Chương 15. Đã rất khắc chế

Ôn Noãn bị người đàn ông kéo đến trước mặt quan tâm an ủi, dáng vẻ si ngốc không khác Giang Nhu là bao.

Nếu vừa rồi cô không nghe lầm thì Giang Nhu đã gọi một tiếng “Anh cả”.

Giang Nhu và Giang Yến....... là anh em.

“Ôn Noãn?” – Giang Yến nhỏ giọng dịu dàng gọi tên cô.

Ôn Noãn thì thầm lên tiếng, rất không tự nhiên ngước mắt lên nhìn anh.

“Tôi không sao, chỉ là vết thương nhẹ.”

Giang Yến kiểm tra một vòng, chú ý đến vết cà phê trên quần áo của cô, trong lòng ít nhiều cũng đã đoán ra.

Nhưng Ôn Noãn bị thương trên vai, phải cởϊ áσ kiểm tra mới thấy được bên trong nghiêm trọng tới mức nào.

Người đàn ông không có lựa chọn nào khác ngoài chuyển mục tiêu sang Giang Nhu, người vừa mới hoàn hồn.

“Sao em lại ở đây?”

Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông cuối cùng cũng dừng trên người mình, Giang Nhu vuốt vuốt hai bên đuôi ngựa.

Nở một nụ cười đầy ẩn ý, đôi mắt đảo qua lại giữa anh và Ôn Noãn.

“Anh cả, anh thật không tốt chút nào, yêu đương sao không nói cho em biết?”

“Giang Phàm có biết không?”

Giang Nhu sớm đã có thói quen không trả lời mà hỏi ngược lại Giang Yến.

Nhớ lúc đến cửa hàng, những người ở đó nói có một cô gái buộc hai đuôi ngựa giúp đỡ cô gái bị thương.

Giang Yến nhìn Giang Nhu đánh giá từ đầu tới chân, xác nhận cô chính là cô gái có tóc đuôi ngựa đã ra tay trượng nghĩa.

Vì thế, Giang Yến đối với Giang Nhu sắc mặt ôn hòa hơn rất nhiều. Rất tốt tính mà trả lời câu hỏi của cô.

“Không biết!”

“Anh trai tốt, đừng nói là anh vẫn chưa nói với bất kỳ ai?"

Giang Nhu buồn bã một lúc, cuối cùng buông lỏng bả vai.

“Nếu như vậy, trong lòng em cũng thấy cân bằng.”

Ít nhất cô là người đầu tiên biết Giang Yến yêu đương và muốn kết hôn.

Chỉ là đáng thương cho cha cô, gần đây vẫn luôn hao tâm tốn sức sắp xếp cho anh cả xem mắt.

Lãng phí một lòng tâm huyết.

Thu lại suy nghĩ, Giang Nhu lại lần nữa nghiêm túc đánh giá Ôn Noãn từ trên xuống dưới. Sau đó vừa lòng gật đầu.

“Không thể không nói, ánh mắt anh cả thật không tồi.”

“Da mặt cũng đủ dày, cư nhiên dám học theo người khác trâu già gặm cỏ non.”

Vốn dĩ sắc mặt Giang Yến cũng không tệ lắm nhưng lúc này đột nhiên đen mặt.

Âm u trừng mắt liếc Giang Nhu một cái, bướng bỉnh biện giải.

“Tình yêu không phân biệt tuổi tác.”

Dứt lời, hai tai anh đỏ bừng.

Hiển nhiên là quan tâm đến khoảng cách tuổi tác giữa mình và Ôn Noãn.

Tám tuổi nha, trên mạng không phải vẫn hay nói ba tuổi là một thế hệ sao?

Giang Nhu bị bộ dáng nghiêm túc bao biện của anh cả nhà mình chọc cười.

Sau lại vẫn là Ôn Noãn muốn giữa mặt mũi cho Giang Yến, sợ anh mất mặt trước cô em gái nên giúp giải vây.

“Trên mạng có nói những người đàn ông từng trải sẽ có kinh nghiệm chăm sóc người khác, hơn nữa anh Giang cũng không già chút nào.”

Kết quả là khi cô nói như vậy, Giang Nhu càng cười lớn hơn.

Cả người ngã trước ngã sau, cuối cùng cười đến đau bụng, cô ngồi xổm trên mặt đất thiếu chút nữa cười đau cả hông.

Phản ứng của Giang Nhu khiến Ôn Noãn ý thức được có lẽ cô đã nói sai.

Trong lòng cô hồi hộp và lo lắng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhanh chóng phủ một lớp ửng hồng. Cô liếc mắt trộm nhìn người đàn ông đầy hối lỗi.

Tôi đã nghĩ rằng sắc mặt của Giang Yến sẽ càng tệ hơn.

