Chương 1

Tống gia có hai anh em, anh trai tên Tống Cảnh Nhiên, em trai là Tống Cảnh Hoài. Tống Tịch vì sao lại gọi Tống Cảnh Hoài là chú hai, bởi vì cô là đứa trẻ được Tống Cảnh Nhiên nhận nuôi.

Lúc nhận nuôi Tống Tịch, Tống Cảnh Nhiên chẳng qua chỉ mới 20 tuổi, Tống Cảnh Hoài 18 tuổi, Tống Tịch 10 tuổi. Gọi một chàng trai tuổi trẻ như vậy là cha thật sự có chút kỳ cục, sau lại Tống Cảnh Nhiên để Tống Tịch gọi anh là chú cả, gọi Tống Cảnh Hoài là chú hai.

Tống Tịch hỏi Tống Cảnh Nhiên vì sao lại nhận nuôi cô, Tống Cảnh Nhiên nói thấy cô một mình chuồn êm ra khỏi cô nhi viện, ngồi xổm bên đường cái, cảm thấy thực đáng thương.

Cho nên mới có cái tên Tống Tịch.

Kỳ thật Tống Tịch biết còn có một nguyên nhân khác nữa, ngày Tống Cảnh Nhiên nhìn thấy Tống Tịch, cũng là ngày cha Tống và mẹ Tống xảy ra tai nạn xe cộ cùng lúc qua đời, chung quy vẫn là cảm thấy không có cha mẹ khổ sở như thế nào, liền nảy sinh thương hại nhận nuôi cô.

Hơn nữa, Tống Cảnh Nhiên không biết, ngày đó cô cũng không phải tự mình chuồn êm ra khỏi cô nhi viện, mà là vì cô phản kháng một người đàn ông xâm phạm hại mình, người kia cũng thực sự bị chọc điên, mới đuổi cô ra ngoài, cho rằng như vậy cô sẽ khuất phục.

Kỳ thật, chuyện Tống Cảnh Nhiên nhận nuôi Tống Tịch đã trôi qua một thời gian nhưng vẫn không được bà nội Tống đồng ý, bởi vì Tống Cảnh Nhiên tuổi trẻ còn chưa lập gia đình. Nhận nuôi một bé gái chỉ thua mình 10 tuổi, quả thực là làm bậy.

Chẳng qua thời gian trôi qua, sông băng cũng sẽ tan chảy. Bởi vì Tống Tịch ngoan ngoãn nghe lời, bà nội Tống đối với Tống Tịch cũng thân thiện hơn rất nhiều. bà nội Tống bởi vì con trai và con dâu ngoài ý muốn mất đi, cảm thấy thương tâm, liền một mình trở lại nhà cũ trước kia.

Tống Tịch vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao lại rõ ràng là hai anh em, người anh Tống Cảnh Nhiên tính cách ôn tồn lễ độ, còn người em Tống Cảnh Hoài lạnh nhạt bá đạo.

Ít nhất đối với cô mà nói, Tống Cảnh Hoài là một người bá đạo.

Tống Cảnh Nhiên là một họa sĩ, thích chu du đây đó vẽ phong cảnh, vì vậy thời gian ở nhà cũng không nhiều. Người nhận nuôi cô là Tống Cảnh Nhiên, nhưng người vẫn luôn chiếu cố cô lại là Tống Cảnh Hoài.

Lúc mới bắt đầu ở cùng Tống Cảnh Hoài, Tống Tịch rất sợ Tống Cảnh Hoài.

Bởi vì khí chất của Tống Cảnh Hoài và Tống Cảnh Nhiên hoàn toàn khác nhau, Tống Cảnh Nhiên luôn là ôn nhu tươi cười; mà Tống Cảnh Hoài tuy còn là thiếu nên lại giống như ông cụ, khóe miệng luôn là cố ý vô tình gợi lên, giống như đã nhìn thấu tất cả, hết thảy chúa tể cũng trong tay hắn, làm cô không cấm lòng được sợ hãi.

“Ta chỉ có một yêu cầu, ta nói em phải nghe, nếu không, ta sẽ trừng phạt em, hiểu không?”, Kiêu ngạo bá đạo, Tống Cảnh Hoài tựa như báo gấm nhìn chằm chằm vào Tống Tịch như thể đang quan sát một con mồi.

“Ân, hai, chú hai”, đầu nhỏ gật gật, Tống Tịch căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, vừa thâm sâu vừa tà mị, phảng phất tựa như vực sâu.