Chương 48.2: Viên kẹo đường thứ bốn tám

Edit: Cẩm Anh.

Tiệm trà sữa.

Đường Vi Vi nhận lấy cốc trà sữa Hạ Xuyên đưa, bóc lớp vỏ ống hút ra, cắm vào uống một ngụm. Khuôn mặt rốt cuộc cũng dịu dàng đi vài phần, chịu cho người nào đó sắc mặt tốt.

Thứ sáu là thời gian làm việc, còn chưa tới giờ tan học nên quán rất vắng.

Bọn họ tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, Hạ Xuyên một tay nâng cắm, cứ như vậy nhìn Đường Vi Vi không chớp mắt làm cô có chút không được tự nhiên.

Đường Vi Vi: "Cậu cứ nhìn tôi làm gì."

Hạ Xuyên thở dài: "Còn giận à?"

Đường Vi Vi cắn ống hút, không trả lời vấn đề này, chậm rì rì nói: "Bạn học Hạ Xuyên, hôm nay tôi vì cậu mà bị liên lụy, cộng thêm lần trước nữa, về tình về lý, có phải cậu nên bồi thường hay không? Cậu thật sự cho rằng một cốc trà sữa là có thể tống cổ tôi sao?"

Hạ Xuyên hỏi: "Vậy cậu muốn cái gì?"

".... Ít nhất phải mười cốc."

"...."

"Được, mười cốc." Hạ Xuyên rất dễ nói chuyện: "Cậu uống hết được?"

Đường Vi Vi trừng mắt nhìn anh: "Ai nói uống một lần là hết, cậu không biết mua mười ngày sao?"

Hạ Xuyên nhích người lại gần, gật đầu: "Được."

Bên ngoài xe cộ như nước, hàng cây xum xuê xanh biếc hai bên đường. Giữa những kẽ lá, ánh nắng len lỏi vào, phản chiếu trên gương mặt thiếu niên.

Ánh sáng màu vàng kim làm gương mặt anh bỗng chốc dịu dàng hơn.

"Cái gì cũng được, đều cho cậu hết." Anh nói, chất giọng cũng dịu dàng lưu luyến.

....

Bạn học Hạ Xuyên nói được thì làm được, hai tuần sau đó, trưa nào Đường Vi Vi cũng nhận được trà sữa từ bạn ngồi cùng bàn.

Khoảng thời gian này anh bỗng trở thành khách quen của [Một chút vị ngọt], ngay cả nhân viên cửa hàng cũng nhận ra anh, dẫu sao gương mặt này quá mức xuất sắc, muốn không nhớ được cũng khó. Mỗi lần anh tới, nhân viên cửa hàng đều sẽ cười trêu chọc: "Lại tới mua trà sữa cho bạn gái à?"

Những lúc như thế này, anh chỉ lười nhác đáp lại một tiếng.

Không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Sợ cô uống ngán, mỗi lần Hạ Xuyên đều mua một vị khác nhau.

Hôm nay là trà sữa ô long, mai trà sữa đường đỏ, ngày kia là caramel macchiato.

Sau hai tuần, Đường Vi Vi gần như đã uống hết menu của quán.

Cuộc sống quả là quá mỹ mãn.

Nhưng không bao lâu sau, tâm tình của cô liền vui vẻ không nổi nữa.

Thứ tư hôm nào đó, Đường Vi Vi và Nghê Nguyệt cùng nhau quay về trường sau bữa cơm trưa, trông thấy dưới tàng cây bên kia đường có bóng người quen thuộc.

Khoảng cách khá xa nên không nhìn thấy rõ tình huống, cô chỉ nhìn thấy thiếu niên thân hình đĩnh vạt, một tay đút túi quần, tay khác cầm theo một ly trà sữa.

Sau đó ——

Anh vươn tay, đưa trà sữa cho người đối diện.

Là một nữ sinh.

Đường Vi Vi đứng tại chỗ, nheo mắt, nhận ra nữ sinh kia khá quen, ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra là người đưa bữa sáng tình yêu.

Hình như là Tiếu Vân của lớp ba thì phải.

Sao lại là cô ấy? Cô ấy vẫn chưa chết tâm?

Mà tại sao Hạ Xuyên lại đưa trà sữa cho Tiếu Vân???

