày hết những thứ hỗn độn hai ngày nay mãi quanh quẩn trong đầu cô chưa thông suốt được.

Giang Yến rơi vào im lặng.

Sau khi Ôn Noãn hỏi anh nếu sau này cô làm bac sĩ pháp y, anh có để ý hay không.

Sự im lặng của anh khiến Ôn Noãn nhớ đến Lục Tu Minh trước đây.

Lúc ấy Ôn Noãn bày tỏ rằng mình muốn tương lai trở thành bác sĩ pháp y, theo học chuyên ngành pháp y, Lục Tu Minh cũng im lặng như thế này.

Sau đó, Lục Tu Minh đã trả lời cô thế này.

“Em là một cô gái, suốt ngày đối mặt với xác chết không thấy khϊếp người hay sao?”

“Nghĩ đến sau này em dùng đôi tay mở xác chết để nấu mì cho anh…….hiện tại anh đã muốn buồn nôn rồi.”

Phản ứng của Lục Tu Minh rất mãnh liệt.

Ôn Noãn cảm nhận được rất rõ ràng anh ta có bao nhiêu bày xích và phản đối về việc cô muốn trở thành bác sĩ pháp y.

Khi đó anh ta là người quan trọng nhất với cô.

Không gì có thể lay chuyển được vị trí của Lục Tu Minh trong trái tim cô.

Bởi vì lúc ấy Lục Tu Minh là một tia sáng chiếu soi thế giới tối tăm của Ôn Noãn.

Sự imlawngj của Giang Yến không tránh khỏi nhắc cô nhớ đến những ký ức đó.

Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng Giang Yến sẽ phản đối.

Nhưng sau một lúc im lặng, người đàn ông càng dán sát vào người cô hơn, bàn tay đtặ trên eo cô cũng siết chặt.

“Công việc của pháp y hẳn sẽ rất mệt mỏi, có lẽ còn gặp nhiều nguy hiểm khác nhau, em xác định muốn làm pháp y sao?”

Ôn Noãn mấp máy cánh môi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, đáy lòng không khỏi có chút vui mừng và may mắn.

Vui vì bản thân gặp được Giang Yến, may mắn vì anh không phải Lục Tu Minh thứ hai.

Quả nhiên, không chờ cô trà lời người đàn ông tiếp tục nói.

“Nếu em đã xác định muốn làm pháp y, vậy phải thật cố gắng vượt qua kỳ thi tuyển sinh lên thạc sĩ, và làm những gì mình muốn.”

“Thứ anh muốn cho em là một mái nhà, không phải là một cái l*иg trói buộc.”

Không thể nghi ngờ gì nữa, những lời của Giang Yến quả thật đã sưởi ấm trái tim Ôn Noãn.

Cô quay lại và đối mặt với anh lần nữa, vẫn muốn có được đáp án của câu hỏi trước đó.

“Vậy anh có để ý không?”

“Để ý đến việc sau này tôi sẽ dùng đôi tay mổ xác chết để nấu mì cho anh?”

Giọng nói Ôn Noãn nhẹ nhàng, giọng điệu ngập ngừng, có chút đáng yêu.

Khi Giang Yến bị cô hỏi như vậy, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.

Nghĩ đến việc Ôn Noãn đích thân xuống bếp nấu mì cho anh, thì những điều khó chịu nhỏ nhoi đó chẳng là gì cả.

“Không để ý!”

“Nếu cẩn thận suy nghĩ lại, tuy rằng công việc của pháp y rất vất vả, nhưng có thể cảm nhận được đây là một nghề rất tuyệt vời rất lương thiện.”

“Hẳn là thích hợp với em.”

Giang Yến an ủi thổi phồng một lúc, trái tim dao động của Ôn Noãn cuối cùng cũng ổn định lại.

Loại cảm giác được người khác ủng hộ vô điều kiện này khiến trong đầu Ôn Noãn nổ tung từng chùm pháo hoa.

Rõ ràng cảm nhận được sự phấn chấn nở rộ.

Khóe môi Ôn Noãn tràn ngập ý cười, cô có chút tiếc nuối vì đã tắt hết đèn trong phòng.

Bởi vì lúc này cô thật sự rất muốn nhìn thấy mặt Giang Yến, và thật sự muốn……hôn anh.

Trong bóng tối, Ôn Noãn duỗi tay sờ mặt Giang Yến.

Lần đầu tiên, cô chạm vào bộ ngực rắn chắn lộ ra sau cổ áo ngủ của người đàn ông, nóng đến phỏng tay, theo phản xạ cô rụt tay lại.

Một lúc sau, cô lại tiếp tục sờ soạn, men theo vòm ngực sờ đến xương quai xanh, một đường sờ đến yếu hầu rồi leo lên chiếc cằm nhẵn nhụi của anh.

Toàn bộ quá trình cơ thể Giang Yến cứng đờ, không dám cử động.

Vì không biết Ôn Noãn muốn làm gì nên im lặng chờ đợi.