Không ngờ trên khuôn mặt tuấn tú như điêu khác kia cũng hơi ửng hồng giống cô.

Người đàn ông đang im lặng rũ mắt nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Ôn Noãn nhìn thấy ý cười mơ hồ trong mắt anh.

Một lúc sau, Giang Yến cúi người, môi mỏng áp đến gần bên tai cô. Giọng khàn khàn, có chút mông lung ẩn chứa ý cười.

“Noãn Noãn nói đều đúng.”

Giang Nhu, người điên cuồng bị nhồi thức ăn cho chó: “…………”

“Ôn Noãn, à không, bây giờ phải gọi là chị dâu.”

“Chị dâu, điều chị nói đã sai rồi.”

“Anh cả nhà em độc thân từ trong bụng mẹ, về phương diện tình cảm không có kinh nghiệm nhưng mà…….”

Giang Nhu nói một nửa, dưới ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông cô liền thay đổi thái độ.

“Nhưng mà chị yên tâm, anh cả nhà em là người đàn ông tốt trăm phần trăm, sẽ không tổn thương ai, lấy anh ấy sẽ không chịu thiệt!”

Giang Yến vừa lòng nhìn đi nơi khác, một lần nữa đem tầm mắt đặt trên người Ôn Noãn.

Dưới sự nhắc nhở của Giang Nhu, anh tỏ thái độ kiên quyết muốn đưa Ôn Noãn đến bệnh viện.

Đúng lúc đến giờ ăn trưa nên mang cả Giang Nhu theo.

Nói là thưởng cho cô vì đã giúp đỡ chị dâu tương lai, mang cô đi ăn một bữa thịnh soạn.

Ôn Noãn vốn muốn từ chối bữa ăn thịnh soạn, cô không muốn Giang Yến tiêu quá nhiều tiền nhưng Giang Nhu hoàn toàn không cho cô cơ hội.

Cô ấy bước đến thận trọng nắm lấy cánh tay trái của Ôn Noãn, rất sáng suốt mở cửa ghế phụ chiếc Maserati của Giang Yến.

Vừa dịu dàng lại mạnh mẽ nhét Ôn Noãn vào vị trí ghế phụ.

“Chị dâu đừng lo ví tiền của anh trai em, anh ấy có tiền.”

“Chờ hai người kết hôn xong, nếu mỗi ngày chị đều muốn ăn thịnh soạn thì anh ấy vẫn nuôi nổi.”

Dứt lời, Giang Nhu đỡ cửa xe nháy mắt làm mặt quỷ tươi cười với người đàn ông ngồi ở ghế lái.

“Đúng không, anh cả?”

Giang Yến không trả lời, chỉ giục cô mau lên xe.

Anh vội vàng mang Ôn Noãn đến bệnh viện lấy thuốc.

Nhìn thấy vẻ khẩn trương cùng lo lắng của người đàn ông, Giang Nhu hậm hực ngậm miệng, kéo cửa ghế sau.

Sau khi ngồi vào trong xe, cô không quên an ủi Giang Yến:

“Vết thương cũng không quá nghiêm trọng, anh không cần phải lo lắng như vậy.”

Như thể Ôn Noãn đang mắc bệnh nan y.

“Vết thương không ở trên người em, dĩ nhiên em không thấy nghiêm trọng.”

Giang Yến thắc chặt dây an toàn, ghé mắt nhìn qua Ôn Noãn ngồi ở ghế phụ.

Cô gái cũng đang nhìn anh, sắc mặt hồng hào, đôi mắt hạnh tròn xoe ngấn nước.

Nghe thấy người đàn ông hờn dỗi trả lời Giang Nhu. Cô cong khóe môi nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng:

“Thật sự là không nghiêm trọng, đã không còn đau nữa.”

Không cần thiết phải đi bệnh viện.

Giang Yến vừa rồi cò phàn nàn Giang Nhu không đứng nói chuyện không đau lưng, sắc mặt mềm mại hơn một chút.

Anh mím môi mỏng bình tĩnh liếc nhìn Ôn Noãn, cúi người qua, kéo dây an toàn thắc lại giúp cô.

Trong lúc hành động, gương mặt điển trai của người đàn ông suýt chút nữa va vào chóp mũi của Ôn Noãn.

Hơi thở của Ôn Noãn phả vào từng đường nét cương nghị trên gương mặt anh, cô sợ tới mức nhanh chóng nín thở, lặng lẽ nuốt nước bọt.

Chờ Giang Yến giúp cô thắc dây an toàn xong lùi lại, Ôn Noãn như trút được gánh nặng thở phào một hơi.