Tình huống của bọn họ là thế nào???

Tiếu Vân thích Hạ Xuyên, Đường Vi Vi biết, nhưng trước kia Hạ Xuyên không có ý với cô ấy.

Lúc trước anh còn ném tấm thiệp của người ta đi mà.

Nên bây giờ... Là hồi tâm chuyển ý sao?

Đường Vi Vi cảm thấy lòng dạ đàn ông cũng giống như mò kim đáy biển, cô thật sự không thể hiểu được.

Chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán của cô. Quá bất ngờ, không thể tin được.

Cô một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có, ngực nhói đau khó chịu, muốn chất vấn Hạ Xuyên nhưng lại cảm thấy như thế chẳng khác nào vô cớ gây rối.

Cô nên lấy thân phận gì đây? Bạn cùng bàn à? Hay "em gái"?

....

Đường Vi Vi vì thế mà rầu rĩ không vui cả buổi chiều, Hạ Xuyên cũng không thèm giải thích với cô.

Thật sự không thèm giải thích luôn.

Bọn Hạ Hành Chu cũng không nói gì.

Đàn ông quả nhiên đều là đại móng heo, phiền chết đi!

Lại nói tiếp, chuyện đánh nhau lần trước không biết giải quyết thế nào mà đám Hạ Hành Chu không phải chịu phạt gì.

Trải qua chuyện này, Hạ Hành Chu không gọi cô là "bạn học Tiểu Đường" nữa mà chuyển sang gọi "Đường đạo".

Phải nói là cậu ta bội phục khả năng biên kịch nói dối của cô.

Lúc tan học, Đường Vi Vi nằm sấp trên mặt bàn giả bộ ngủ, bên tai truyền đến tiếng ghế ma sát, lỗ tai cô giật giật, chú ý hành động của Hạ Xuyên.

Hình như là anh đi ra ngoài.

Đường Vi Vi khẽ ti hí mắt nhìn, chỗ ngồi bên cạnh quả nhiên trống không.

Không biết là đi đâu mà bảy tám phút sau mới về.

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ xa tới gần, Đường Vi Vi vội vàng nhắm mắt lại, dựng lỗ tai.

Đợi vài giây sau, rót cuộc anh cũng lên tiếng.

"Đừng giả bộ ngủ."

"...."

Đường Vi Vi đành phải mở mắt ra.

Thiếu niên đứng giữa lối đi, nửa người trên dựa vào bàn của Hạ Hành Chu, tay chống xuống bàn, đôi mắt không nhìn thấy rõ xúc cảm.

Đường Vi Vi: "Cậu đã sớm biết?"

"Ừm." Hạ Xuyên gật đầu.

Thật trùng hợp, Hạ Xuyên đứng dậy, vừa mới tiến gần về phía cô một bước, cô gái nhỏ đã lùi ghế dịch về phía sau, phòng bị mà nhìn anh.

Hạ Xuyên: ".... Tôi sẽ không ăn thịt cậu."

Anh đỡ lấy phần lưng ghế của cô kéo lại, không cho phép cô lộn xộn nữa, cúi đầu: "Đường Vi Vi, chúng ta nói chuyện đi."

Đường Vi Vi không nhúc nhích, chỉ giương mắt nhìn anh: "Nói chuyện gì?"

"Cô gái trưa nay...."

Anh còn chưa nói xong, cô gái trong nháy mắt đã phát hỏa, hai mắt trừng lớn, vươn tay đẩy ngực anh ra, còn dữ dằn nói: "Có gì hay mà nói? Cậu định nói cho tôi biết các cậu đang trong giai đoạn nào sao?"

“Không phải." Hạ Xuyên bất đắc dĩ thở dài, “Tôi tới giải thích với cậu, tôi biết là cậu không thèm để ý nguyên nhân."

Đường Vi Vi cười lạnh một tiếng: "Cậu biết? Cái gì cậu cũng biết cơ đấy, thật lợi hại."

Hạ Xuyên đi thẳng đến chủ đề: "Vừa rồi tôi đi hỏi Nghê Nguyệt, cậu ấy nói trưa nay cậu trông thấy tôi tặng trà sữa cho một nữ sinh, sau đó hình như còn không vui."

"...."

Đường Vi Vi mím môi không nói gì.