Cho đến khi những ngón tay mảnh mai và mềm mại của cô mò mẫm qua lại gần đường viền hàm trên của anh, nhỏ giọng bảo anh cúi thấp đầu.

Giang Yến làm theo, trong bóng tối anh cúi đầu đến gần cô hơn.

Cảm nhận được nhịp tim của Ôn Noãn như tiếng trống trận, Giang Yến có chút hốt hoảng.

Khi đó, một cánh tay của cô ôm lấy cổ anh, tay kia chạm vào đôi môi nóng bỏng của anh, đôi môi mềm mại nóng bỏng như anh chuẩn xác đáp xuống môi Giang Yến.

Ôn Noãn hôn anh, dễ dàng xâm nhập vào môi anh.

Giang Yến vô cùng bất ngờ cũng không có bất kỳ phòng vệ nào, chỉ là bàn tay đặt trên eo Ôn Noãn siết chặt, mở rộng cửa thành sẵn sàng nghênh đón quân địch, sau đó chuyển từ phòng ngự sang tấn công, thừa dịp nuốt sạch quân địch của Ôn Noãn.

Trong bóng tối không thấy năm ngón tay, Ôn Noãn giống như một ngọn lửa nóng rực đang cháy.

Cô tham lam vị ngọt nơi đầu lưỡi người đàn ông, một đường đuổi theo dây dưa, mang tham vọng muốn đoạt lại quyền chủ động.

Đáng tiếc cô càng như vậy, du͙© vọиɠ của người đàn ông càng trở nên rõ ràng.

Từ nghiêng người ôm hôn đến ôm eo cô gái để cô nằm lên ngực anh, Giang Yến không cần nhiều sức lực.

Cứ nhứ thế Ôn Noãn liền chiếm ưu thế tuyệt đối, nụ hôn áp đảo từ trên xuống dưới hoàn toàn làm rối tung suy nghĩ và lý trí của người đàn ông.

Hậu quả là Ôn Noãn bị lật úp nằm lại chỗ cũ, nụ hôn làm rối loạn hô hấp kết thúc trong chóng vánh.

Đến khi Giang Yến áp cơ thể xuống tiếp tục dây dưa, hai người lại lần nữa nuốt chửng hô hấp của nhau.

Không khí sắp đến đỉnh điểm bốc cháy, và có dấu hiệu bắt lửa cháy hoàn toàn.

Toàn thân Ôn Noãn nóng như lửa đốt, giống như bệnh nhân bị cảm nặng sốt cao liên tục.

Cô không còn khả năng suy nghĩ, chỉ có thể theo bản năng đáp lại nụ hôn điêu luyện của Giang Yến.

Khi bàn tay to rộng, ấm áp của người đàn ông nắm lấy vòng eo thon thả của cô, trong lòng Ôn Noãn rung rẩy, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh hơn trước rất nhiều.

Cô vòng tay ôm lấy Giang Yến, Giang Yến cũng nâng sau gáy cô, nụ hôn sâu hơn từng chút một, thậm chí còn xuất thần hơn, triền miên đến chết người.

Mãi đến khi không khí càng lúc càng loãng, cả hai đều gần như không thở nổi, người đàn ông mới dời đôi môi mỏng đi, không cần lấy hơi đã nghiêng đầu hôn lên vành tai cô gái, từng li từng tí mυ"ŧ hôn làn da mỏng manh gần vành tai cô.

Cảm giác ngứa ran và tê dại từ vùng da gần tai truyền đến, giống như một luồng điện yếu ớt không ngừng truyền khắp người Ôn Noãn.

Trong vô thức, cô ôm chặt lấy Giang Yến cho đến khi hơi thở của bọn họ đều trở nên rối loạn, Ôn Noãn đột nhiên thanh tỉnh khi người đàn ông hạ eo và tiến lại gần. Trái tim như bị kim châm, cảm xúc phản cảm dâng lên như thuỷ triều, trong nháy mắt nuốt chửng Ôn Noãn.

Tất cả mông lung ái muội giờ phút này đều bị sự phản cảm cuốn đi, ý thức dần dần trở lại.

Ôn Noãn đẩy đẩy người đàn ông, tiếng nói không khỏi rung rẩy.

“Giang Yến…..buông tôi ra.”

Giang Yến đang động tình chợt cả người sững sờ, chỉ trong một giây anh liền rút lui, bờ môi cùng hơi thở nóng bỏng rời khỏi vành tai Ôn Noãn.

Anh xoay người nằm xuống bên cạnh Ôn Noãn, phải mất một lúc lâu sau đó mới có thể ổn định lại hô hấp hỗn loạn của mình.

Mặc dù cả cơ thể và nội tâm đều ở thế nước sôi lửa bỏng, chịu đựng bao dày vò. Nhưng anh thậm chí còn không hỏi một câu nguyên nhân.

Tay chân Ôn Noãn lạnh lẽo, trong lúc vừa rồi cô chợt nhớ đến gương mặt của người dượng.