Sau đó cô nghe thấy Giang Nhu ở phía sau “hừ hừ” một tiếng, không hài lòng mà kháng nghị:

“Anh cả, em vẫn còn ở trên xe! Anh nên kiềm chế bản thân một chút đi!”

Giang Yến phớt lờ tiếng kêu gào của cô, khẽ nhếch môi mỏng.

Giọng nói trầm ấm, lại đút một thìa thức ăn cho chó:

“Đã rất khắc chế, về sau em nên làm quen với việc này.”

Chỉ là không biết lời này là nói với Giang Nhu hay là nói với Ôn Noãn.

Giang Nhu: “……..”

Ôn Noãn: “……….”

Sau đó, Giang Nhu bỏ cuộc. Cô ầm ĩ gọi điện cho Giang Phàm, muốn lôi kéo anh đến cùng ăn bữa tiệc thịnh soạn.

Còn cố tìm một lý do hoa mỹ nói bản thân không muốn làm bóng đèn, một mình ăn thức ăn cho chó. Nghĩ rằng Giang Yến vẫn chưa biết cô đơn giản chỉ muốn đưa Giang Phàm đến để cùng nhau dùng một bữa tiệc lớn.

Anh cũng lười vạch trần cô.

------------

Nửa giờ sau, Giang Yến mang Ôn Noãn đến bệnh viện gần nhất để xử lý vết thương trên vai.

Bác sĩ kê một số loại thuốc dùng ngoài da.

Về phần Giang Phàm, anh được Giang Yến cử đến nhà hàng chờ lấy số.

Nguyên nhân là do nhà hàng kia không có dịch vụ đặt trước, Giang Yến quen biết ông chủ trong một lần đi du lịch gần đây. Nhưng gọi điện làm khó người khác thì thật không tốt.

Nói không chừng ông chủ ở nước ngoài gọi về sắp xếp còn không nhanh bằng để Giang Phàm đến đó chờ lấy số.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Giang Nhu gọi điện cho Giang Phàm. Theo ý của Giang Yên hỏi thăm tình hình bên phía nhà hàng một chút.

Khi biết trước họ vẫn còn hai bàn khách đang đợi, Giang Yến đề nghị đưa Ôn Noãn đi mua quần áo trước.

Mặc quần áo có dính vết cà phê chạy ra ngoài cũng không hay, dù sao Ôn Noãn cũng không thích bị người lạ dòm ngó.

Giang Nhu vốn dĩ muốn bắt taxi đi trước.

Kết quả bị Giang Yến bắt lấy cổ áo, túm cô trở lại như xách gà con.

“Anh cả………Sao anh cứ phải níu kéo em không buông thế, một mình anh ở cùng với chị dâu không phải rất tốt sao?”

Giang Nhu miễn cưỡng ở lại, cô nhỏ giọng oán trách bên tai Giang Yến.

Người đàn ông nhìn cô gái thân hình căng cứng không tự nhiên đang đi phía trước. Ánh mắt tối đi:

“Anh không biết cách chọn quần áo.”

Trên thực tế là anh thấy Ôn Noãn có chút không được tự nhiên, sợ bọn họ đơn độc ở cùng một chỗ sẽ càng khiến cô bất an hơn.

Hơn nữa, Giang Yến nhìn ra được, Ôn Noãn rất thích Giang Nhu.

Ngoài ra, Giang Nhu là một người nói nhiều, có cô ở đây ít nhất bầu không khí sẽ không tẻ nhạt và xấu hổ.

Giang Nhu miễn cưỡng tin vào lý do của anh.

Vẻ mặt chấp nhận số phận: “Vậy được rồi, còn chiếc đồng hồ R mà em yêu thích thì sao?”

“Mua” – Giang Yến buồn cười nhìn Giang Nhu.

Chỉ thấy cô thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, trong chớp mắt trời quang mây tạnh, tung ta tung tăng lon ton đuổi theo Ôn Noãn.

Luôn miệng gọi “chị dâu, chị dâu” , giọng nói đặc biệt ngọt ngào.

Ôn Noãn đích thực rất thích Giang Nhu, dù ngoại hình hay tính cách đều là ưu điểm của cô.

Chỉ là lúc bị cô gọi một tiếng “chị dâu”, không ít người qua đường tập trung ánh mắt về phía bên này khiến Ôn Noãn đỏ bừng mặt.

Sau lại, vẫn là Giang Yến thấy tình hình không ổn liền sải chân dài đuổi theo các cô, bảo Giang Nhu nhỏ tiếng một chút.

Họ lần nữa bước vào trung tâm thương mại trước đó, lần này họ đi thang máy lên tầng năm, tất cả đều là cửa hàng dành cho nữ giới.

Giang Nhu là một người quen thuộc với việc mua sắm, cô chọn một cửa hàng hàng hiệu khá nổi tiếng và lôi kéo Ôn Noãn đi vào.

