Chương 8

Yến Hảo đang ở nhà Dương Tùng đánh 3v3. Đánh một hồi, cậu tranh thủ bấm điện thoại, thấy thông báo lời mời kết bạn được chấp nhận thì ngây dại ngay lập tức.

Dương Tùng gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch: "Có cần mở YY* không?"

*Một phần mềm hỗ trợ gọi cho nhau trong khi chơi game.

Yến Hảo không phản ứng.

"Thôi, không cần mở. Đại Điêu nói tai nghe ổng bị hỏng rồi, hai đứa mình ở ngay cạnh nhau nên cũng không cần đến."

Dương Tùng kêu lên, "Tiểu Hảo, vào đê."

Yến Hảo vẫn không phản ứng.

Dương Tùng lại kêu: "Anh Hảo?"

Yến Hảo buông chuột, cầm điện thoại: "Không chơi."

Dương Tùng lập tức quay đầu: "Éo gì vậy? Đùa tao à?"

Yến Hảo nhìn lớp trưởng nằm đơn độc trong phân nhóm, ngoài mặt bình tĩnh, tim đập loạn không thôi: "Mày kiếm đại ai thế chỗ tao đi."

Mắt Dương Tùng trợn trắng: "Tank mạnh dễ kiếm vậy à?"

Yến Hảo nhìn dòng chữ trả lời tự động "Chúng ta đã là bạn bè rồi, cùng nhau tán gẫu đi!" của QQ bên phía mình mấy lần, khung chat vẫn vô cùng yên tĩnh như cũ, Giang Mộ Hành chẳng nhắn gì cả.

Dương Tùng xáp tới, Yến Hảo nhét điện thoại vào túi: "Tank bình thường là được rồi, mày với Đại Điêu từng đánh tận mấy mùa giải, có gì phải sợ."

"Vớ vẩn, không có mày tao không có cảm giác an toàn, cũng chả biết ai bơm máu cho tao." Dương Tùng như la lối om sòm đẩy bàn phím về trước, bắt tréo chân, "Mày bỏ mặc tao, tao sẽ khóc mẹ nó lóc cho mày xem."

Yến Hảo không ngước mắt: "Khóc đi."

Dương Tùng: "..."

"Đm, vào đê, mày lẹ lên, chờ mỗi mày thôi."

Yến Hảo hững hờ vén tóc mái lên chút: "Thật sự muốn tao vô?"

Dương Tùng vội vàng thúc giục: "Nói nhảm, nhanh!"

Yến Hảo đến một câu: "Vậy mọi người chuẩn bị bị hố đi."

Dương Tùng nhanh chóng hiểu được ý nghĩa lời này của cậu, cậu ta "mẹ mày" lên một cái vẫn là người bình thường, dứt lời liền thành một tên điên, chiến lược gì đều chẳng bàn, cũng không phối hợp đồng đội, cứ vậy chơi như đang nghiện thuốc.

Cả ba nhanh chóng bị gϊếŧ.

Sau khi thoát ra Yến Hảo cầm trái anh đào ăn, ném cuống vào thùng rác. Đối diện với con mắt cháy lửa của Dương Tùng, cậu vô cùng vô tội nhún vai: "Tao đã bảo là tao không chơi."

Dương Tùng tức đến mức đỉnh đầu bốc khói.

.

Tâm tư Yến Hảo đã bay mất từ sớm, nào còn có thể chơi game. Cậu trốn vào phòng vệ sinh ôm điện thoại xem khung chat.

Vẫn cứ trống không.

Yến Hảo ngồi vào trên ghế sofa một người ở cạnh tường, khoanh chân gửi tin nhắn, soạn mấy tin liền đều không gửi, cuối cùng gửi sang biểu cảm mỉm cười, đúng quy đúng củ.

Giang Mộ Hành: ?

Yến Hảo đem câu nói đã đọc thầm rất nhiều lần trong lòng gửi qua: Lớp trưởng, buổi tối cậu đến đây sớm hơn đi, cùng nhau ăn cơm tối.