Đều là cùng một loại xúc cảm vô cùng khó chịu.

Điều khác biệt là Giang Yến ngay lập tức buông cô ra, nhưng người dượng kia chỉ khi bị cô đá mới buộc phải buông tay.

Trong bóng tối đặc biệt yên tĩnh, sau khi Giang Yến ổn định lại hô hấp, liền xoay người bật đèn ngủ lên.

Khi quay đầu lại nhìn Ôn Noãn, ánh mắt cô gái không có tiêu cự đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe mắt.

Nhìn cô cắn chặt môi kìm nén không phát ra tiếng động, trái tim Giang Yến đau đớn.

Anh thận trọng nghiêng người, nhẹ nhàng đem Ôn Noãn ôm vào lòng.

“Noãn Noãn……”

Cơ thể Ôn Noãn đơ ra một giây, sau đó thả lỏng, cũng buông cánh môi đang cắn chặt ra.

Hai tay không chút do dự ôm lấy eo anh, ôm rất chặt.

Giang Yến nửa chống đỡ cơ thể, tay kia vuốt ve sau lưng cô, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào người cô, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ, tràn đầy dịu dàng và kiên nhẫn.

“Anh sai rồi, em đừng khóc, được không?”

“Nếu thật sự muốn khóc cũng không sao, vậy vừa khóc vừa đánh anh xả giận được không?”

Ôn Noãn mặc kệ anh, nhưng cô khóc phát ra chút âm thanh.

Nghe như vô cùng uất ức, âm ỉ lâu ngày mới được bộc phát.

Giang Yến dịu dàng dỗ dành, động tác xoa dịu của đôi tay vẫn không ngừng nghỉ.

Mãi cho đến khi Ôn Noãn khóc đủ, khóc đến mệt mỏi, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn từ trong lòng anh, Giang Yến dùng ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.

Sau đó cúi đầu hôn lên trán cô.

“Do anh quá nóng vội, thật xin lỗi Noãn Noãn!”

Ôn Noãn lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào.

“Đừng khóc, anh đi lấy khăn ấm đắp mắt cho em, nếu không sáng mai mắt em sẽ bị sưng lên!”

Người đàn ông lại hôn lên trán cô, vỗ nhẹ vào lưng sau đó buông tay ra.

Cánh tay Ôn Noãn ôm lấy eo anh lại không chịu buông.

“Giang Yến…..cho tôi thêm chút thời gian.”

Người đàn ông hơi sững sờ, trong lòng trào dâng cảm xúc phức tạp khó nói thành lời.

Phải mất một lúc anh mới ôm cô lần nữa, trầm giọng lên tiếng nói “Được”.

“Anh không sao, em đừng cố ép bản thân quá mức!”

Sau khi hoàn toàn có thể trấn an được cảm xúc của Ôn Noãn, Giang Yến xuống giường đi vào phòng tắm.

Vắt một chiếc khăn lông ấm cho cô đắp mắt, nhân tiện xem qua các loại mỹ phẩm chăm sóc da cô sử dụng mà Giang Nhu đã lôi kéo cô đi mua.

Làm xong những việc này, thời gian đã khuya.

Đèn ngủ đầu giường sáng đến lúc bình minh, Ôn Noãn gối đầu lên cánh tay Giang Yến chìm vào giấc ngủ, đến khi người đàn ông tỉnh dậy, toàn bộ cánh tay phải của anh đã tê liệt.

Giang Yến cầm điện thoại kiểm tra thời gian, đã bảy giờ năm mươi lăm.

Anh phải đến công ty tham dự cuộc họp buổi sáng lúc chín giờ, thời gian có hơi eo hẹp.

Rèm trong phòng được kéo kín, về cơ bản không thể quan sát được phong cảnh bên ngoài.

Người đàn ông cẩn thận rút cánh tay ra, vén góc chăn cho Ôn Noãn, lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

Sau đó mới rón rén xuống giường và đi vào phòng tắm.

Khi Giang Yến xuống lầu, dì Triệu đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Lúc này đã có hai người ngồi ở bàn ăn, là Giang Nhu say rượu tối qua cùng Giang Phàm vẫn còn đang buồn ngủ.

“Anh cả, chào buổi sáng!”

Thấy Giang Yến đến gần, Giang Phàm lập tức phấn chấn tinh thần.

Trong mắt anh xẹt qua tia bát quái, Giang Yến giả vờ như không nhìn thấy, tuỳ tiện kéo ghế dựa ngồi xuống.

Người đàn ông nói với dì Triệu đang mang bữa sáng tới.

“Cô chủ sẽ dậy muộn một chút, đừng làm phiền cô ấy.”

Nói xong, anh dừng lại một chút, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó.

“Nếu đến giữa trưa cô ấy vẫn chưa rời gường, dì hãy gõ cửa đánh thức, bảo cô ấy ăn cơm rồi hãy ngủ tiếp.”

Dì Triệu liên tục đáp lại, vội quay vào nhà bếp.