Sau đó bản tính thích mua sắm của phụ nữ hoàn toàn bị đánh thức, Giang Nhu liên tiếp chọn bốn năm bộ quần áo cho Ôn Noãn.

Còn quyết định đến cửa hàng giày dép, mua thêm vài chiếc túi.

Toàn bộ quá trình Giang Yến đều theo sau các cô.

Anh không thể nhịn được cười mỗi khi nhìn thấy Ôn Noãn lắc đầu xua tay nhưng không thể từ chối sự công kích của Giang Nhu và cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

Nếu chỉ mình anh mang Ôn Noãn đi mua quần áo, e rằng biểu cảm của cô sẽ không phong phú như vậy.

Toàn bộ quá trình có thể sẽ rất vô vị, thậm chí ngượng ngùng xoắn xít.

Anh thực sự vẫn hy vọng cô có thể buông lỏng bản thân và vui vẻ hơn.

Ôn Noãn không nghĩ đến Giang Nhu có thể mua sắm điên cuồng như vậy.

Nếu không phải Giang Phàm gọi điện đến nói phòng riêng đã được sắp xếp xong, có khả năng cô sẽ đảo lộn cả trung tâm thương mại.

Lúc rời khỏi trung tâm thương mại, trong tay Giang Yến xách túi lớn túi nhỏ. Ôn Noãn nhìn thấy thế nhiều lần muốn đi qua giúp đỡ đều bị Giang Nhu túm lại khuyên nhủ.

“Chị dâu, tương lai chị sẽ gả cho anh trai em, chị chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được.”

“Ngàn vạn lần đừng làm những việc nặng nhọc như thế này.”

“Anh ấy lấy chị không phải làm bảo mẫu cơm bưng nước rót cho anh ấy.”

“Vợ của sếp lớn là để cưng chiều, nếu không chị gả cho anh ấy lam gì?”

“Trong tất cả tiểu thuyết em đọc đều viết như thế!”

Giang Nhu luôn có lý luận riêng của mình, mỗi lần nghe cô nói điều gì đó, mọi người đều cảm thấy có lý, không thể phản bác được.

Ít nhiều cũng nhờ sự ngụy biện tinh ranh cùng bản lĩnh cảm hóa đạo đức của cô, mà Ôn Noãn đã tiếp nhận lòng tốt của Giang Yến dành cho cô.

--------------

Nhà hàng mà Giang Nhu muốn ăn có tên “Mãn Hán toàn tịch”, là nhà hàng Trung Quốc đứng đầu ở thành phố S, thậm chí là cả nước.

Kinh doanh bùng nổ mạnh mẽ như lửa, không có chi nhánh nào khác, hàng ngày đều có vô số khách hàng đến từ khắp nơi trên thế giới.

Nhưng nhà hàng này lại không có dịch vụ đặt trước.

Giang Phàm đã xếp hàng đợi gần hai tiếng đồng hồ, anh rất hối hận vì không để Giang Yến gọi điện cho ông chủ nhà hàng xin đi cửa sau.

May mắn là quản lý trong nhà hàng đã nhận ra Giang Yến, tuy rằng không thể sắp xếp cho bọn họ cắt hàng.

Nhưng lúc bọn họ từ đại sảnh chuyển đến phòng riêng thì vẫn được ưu đãi. Đó là tặng hai món đặc biệt cho khách đầu tiên đến trong phòng bao, còn được giảm giá.

Đích thân quản lý dẫn mấy người Giang Yến đến phòng riêng vừa mới được quét dọn xong.

Ôn Noãn là lần đầu tiên đến loại nhà hàng cổ kính thế này, cô bị thu hút bởi phong cách trang trí cổ điển bên trong và bên ngoài phòng riêng.

Tất cả hành động đều có sự do dự, thất thần.

Đến nỗi khi bước vào phòng riêng, cô vô tình đυ.ng phải Giang Yến đang đi trước mặt mình.

Cả người đập vào lưng người đàn ông giống như bánh chẻo áp chảo, vô thức ôm eo anh từ phía sau.

Thời gian bỗng nhiên như đứng yên, Ôn Noãn rõ ràng cảm nhận được cơ thể tráng kiện của người đàn ông. Cũng cảm nhận sâu sắc về hành vi xấu hổ của mình.

Cô ấy chỉ ôm một giây rồi buông ra. Nhỏ giọng nói một câu xin lỗi.

Trên gương mặt trắng sứ đến dái tai nhỏ nhắn thanh tú của cô đều ửng hồng.

Xấu hổ đến mức muốn vùi đầu xuống sàn.

Giang Yến bị ôm, một lúc sau mới lấy lại tinh thần.