Hạ Xuyên kể cho cô nghe toàn bộ tình hình lúc đó.

Có lẽ vì mấy hôm trước, ngày nào anh cũng đi mua trà sữa nên Tiếu Vân cho rằng anh thích uống, hôm nay không thấy anh đi mua, định mua một cốc cho anh.

Hạ Xuyên lúc ấy đang xem di động, không phản ứng lại, bị cô ta trực tiếp nhét vào trong tay.

Cảnh các cô nhìn thấy, tình cờ là cảnh anh mang trà sữa trả lại cô ta.

“Là vậy à…” Cô gái nhỏ không duy trì bộ mặt lãnh đạm ban đầu nữa, ánh mắt bắt đầu né tránh, tay cũng luôn nắm vặt áo đồng phục, nhìn qua có chút chột dạ.

Là cô đã hiểu lầm anh.

Cô không nên nghĩ anh là…… đồ tồi tệ.

Dùng từ "tra"để hình dung anh cũng không chính xác, dù sao anh cũng không nɠɵạı ŧìиɧ mà.

Tiếng chuông vào lớp nhanh chóng vang lên, Hạ Xuyên trở lại vị trí của mình ngồi, giáo viên cầm giáo án đi vào phòng học, hô “Cả lớp”. Mọi người đứng dậy chào, sau đó lại ngồi xuống.

Đường Vi Vi lúc đứng dậy bị đập chân vào bàn, đau đến kêu "a" một tiếng.

Có thể cảm giác được người bên cạnh vẫn luôn đang nhìn cô.

Đường Vi Vi lại không dám quay đầu sang, ngay cả khóe mắt cũng ngượng ngùng khi đối diện với anh, tim đập bùm bụp không yên.

Ngoài chột dạ, còn có khẩn trương.

Như là có bí mật sắp không giấu được nữa, sắp bị bại lộ ra ngoài, cô không biết nên phản ứng thế nào, không biết nên thừa nhận hay không, không biết nên làm gì bây giờ.

Cô cúi đầu, thẫn thờ nhìn nội dung sách giáo khoa.

Bên tai có tiếng lật sách xào xạc của người thiếu niên.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng không hiểu vì sao khi lọt vào tai cô lại phóng đại lên thế, nghe rất rõ ràng.

Một tờ.

Lại một tờ.

Lại một tờ.

Sau đó dừng lại, một âm thanh khác vang lên ——

"Tôi cho rằng đã thực rõ ràng."

Đường Vi Vi khẽ sửng sốt, mới phản ứng lại đây là tiếng nói chuyện của Hạ Xuyên, giọng trầm trầm, phảng phất như ngưng tụ thành thực chất, từng câu từng chữ in vào trong lòng cô.

Tim ngừng đập một nhịp, sau đó đập càng lúc càng nhanh.

"Cái, cái gì?"

Cái gì thực rõ ràng?

"Chính là..."

Người thiếu niên quay đầu sang, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, đuôi mắt hơi nhếch lên, vươn tay cuốn lấy sợi tóc mai bên tai, cuộn thành một vòng nho nhỏ.

Đường Vi Vi ngừng hô hấp từ khi anh bắt đầu nói, hiện tại liền cảm thấy hít thở không thông.

Anh cố ý ngắt ở đây.

Hạ Xuyên đặt kệ sách lên trước mặt bàn, ngăn tầm mắt của giáo viên và các bạn học xung quanh, anh nghiêng người về phía cô, tầm mắt dừng ở vành tai hồng hồng của cô gái nhỏ.

Anh cười khẽ một tiếng, bàn tay đặt trên sườn tai cô, làm động tác nói thầm.

Hơi thở ấm áp phả lên tai.

Đường Vi Vi cả người đều cứng đờ.

Tiếng giáo viên đọc bài trên bục giảng, tiếng nói chuyện xôn xao, tiếng học sinh viết bài, tiếng cười đùa từ ngoài sân thể du͙© vọиɠ vào.

Còn có tiếng gió, tiếng hít thở……

Cùng với tiếng tim đập.

Bên tai có rất nhiều thanh âm, cô nghe thấy Hạ Xuyên đã mở miệng, dùng chính giọng nói của anh nói nhỏ một câu.

"Tôi thích cậu."