Trên bàn ăn còn lại ba anh em nhà họ Giang, Giang Nhu sau khi say rượu cái gì cũng không nhớ, trước sau vẫn mang nét mặt ghét bỏ.

“Anh cả, anh cũng thật chiều chuộng quá đi, quả thật là một ông chồng quốc dân mẫu mực!”

“Giang Phàm, sau này cưới vợ anh nhất định phải học hỏi anh cả điểm này!”

Sáng nay Giang Nhu tỉnh dạy trong phòng khách.

Còn nghĩ rằng Ôn Noãn mang cô về đây ngủ nhờ, nhưng vừa mở cửa liền đυ.ng phải Giang Phàm từ phòng đối diện đi ra.

Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt có chút ghét bỏ, nói trên người cô nồng nặc mùi rượu, tốt nhất nên đi tắm rửa.

Giang Nhu cùng anh đấu khẩu một lát, sau đó mượn phòng tắm của Giang Phàm tắm rửa, lúc này trên người cô còn mặc chiếc áo sơ mi mà Giang Phàm chưa mặc qua.

Giang Nhu cũng vừa phát hiện ra là Giang Phàm đưa cô về.

Anh không muốn hơn nửa đêm đến nhà Giang Nhu và bị cha mẹ cô chất vấn, nên đành mang cô trở về đây ngủ nhờ.

Giang Nhu trong lòng khổ sở cũng đành cam chịu.

Không phải nói Giang Phàm là một tên cẩu phong lưu thành tính sao?

Tối hôm qua cô uống say như vậy, anh đưa cô về nhà cũng không muốn lợi dụng chút nào, anh có phải đàn ông không?

Thu lại suy nghĩ, ánh mắt Giang Nhu lại rơi vào Giang Yến.

“Anh cả, không phải chị dâu nói anh đi công tác tối nay mới trở về sao? Làm thế nào lại về sớm thế?”

Giang Yến chậm rãi ăn bữa sáng, thỉnh thoảng ngước mắt lên liếc nhìn Giang Phàm đang nhìn anh chằm chằm.

Ánh mắt kia, trần trụi đầy ám muội, khiến người khác vô cùng khó chịu.

Người đàn ông không trả lời câu hỏi của Giang Nhu, anh ném chìa khoá chung cư vừa lấy từ thư phòng trước khi xuống lầu lên bàn.

Gương mặt vô cảm nói với Giang Phàm.

“Từ hôm nay trở đi, em chuyển ra ngoài ở riêng, dì Triệu sẽ đi cùng, phụ trách nấu ăn và chăm lo cuộc sống hàng ngày cho em.”

Giọng điệu của Giang Yến không thể thương lượng, Giang Phàm lập tức thu hồi ý cười ái muội trên gương mặt.

Nghĩ nghĩ, anh cong khoé miệng tiếp nhận mệnh lệnh của người đàn ông.

“ Được được được, em đi là được!”

“Trước kia em muốn ra ngoài sống một mình, anh lại sống chết không đồng ý.”

“Hiện tại chị dâu đã chuyển đến đây, lại chê em làm vướng bận, anh đúng là anh trai tốt của em!”

Giang Phàm lẩm bẩm cầm lấy chìa khoá.

Giang Nhu ở bên cạnh, tầm mắt dao động giữa hai người họ, mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Chẳng lẽ……tối qua đã xảy ra chuyện gì mà em không biết?”

Là phụ nữ, giác quan thứ sáu của Giang Nhu luôn khá chính xác.

Cô cảm thấy trong lời nói của Giang Phàm có ẩn ý, muốn dò hỏi tới cùng.

Nhưng giây tiếp theo đã bị Giang Yến trừng mắt liếc nhìn.

“Sau này muốn mang chị dâu ra ngoài, trước tiếp phải nói với anh một tiếng.”

“Ra ngoài không được uống rượu, không được bỏ mặc cô ấy, nhất định phải mang cô ấy nguyên vẹn trả về cho anh.”

“Đã hiểu chưa?”

Giang Nhu: “…….”

Phải mất một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại được, Giang Yến là muốn tính sổ cô chuyện tối qua mang Ôn Noãn đến câu lạc bộ.

Giang Nhu muốn phản bác, cô là có ý tốt sợ vợ anh ở nhà một mình buồn tẻ mới định mang cô ấy ra ngoài chơi.

Muốn cô ấy nhìn thấy pháo hoa bên ngoài nhiều hơn, như vậy cũng sai sao?

Nhưng Giang Nhu không dám phản bác.

Bởi vì cô biết bản thân mình có lỗi, cô không nên uống say.

Bất quá lúc ấy cô cũng cảm giác được có người muốn mang Ôn Noãn đi, nhưng bọn công tử kia cho dù có sắc tâm thì cũng tuyệt đối không có lá gan lớn.

Chẳng lẽ sau đó đã xảy ra chuyện gì?

“Anh cả, chị dâu không sao chứ?”

Giang Nhu nhỏ giọng hỏi.