Sự sắc bén trên lông mày bỗng hóa thành nét dịu dàng, người đàn ông cong đôi môi mỏng, nhẹ đến mức khó có thể nhận ra.

Sau đó nghiêng người nhường đường cho Ôn Noãn.

“Em đi phía trước.”

Thật ra cũng chỉ còn vài bước chân là đã đến bàn ăn.

Ôn Noãn không dám từ chối, cô cúi thấp đầu lướt qua người anh, vội vàng đi theo Giang Nhu ở phía trước.

Giang Phàm ở phía sau cố nhịn cười.

Nhìn vẻ mặt Giang Yến, anh cũng bước vào cửa phòng riêng, đặt một tay lên vai người đàn ông.

“Cô bé Ôn Noãn này rất lợi hại nha, trước kia em còn đánh giá thấp cô ấy.”

“Cư nhiên lại có thể nắm bắt được ông già như anh!”

Giang Yến bị gọi là “ông già” liếc mắt nhìn anh một cái.

Không hề niệm chút tình nghĩa anh em, ghét bỏ đẩy móng vuốt của Giang Phàm đang đặt trên vai mình ra.

“Gọi chị dâu.”

Giang Phàm: “...........”

“Không phải hai người còn chưa kết hôn sao, gấp gì chứ?”

Giang Yến bỏ qua lời phàn nàn của anh, bước thẳng đến bên cạnh Ôn Noãn.

Anh giúp cô kéo chiếc ghế dựa gỗ đặc, hai từ “quý ông” dường như được dành riêng cho anh.

Đều là phụ nữ, chị dâu có người giúp kéo chiếc ghế chết tiệt này, còn cô phải tự làm.

Thành thật mà nói, Giang Nhu có chút ghen tỵ.

Nhìn lại Giang Phàm đang chậm chạp tiến đến. Anh chỉ dùng một tay nhấc chiếc ghế lên, hiển nhiên là đã đánh giá thấp trọng lượng của bộ bàn ghế gỗ nguyên khối này, kéo không ra.

Ngay lập tức đã cau mày khó chịu: “Cái ghế dựa này sao lại nặng như vậy!”

Mặc dù ngoài miệng oán giận phàn nàn nhưng Giang Phàm vẫn rút tay còn lại trong túi quần ra. Dùng cả hai tay mới thành công kéo được chiếc ghế ra.

Trước khi ngồi vào vị trí của mình, anh cảm nhận được có hai luồng ánh sáng nóng bỏng đang chiếu lên người mình.

Đưa mắt nhìn đến nơi phát ra ánh sáng, Giang Phàm nhìn xong chép miệng, Giang Nhu đang dùng ánh mắt đầy ủy khuất mà nhìn chằm chằm anh, không khỏi co giật khóe miệng.

Cuối cùng anh đành thỏa hiệp: “Được được được, anh hai giúp em kéo.”

Giang Phàm vòng đến chỗ Giang Nhu bên kia, giúp cô kéo ra ghế dựa để cô ngồi vào chỗ.

Lúc này Giang Nhu mới mím môi cười, mùa xuân trở lại trên gương mặt, ánh mặt trời le lói.

“Vẫn là Giang Phàm tốt với em nhất!”

Giang Phàm đang đi về vị trí của mình, chợt sững người trong giây lát, lông mi rũ xuống che đi các tia sáng trong mắt.

Ôn Noãn chỉ nghĩ bọn họ là anh em tốt của nhau.

Sau đó, trong bữa tiệc cô mới dần nhận ra Giang Nhu là con gái của chú hai Giang Yến, bọn họ là anh em họ.

“Chị dâu, nhà chị có mấy anh chị em?” - Giang Nhu thuận miệng hỏi.

Nghĩ đến việc sẽ trở thành người một nhà với Ôn Noãn vào một ngày không xa, nên cô muốn biết nhiều thêm một chút.

Nhưng khi Ôn Noãn nghe thấy câu hỏi của cô, nhiệt độ trên mặt đột ngột giảm xuống.

Mắt thường cũng có thể nhận thấy tốc độ thay đổi sắc mặt. Trở nên u ám một chút.

Giang Phàm vội vàng đáp trả câu hỏi của Giang Nhu:

“Em là tổ trưởng tổ dân phố sao, muốn điều tra hộ khẩu à?”

Giang Nhu: “..........”

Cô thậm chí còn không biết bản thân đã nói sai điều gì.

May mắn là Ôn Noãn rất nhanh đã trở lại bình thường.

Chỉ là trong nháy mắt cô nghĩ tới bản thân lẻ loi một mình. Tựa như một tảng băng nhỏ, đột ngột bị cuốn vào dòng nhiệt cuồn cuộn của bọn họ.

Cô quyến luyến sự ấm áp của bọn họ nhưng lại sợ bị bản thân bị tan biến.