Cô có chút lo lắng đêm qua sau khi bản thân uống say, có phải Ôn Noãn đã xảy ra chuyện gì?

Nếu cô ấy thật sự có chuyện gì thì cô có chết trăm lần cũng không đủ đền tội.

Giang Yến thấy Giang Nhu suy tư cũng không muốn làm khó cô.

“Cô ấy không sao, chỉ là muốn bảo vệ em, cô ấy sợ em bị Tống Dương ăn thịt.”

“Tống Dương? Tối qua lúc em đến không có anh ta ở đó.”

Giang Nhu lẩm bẩm.

Nếu biết Tống Dương sẽ đến, Giang Nhu nhất định không tham gia bữa tiệc đó, càng không thể mang theo Ôn Noãn.

Cái tên Tống Dương kia từ nhỏ đã quen kiêu ngạo và độc đoán, bắt nạt người khác vô cớ.

Ăn nói vụng về, kiêu căng ngạo mạn, thật là một người đáng ghét.

Nhưng xét cho cùng Tống Dương thật sự sẽ không dám làm gì cô.

Anh ta chính là người dùng miệng nhiều hơn dùng tay, đích thị là một con hổ giấy.

“Tên Tống Dương kia bắt nạt chị dâu? Em phải quay lại đập đầu chó của anh ta để đòi lại công bằng cho chị dâu!”

Giang Nhu vừa xắn tay áo vừa nói.

Lúc này Giang Yến mới chú ý đến chiếc áo sơ mi cô đang mặc là của Giang Phàm mới mua cách đây không lâu.

Ánh mắt anh bất giác chuyển sang Giang Phàm đang im lặng, mày cau lại.

“Không phải tối qua anh bảo đưa Giang Nhu về nhà sao?”

“Tại sao cô ấy lại mặc quần áo của em?”

Giang Phàm đang uống sữa đậu nành, nghe thấy những lời Giang Yến nói, anh giống như đang nuốt dung nham, cả khoang miệng đều bị bỏng.

Nóng đến mức anh phải thè lưỡi, liên tục lấy tay quạt vào miệng.

Vừa quạt vừa giải thích.

“Tối qua cô ấy say mèm, nếu em đưa cô ấy về nhà, không khéo lại bị chú hai mắng cho một trận.”

“Quần áo này là em cho cô ấy mượn để tắm rửa vào sáng nay, nếu anh không tin có thể tự hỏi cô ấy!”

Nhìn thấy anh nóng lòng muốn phủi sạch mối quan hệ, trái tim Giang Nhu đau đớn.

Cô bình tĩnh nhìn Giang Phàm một lúc, hít vào một hơi và mỉm cười với Giang Yến.

“Anh cả, những gì anh ấy nói là sự thật.”

“Em và anh ấy không xảy ra chuyện gì cả.”

Giang Yến thoáng nhìn thấy tia mất mát loé lên trong mắt Giang Nhu.

Trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Trên thực tế, tâm tư Giang Nhu dành cho Giang Phàm, anh đã nhìn ra từ lâu.

Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng trong mắt của người ngoài bọn họ vẫn là anh em trên danh nghĩa.

Tâm tư này của Giang Nhu, mặc định là không thể mang ra ánh sáng.

Giang Yến chỉ có thể giả vờ như cái gì cũng không biết, để cho bọn họ thuận theo tự nhiên mà phát triển.

Cho dù kết quả ra sao cũng là do bọn họ lựa chọn.

Sau đó trên bàn ăn rất yên tĩnh, sau khi ăn sáng xong, Giang Yến lên lầu nhìn qua Ôn Noãn vẫn còn đang ngủ, liền thay quần áo đi ra ngoài.

Tự mình lái xe đến công ty.

Giang Yến chân trước rời đi, chân sau Giang Phàm đã đi theo, anh nói sáng nay có hẹn với bệnh nhân nên phải nhanh chóng đến văn phòng.

Để lại Giang Nhu một mình trên bàn ăn chậm rãi uống cháo, sau bữa sáng cô trở về phòng dành cho khách ngủ bù.

*********

Lúc Ôn Noãn tỉnh dậy đã là mười hai giờ ba mươi trưa.

Rèm cửa trong phòng kéo kín, ánh sáng không lọt qua được, chỉ có ngọn đèn ngủ bên phía Giang Yến đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Nếu không phải xem thời gian trên điện thoại di động, Ôn Noãn cũng không tin hiện tại đã hơn mười hai giờ trưa.

Hai ngày nay cô càng ngày càng buông thả bản thân, quả nhiên người không đi làm thường hay lười biếng.

Trên điện thoại cô hiển thị một tin nhắn Wechat từ Giang Yến.

“Anh đến công ty, hẹn tối gặp lại.”

Cái này được Giang Yến gửi lúc chín giờ ba mươi sáng.

Còn hai tin nhắn khác, được gửi cách đây ba mươi phút.

“Em dậy chưa? Có đói bụng không?”

“Anh đã nhờ dì Triệu nấu món ngon cho em.”

Ôn Noãn sờ lên cái bụng teo tóp, cơn đói dâng lên cuồn cuộn.

Vừa đúng lúc có ai đó gõ cửa phòng.

Ban đầu Ôn Noãn nghĩ là dì Triệu đến gọi cô xuống lầu ăn trưa.

Sau khi mở cửa, người đứng ngoài cửa lại là Giang Nhu.

Cô gái cong môi cười với cô, vẫy tay như mèo chiêu tài.

“Chị dâu, chị đã dậy rồi!”

“Dì Triệu đã chuẩn bị bữa trưa xong rồi, cực kỳ phong phú!”

Nhìn thấy chiếc áo sơ mi nam trên người Giang Nhu, suy nghĩ của Ôn Noãn bị đóng băng trong giây lát.

Mà Giang Nhu cũng mỉm cười khi nhìn thấy những vết đỏ nhỏ trên xương quai xanh của cô.

“Xem ra tối qua chị và anh cả đã chiến đấu rất dữ dội.”

“Khó trách hôm nay lại dậy muộn, chắc là mệt chết rồi!”

Ôn Noãn chậm chạp phản ứng lại, gương mặt trắng sứ đỏ bừng.

Cô theo bản năng muốn giải thích, nhưng chức năng ngôn ngữ lại rối loạn hơn bao giờ hết, cuối cùng cái gì cũng không nói được.

Nhưng Giang Nhu đã nhận định cô và Giang Yến đã làm chuyện xấu vào tối qua, gương mặt đầy ái muội bát quái hai câu liền chuyển chủ đề.

“Mau rửa mặt thay quần áo xuống lầu ăn cơm.”

“Anh cả gửi tin nhắn Wechat nói với em chị muốn thi lên thạc sĩ, đúng lúc buổi chiều em đến hiệu sách mua tài liệu, chúng ta sẽ cùng nhau đi.”

Giang Nhu nói xong đã bước xuống lầu trước.

Cô nhìn thấy gương mặt Ôn Noãn đỏ bừng, muốn cho cô ấy chút không gian riêng để bình tĩnh lại.

Chờ Ôn Noãn rửa mặt thay quần áo xuống lầu, Giang Nhu nghiêm túc xin lỗi cô về những việc đã xảy ra tối qua.

Ôn Noãn không trách cô, những vẫn lấy tư cách là chị dâu dặn dò Giang Nhu một câu.

Nói với cô ấy sau này một mình ở bên ngoài không nên uống say, không an toàn.

“Chị dâu, em thật hâm mộ chị!”

Hai cô gái cùng nhau tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời, cuối cùng vẫn quay lại vấn đề phương diện tình cảm.

Giang Nhu chọc chọc cơm trong bát, có chút no bụng.

“Mặc dù chị và anh cả cách nhau tám tuổi, nhưng hai người thật xứng đôi, cũng rất yêu nhau.”

“Trong vấn đề tình cảm, khó khăn nhất trên đời này là yêu thương lẫn nhau.”

“Không giống như em, thích một người mà không bao giờ có khả năng đáp lại.”

Ôn Noãn im lặng lắng nghe, cô cảm thấy ở phương diện tình cảm bản thân không có tư cách gì để lên tiếng.

Người cô yêu suốt sáu năm lại cùng người bạn thân nhất phản bội cô.

Cũng không biết nên nói bản thân có ánh mắt quá kém, quá ngu ngốc hay là nên nói Lục Tu Minh và Từ Anh quá thông minh, có bản lĩnh che giấu hơn người.

“Tiểu Nhu, em có từng nghĩ sẽ thích một người khác hay không?”

Ôn Noãn nghẹn thật lâu mới thốt ra được câu này.

Giang Nhu ngước mắt nhìn cô, vô cùng ngạc nhiên những cũng không giấu nổi chua xót.

“Chị nói xem, làm sao có thể muốn đổi liền đổi được chứ.”

Khi còn sống ở nước ngoài, người theo đuổi Giang Nhu cũng không ít.

Cô cũng từng cố gắng thích những người đó, những mỗi lần phát triển đến bước hôn nhau, cô lại rút lui.

Trong trái tim cô trước sau chỉ chứa mỗi Giang Phàm.

“Cũng không khó khăn đến vậy.”

“Có thể vì em chưa từng bị anh ấy tổn thương đến mức hoàn toàn hết hy vọng mà thôi.”

Ôn Noãn sâu kín mở miệng, trong lời nói như có ngụ ý gì đó.

Giang Nhu ngửi được mùi dưa.

“Ý chị nói là người đàn ông quấy rối chị ở cửa hàng bánh ngọt sao?”

Ôn Noãn hoàn hồn, cúi đầu không trả lời, im lặng ăn cơm.

May mắn là Giang Nhu không tiếp tục truy hỏi.

Hai người ăn cơm xong, ở nhà nghỉ ngơi một lát, sau đó cùng nhau đến hiệu sách Tân Hoa ở trung tâm thành phố.