Điều quan trọng là lời nói của Giang Nhu đã đâm trúng chỗ đau nho nhỏ của Ôn Noãn.

Khi cha mẹ cô gặp tai nạn, trong bụng mẹ cô vẫn còn một sinh mạng nhỏ bé chưa được thành hình.

Vốn dĩ cô cũng có anh chị em, nhưng cuối cùng cái gì cũng không có.

“Tôi không có anh chị em.” – Ôn Noãn trả lời câu hỏi của Giang Nhu.

Mặc dù cô rũ mi mắt không nhìn Giang Nhu, nhưng sắc mặt cô đã hòa hoãn lại.

Biểu hiện của cô khiến Giang Phàm ngạc nhiên, âm thầm thở phào một hơi. Nhịn không được nhìn về phía Giang Yến đang ngồi cạnh Ôn Noãn.

Thật ra, khi biết Ôn Noãn là đối tượng kết hôn của anh cả nhà mình, trong lòng Giang Phàm đã có một giây phản đối.

Dẫu sao Ôn Noãn cũng đã phải trải qua quá khứ rất tồi tệ, để lại rào cản tâm lý.

Anh sợ anh cả nhà mình sau này sẽ phải mệt mỏi.

Nhưng dựa theo sự hiểu biết của Giang Phàm đối với Giang Yến, những gì anh ấy đã quyết định thì trên đời này không ai có thể thuyết phục được.

Vì vậy Giang Phàm chỉ phản đối họ trong một giây, sau đó suy nghĩ kỹ lại, phải tận tâm tận lực tìm cách chữa khỏi cho Ôn Noãn.

Có lẽ anh cả nhà mình thật sự có thể trở thành cứu tinh của Ôn Noãn.

Biểu hiện của Ôn Noãn hiện tại rất tốt.

Mặc dù tâm trạng dao động thất thường hơn những người khác nhưng rất nhanh đã có thể hòa hoãn lại. Còn có thể đối mặt với câu hỏi của Giang Nhu.

Khoảng thời gian kế tiếp, tổng thể khá hài hòa.

Chỉ là cô gái Giang Nhu kia, người đã có những trò nhảm nhí trên mạng xã hội, ríu rít suốt cả quá trình không dứt.

Kết thúc bữa cơm, bối cảnh gia đình cùng với tính cách của Ôn Noãn cô đã nắm rất rõ ràng.

Ôn Noãn cũng không hề phòng bị Giang Nhu.

Cô ấy hỏi gì thì cô đáp cái đó, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Giang Yến bên cạnh. Giống như có vài lời là muốn nói cho Giang Yến nghe.

Ví dụ như hoàn cảnh gia đình của cô, hoàn cảnh hiện tại của cô thế nào.

Ôn Noãn lo lắng Giang Yến vẫn chưa hiểu rõ về mình mà đã đưa ra quyết định kết hôn. Cô không muốn sau này anh phải hối hận, cho nên quanh co lòng vòng đem hoàn cảnh bản thân nói cho anh nghe, để anh hiểu rõ hơn cô là người thế nào.

Mặc dù đó chỉ là hợp đồng hôn nhân, cũng không đặt nặng vấn đề tình cảm. Nhưng nếu muốn kết hôn thì Ôn Noãn không nghĩ sẽ giấu giếm Giang Yến điều gì.

Tất nhiên, cô cũng có yêu cầu với anh.

Chỉ là ngại sự có mặt của Giang Nhu và Giang Phàm, nên vấn đề hợp đồng hôn nhân bọn họ không ai nhắc tới.

Ôn Noãn không xác định được em trai cùng em gái của Giang Yến có biết hay không, nhưng cô bình thường cũng không phải loại người rất thích buông chuyện.

Nếu Giang Yến không nói ra, cô cũng sẽ không chủ động nhắc tới.

Ăn trưa xong, Giang Nhu liền kéo Giang Phàm đến hiệu sách.

Nói là vì chuẩn bị cho kỳ tuyển sinh thạc sĩ nên muố mua một số tài liệu giảng dạy.

Ôn Noãn và Giang Yến cũng chính thức bắt đầu ở riêng một chỗ.

Cô đi cùng anh đến quầy thanh toán hóa đơn, Giang Yến trực tiếp đưa thẻ cũng không hỏi bao nhiêu tiền.

Nhân lúc chờ quản lý quẹt thẻ, anh cụp mắt xuống nhìn cô.

Đôi môi mỏng nở một nụ cười dịu dàng: “Kế tiếp chúng ta làm gì?”

Ôn Noãn bị nụ cười như gió xuân của anh làm cho thất thần.

Cho đến khi người đàn ông thanh toán hóa đơn xong, anh cúi người đến gần cô, mặt đối mặt nhìn chằm chằm vào cô.

“Ôn Noãn?”

Cô gái lập tức tỉnh táo, máu nóng dồn lên trán, cả gương mặt đỏ bừng.

Cô nhanh chóng lùi lại, cúi đầu, dùng mu bàn tay lạnh lẽo áp vào mặt muốn hạ nhiệt độ.

Giang Yến đừng thẳng người, trong lòng có chút hối hận:

“Xin lỗi, đã dọa em sợ.”

“Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Ôn Noãn vội vàng ngước mắt nhìn anh, lắc lắc đầu:

“Không sao cả!”

“Không phải lỗi của anh!”

Người đàn ông nhận lại tấm thẻ mà quản lý đưa lại cho mình, hạ thấp giọng nói, lần nữa hỏi cô gái:

“Kế tiếp em muốn đi đâu?”

Thật ra lúc Ôn Noãn gọi điện cho anh, cô đã nói với anh bản thân muốn đưa ra yêu cầu về hợp đồng hôn nhân.

Lúc bọn họ vừa bắt đầu ăn trưa, Giang Yến đã gửi Wechat cho Trần Hiến. Bảo anh ta tìm cố vấn pháp lý của công ty để lập hợp đồng.

Những nội dung thỏa thuận có liên quan, Giang Yến đã chỉnh sửa lại gửi cho anh ta.

Cơm nước xong, Trần Hiến thông báo hợp đồng đã được lập xong, còn muốn thăm dò Giang Yến thêm vài câu.

Là ai ký hợp đồng hôn nhân với ai?

Giang Yến dĩ nhiên không trả lời anh ta, chỉ yêu cầu Trần Hiến mang hợp đồng bỏ vào túi và đưa đến nhà hàng.

Lại cùng Giang Phàm và Giang Nhu nói chuyện phiếm một lúc, thanh toán thêm một hóa đơn khác, Trần Hiến đã gọi đến.

Giang Yến vừa hỏi Ôn Noãn xong đã phải nói một tiếng xin lỗi để nhận điện thoại trước.

Ôn Noãn đứng cách anh xa hơn một chút, cố ý né tránh. Cũng nhân cơ hội này suy nghĩ một chút về câu hỏi của anh vừa rồi.

Chờ sau khi Giang Yến cúp điện thoại đi về phía cô. Ôn Noãn mới lịch sự hỏi anh:

“Chúng ta hãy tìm một nơi để nói về việc kết hôn, được không?”

“Được, em muốn đến chỗ nào?”

“Tùy tiện tìm một quán cà phê đi” - Ôn Noãn đáp.

Giang Yến lên tiếng, rất tự nhiên đưa tay về phía cô. Bên môi nở nụ cười:

“Vậy đi thôi!”

Ôn Noãn nhìn chăm chú từng đường nét trên lòng bàn tay của anh.

Phải mất một lúc cô mới phản ứng lại, do dự đặt tay mình vào lòng bàn tay của người đàn ông.

Trong nháy mắt, cô đã được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của người kia.

Trái tim thình thịch loạn nhịp hai lần, hồi hộp không giải thích được.

-------------

Trước khi đến quán cà phê, Giang Yến và Ôn Noãn đã đợi ở bãi đậu xe ngoài trời một lúc.

Khoảng năm phút sau, Trần Hiến thở hổn hển gõ cửa sổ bên ghế lái.

“Đổng, chủ tịch, đây là…là……hợp đồng anh cần.”

Trần Hiến đưa xong tài liệu, chống hai tay lên đầu gối, khom lưng thở dốc.

Dứt lời, từ khóe mắt anh ta hiện lên bóng dáng Ôn Noãn ngồi bên ghế phụ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tuy nhiên, trước vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt cảnh cáo của Giang Yến, Trần Hiến đành mím chặt môi.

Cố nín nhịn cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói.

“Đã làm phiền rồi, cậu trở về đi.”

Giang Yến xoay người đưa túi tài liệu cho Ôn Noãn ở ghế phụ.

Thuận tiện đem cửa sổ kéo lên, ngăn cách gương mặt đầy mồ hôi cùng vẻ mặt bối rối của Trần Hiến.

Anh ta đậu xe ở cuối bãi đậu xe bên kia, một đường chạy tới đây.

Vốn dĩ muốn nhân cơ hội bát quái một chút, kết quả Giang Yến cầm được hợp đồng đã trực tiếp đóng cửa sổ lại.

Trần Hiến không có lựa chọn nào khác ngoài việc lùi lại và nhường đường.

Bây giờ trong đầu anh chỉ toàn nghĩ về cô gái ở vị trí ghế phụ.

Trong lúc nhất thời không thể làm rõ được quan hệ giữa cô và Giang Yến là gì.