Trước khi ra cửa, Giang Nhu kéo Ôn Noãn đến trước bàn trang điểm một lát.

Chọn cho cô một bộ váy liền màu hồng, chiếc váy rất nữ tính, bên ngoài khoác áo len màu be.

Hóa trang và làm tóc xong, khí chất cả người Ôn Noãn đều thăng cấp.

Giang Nhu khen cô khí chất dịu dàng thanh khiết, là kiểu con gái khiến các chàng trai yêu ngay cái nhìn đầu tiên.

Ngoan ngoãn, yên tĩnh, mỗi cái nhíu mày hoặc mỉm cười đều động lòng người.

Quả thật Giang Nhu có ánh mắt rất tốt, từ khi ra đường, cô và Ôn Noãn đã đạt tỷ lệ quay đầu trăm phần trăm.

Ánh mắt kinh diễm của những người đàn ông đó khiến Giang Nhu vô cùng hài lòng.

Đó là hiệu ứng mà cô mong muốn.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Ôn Noãn, Giang Nhu đã muốn hóa trang cho cô trở thành một búp bê Barbie.

Lúc này tâm trạng của Giang Nhu rất giống với một con thiên nga, ăn mặc xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ để được mọi người tán thưởng, vô cùng đắc ý và tự hào.

************

Lục Tu Minh không ngờ lại gặp được Ôn Noãn trong hiệu sách.

Anh ta vừa ra khỏi trại tạm giam và nhận được thông báo sa thải từ công ty.

Cuộc đời như sụp đổ, rơi xuống đáy vực.

Nhưng may mắn là Từ Anh vẫn ở bên anh.

Ít nhất trước khi Ôn Noãn bước vào hiệu sách, trong lòng Lục Tu Minh vẫn cảm kích Từ Anh.

Hơn nữa anh ta cũng đã hạ quyết tâm, nhân cơ hội lần này nghe theo sự sắp xếp của gia đình thi lên thạc sĩ, tương lai sẽ ăn cơm bằng bát sắt và bàn chuyện cưới hỏi với Từ Anh.

Lục Tu Minh thậm chí còn bắt đầu cho rằng những lời mà Từ Anh đã nói trước đó hoàn toàn chính xác.

Anh và cô ấy mới là cặp đôi đẹp nhất trên thế giới này.

Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cha mẹ hai bên đều biết rõ gốc rễ, sở thích cũng giống nhau, quan trong nhất là…..Từ Anh có thể thỏa mãn nhu cầu thể xác của anh ta, điều mà Ôn Noãn không làm được.

Mấy hôm trước cũng vì Ôn Noãn không nghĩ tình cũ, mới hại anh ta và Từ Anh bị tạm giam.

Lục Tu Minh trong lòng thầm mắng Ôn Noãn không ít, thậm chí còn có chút hận ý.

Anh ta cảm thấy bản thân ngay từ đầu thật sự bị mù, lại cho rằng người phụ nữ độc ác, lòng dạ hẹp hòi như cô là tiên nữ giáng trần!

Nhưng vừa rồi Lục Tu Minh nhìn thấy cô gái từ lối vào hành lang đi lên.

Cô mặc chiếc váy liền màu hồng phấn, choàng chiếc áo len bên ngoài, da thịt trắng sáng như tuyết.

Cô tươi đẹp như hoa đào nở rộ vào mùa xuân, lại thanh khiết và mát mẻ như khí chất của hoa lê.

Lúc đó anh ta nhìn đến trắng mắt, biểu cảm cũng giống như những vị khách nam khác đang tìm sách trên tầng hai.

Cô gái tựa như đến từ vùng sông nước của Giang Nam, một thân thủy linh, xuyên qua sa mạc khô cằn.

Tự nhiên trở thành phong cảnh đẹp đẽ đáng chú ý nhất trên sa mạc.

Lục Tu Minh thoạt nhìn không ngờ đó lại là Ôn Noãn.

Dù đã nhìn thấy khuôn mặt đó hàng nghìn lần, anh ta cũng phải mất vài giây mới nhận ra đó là cô.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, nhưng có ảo giác như hội ngộ sau một thế kỷ dài.

Ôn Noãn dường như đã thay đổi, phong cách ăn mặc và gu thẩm mỹ đã cải thiện rất nhiều, có vẻ như đã trang điểm nhẹ, học cách làm đẹp cho bản thân.

Nhưng cô ấy dường như cũng không thay đổi.

Khi bị người khác nhìn chằm chằm, cô vẫn tỏ ra bất an, như ngồi trên kim châm.

Chỉ là sự bất an này đã biến mất sau khi Giang Nhu lên lầu.

Lục Tu Minh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra Giang Nhu, chính vì cô ấy mà ngày hôm đó anh ta và Ôn Noãn mới bất hòa.

Vì vậy, khi nhìn thấy Giang Nhu, sự chán ghét trong mắt Lục Tu Minh không chút nào che giấu, lông mày cau chặt.

Sau khi Giang Nhu đuổi kịp Ôn Noãn, liền nắm lấy tay cô.