Trần Hiến nhớ lại, cô gái kia dường như đã có bạn trai.

---------------

Lái xe đến một cửa hàng Starbucks gần đó. Giang Yến và Ôn Noãn tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Gọi món xong, người đàn ông nhìn về phía Ôn Noãn vẫn còn đang đọc các điều khoản trong hợp đồng. Nhàn nhạt mở miệng:

“Đây là hợp đồng mà tôi đã nhờ bộ phận pháp lý của công ty soạn thảo, em nhìn xem còn có yêu cầu nào cần bổ sung không.”

Trong thỏa thuận này, Ôn Noãn được gọi là Bên B.

Về cơ bản, Bên A không có yêu cầu gì đáng kể đối với Bên B.

Cũng có thể nói đây là phúc lợi hôn nhân mà Giang Yến đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Giang Yến đã cho Ôn Noãn hai bất động sản, cả hai đều nằm ở khu vực chính của thành phố S.

Ngoài ra còn có chi phí sinh hoạt hàng tháng không giới hạn.

Ôn Noãn căn bản không xem tới.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ yêu cầu anh những điều này.

“Anh Giang, anh không cần vì tôi mà suy nghĩ mọi chuyện như thế.”

“Như anh đã nói trước đây, thỏa thuận kết hôn của chúng ta là để đạt được điều mình muốn."

"Tất cả những gì tôi muốn chỉ là ngôi nhà cổ ở dưới quê mà thôi.”

Ôn Noãn nói thẳng, cô sợ Giang Yến không rõ nên muốn giải thích một chút.

“Đó là nhà của tôi lúc bà nội tôi còn sống.”

Kết hôn cùng Giang Yến là bởi vì Ôn Noãn muốn có một mái nhà.

Không chỉ có ngôi nhà mới mà Giang Yến tặng cho cô, mà còn là ngôi nhà cũ nơi bà cô ở khi còn sống.

Ngôi nhà đó ở một thị trấn nhỏ thuộc thành phố Z.

Sau khi bà nội mất, Ôn Noãn vẫn đang đi học, không còn cách nào khác là phải bán căn nhà cũ của mình để tiếp tục sống.

Bởi vì lúc đó cô không nghĩ mình sẽ chết.

Bên cạnh cô còn có Lục Tu Minh và Từ Anh.

“Ngoài ra còn có một việc, tôi bắt buộc phải nói cho anh biết trước khi chúng ta lãnh chứng nhận kết hôn.”

Bàn tay Ôn Noãn đặt trên bàn không khỏi siết chặt.

Đôi môi mím chặt, một lúc lâu sau cô nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ nhẹ chậm rãi kể lại sự việc mà người dượng đã mang bóng ma tâm lý cho cô khi cô còn nhỏ.

Giang Yến ngồi đối diện cả người cứng đờ.

Anh không ngờ Ôn Noãn lại xảy ra chuyện như vậy.

Đáy lòng cuồn cuộn con sóng thương tiếc.

Người đàn ông nghiêng người, lòng bàn tay ấm áp trực tiếp bao lấy bàn tay Ôn Noãn siết chặt.

Anh lên tiếng đánh gãy đoạn ký ức gian nan đau khổ của cô:

“Thời gian không còn sớm, nếu tiếp tục trì hoãn nữa Cục dân chính sẽ đóng cửa.”

Trong lòng Ôn Noãn lộp bộp một tiếng.

Nhịp tim đập dồn dập đến choáng ngợp, hoàn toàn nhấn chìm suy nghĩ của cô.

Trong đầu chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.

Cô gái mở mắt.

Hai tay được bao bọc trong lòng bàn tay của người đàn ông cũng không còn sức lực.

Trong mắt là sự kinh ngạc không chút nào che giấu.

Từng gợn sóng sâu thẳm trong mắt cô khiến trái tim Giang Yến rối loạn.

Nhất thời buông lỏng, thuận theo tự nhiên, anh chống mặt bàn đứng dậy, cúi người hôn lên trán cô gái.

Tuy cách một lớp tóc mỏng trên trán nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại trên môi người đàn ông.

Trái tim đập loan như nai con, liều mạng đâm vào bức tường phía nam.

Đến khi người đàn ông ngồi lại vị trí, anh nhìn cô bằng ánh mắt trân trọng. Ôn Noãn mới hít hít vểnh cao cái mũi, nín khóc mỉm cười.

“Tôi không mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh thư, phải quay lại phòng khám một chuyến.”

“Tôi đi cùng em được không?”

“Anh có mang theo sao?” – Ôn Noãn kinh ngạc.

Giang Yến “ừ” nhẹ một tiếng, bên môi ý cười không dứt.

“Ở trong xe!”