Quan hệ giữa hai người dường như rất tốt.

Điều này khiến Lục Tu Minh không khỏi suy nghĩ, sau khi chia tay, mấy ngày nay Ôn Noãn sống ở đâu?

Cuộc sống diễn ra thế nào?

Nói chính xác thì Lục Tu Minh không nghĩ tới khí sắc của Ôn Noãn lại tốt như vậy.

Anh ta còn nhớ rõ trước đó gặp cô ở cửa hàng bánh ngọt, trạng thái vẫn còn rất bình thường.

Anh ta cho rằng việc bọn họ chia tay sẽ giáng cho cô một đòn nặng nề, nếu nghiêm trọng hơn có thể Ôn Noãn sẽ hoàn toàn suy sụp.

Trên thực tế lại đúng như lời Từ Anh đã nói, có vẻ như Ôn Noãn sau khi rời khỏi anh vẫn có thể có cuộc sống như bình thường.

Cho nên đối với cô mà nói, có phải anh cũng không quan trọng như anh vẫn nghĩ?

Không hiểu sao trong lòng Lục Tu Minh thấy không thoải mái.

Chờ anh ta áp xuống nỗi muộn phiền trong lòng, muốn đi tìm hình bóng của Ôn Noãn, Từ Anh đã đúng lúc trở lại.

Cô ấy vừa đi vệ sinh một chuyến.

Thấy Lục Tu Minh thất thần đứng trước kệ sách, Từ Anh có chút nghi ngờ.

“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Trên mặt người đang ông hiện lên tia hoảng sợ, anh ta thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn Từ Anh.

“Không có việc gì.”

“Không phải lúc nảy em nói muốn uống trà sữa sao? Chúng ta đi mua trà sữa trước!”

Với kinh nghiệm trước đây trong cửa hàng bánh ngọt, Lục Tu Minh không muốn Từ Anh và Ôn Noãn chạm mặt.

Vì vậy sau khi người đàn ông nói xong, anh ta choàng tay lên bả vai Từ Anh, ôm cô đi xuống lầu.

Từ Anh hoàn toàn không biết suốt quá trình đã xảy ra chuyện gì nên có chút dở khóc dở cười.

“Không phải trước đó anh nói quán trà sữa quá xa nên không muốn đi sao?”

“Sao đột nhiên lại đổi ý?”

“Chẳng lẽ anh đã làm chuyện xấu sau lưng em?”

Trái tim Lục Tu Minh lộp bộp một tiếng, mày không khỏi nhíu lại.

“Anh có thể làm chuyện gì xấu?”

“Đối với em còn chưa đủ tốt sao?”

Từ Anh nhón chân hôn lên mặt anh ta, vội vàng lấy lòng.

Hai người vừa bước ra khỏi hiệu sách liền đi tới quán trà sữa mà Từ Anh thích.

Quán trà sữa cách hiệu sách hai cái ngã tư, lúc Lục Tu Minh cùng Từ Anh quay lại hiệu sách, Ôn Noãn và Giang Nhu đã rời đi.

Để xác nhận điều này, anh ta gần như đem tầng trên và tầng dưới của hiệu sách xem xét qua một lần.

Sau khi xác nhận Ôn Noãn không có ở đây, trong lòng Lục Tu Minh mới an ổn một chút, nhưng an ổn qua đi lại cảm thấy mất mát mãnh liệt dâng lên.

Cho đến khi trở lại nhà thuê, Lục Tu Minh vẫn chưa hoàn toàn điều chỉnh lại cảm xúc.

Lúc nấu bữa tối, Từ Anh ở trong phòng bếp gọi anh ta mấy lần, anh ta mới từ trên ghế sô pha trong phòng khách đứng dậy.

Lúc ăn cơm cũng mang biểu cảm uể oải, tâm sự nặng nề.

Thế cho nên Từ Anh đối với anh ta rất không vừa lòng, sau bữa tối bọn họ đã hẹn cùng nhau đi xem phim, nhưng Lục Tu Minh nói rằng mình rất mệt mỏi, không muốn đi.

Từ Anh vô cùng tức giận liền gọi điện hẹn một nữ đồng nghiệp, ăn diện lộng lẫy rồi ra ngoài.

Để khiến cho Lục Tu Minh cảm thấy bất an, Từ Anh đã không nói với anh rằng cô ta đang hẹn hò với một đồng nghiệp nữ.

Ngày thường, dưới tình huống nếu cô ăn mặc lộng lẫy ra ngoài vào ban đêm, Lục Tu Minh ít nhiều đều sẽ hỏi một câu.

Chứng minh trong lòng anh ta để ý đến cô.

Nhưng tối nay Lục Tu Minh không nói một lời.

Sau khi Từ Anh đóng sầm cửa đi ra ngoài, cô ta cố ý ở hành lang đợi thêm vài phút.

Nhưng người đàn ông vẫn trước sau không có đuổi theo.
« Chương TrướcChương Tiếp »