Ngay sau đó, Yến Hảo lại gửi một tin nhắn: Không cần phải quá sớm, cứ tầm sáu bảy giờ.

Bên Giang Mộ Hành hiển thị là đang nhập.

Yến Hảo nhìn chằm chằm vào mấy chữ kia, chăm chú không biết bao lâu vẫn không có tin nhắn gửi đến, chỉ thấy mấy chữ kia đã biến mất,

Biến mất là ý gì? Yến Hảo bực bội cắn ngón tay. Điện thoại đột nhiên rung rung, cậu cả kinh vèo phát nhảy lên từ ghế sofa.

Chắc chắn rằng tên người gọi là Giang Mộ Hành, không phải hoa mắt, Yến Hảo đứng áp sát tường, sử dụng cơn lạnh buốt truyền đến từ phía sau để giảm nhiệt độ đang sôi trào trong cơ thể. Cậu hít sâu vài cái rồi ấn nút nhận: "Alo."

Âm thanh vẫn còn run, đây là lần đầu tiên Giang Mộ Hành gọi điện thoại cho cậu, cực kỳ kích động, vô thực như nằm mơ.

Giọng Giang Mộ Hành trong điện thoại còn trầm hơn: "Ban nãy điện thoại tự động tắt máy."

Tai Yến Hảo ngứa ran: "À."

Sau đó là một hồi im lặng không hẳn là ngượng ngùng.

Phía đầu Giang Mộ Hành là đang ở bên ngoài, tiếng còi xe vô cùng ồn ào. Không biết hắn vô toà nhà nào, đứng ở chỗ vắng nào đó, tiếng huyên náo dần dần biến mất.

Sau đó Yến Hảo nghe thấy tiếng hít thở của hắn, tựa như đang dán vào bên tai, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp.

Yến Hảo đỏ mặt quay qua, áp trán vào góc tường, nửa người mềm nhũn: "Lớp trưởng, cậu xem tin nhắn tôi gửi chưa?"

Giang Mộ Hành không trả lời, chỉ nói: "Để tôi xem tình hình."

Mí mắt Yến Hảo khẽ run.

Cuộc gọi này kéo dài chưa tới hai phút, lại khiến tâm trạng Yến Hảo tốt đến mức khó hình dung.

Giang Mộ Hành muốn từ chối một người sẽ không tìm bất kỳ cớ gì, chính là không đồng ý, không muốn, không nghĩ, không bằng lòng. Hắn vô cùng thẳng thắn, lạnh nhạt có tiếng trong nhất trung.

Hắn nói để xem tình hình, thì sẽ thực sự làm vậy.

.



Yến Hảo rửa mặt trong phòng vê sinh rồi ra ngoài: "Tùng Tùng, tao về đây."

Dương Tùng khoanh chân luyện thao tác, tay điên cuồng gõ phím: "Mẹ tao tự hầm chân giò to mày thích nhất, ngửi chưa."

Yến Hảo ngửi được mùi thơm toả từ lầu một tới lầu ba: "Chất lượng máy hút mùi nhà mày không được tốt lắm."

Dương Tùng rung chân: "Câu này mày tự nói với mẹ tao đi, bà ấy nghe mày, mày bảo đổi, vậy chắc chắn sẽ đổi, tao có nói thêm tám trăm lần cũng chẳng có tác dụng éo gì."

Yến Hảo ăn nốt mấy trái anh đào sót lại trong đĩa: "Tao thật sự phải đi rồi."

"Mày mà dám không ăn trưa ở đây, mẹ tao có thể niệm chết tao với ba tao."

Dương Tùng ngửa đầu ra sau, "Để tao nói cho mày biết. Biết mày muốn tới, mẹ tao thậm chí bỏ cả mạt chược, vừa ăn diện cho mình vừa bày trí nhà cửa. Chân giò là bà ấy tự đi chợ mua hồi sáng, lúc mang về vẫn còn chút lông chưa được làm sạch, bà ấy bèn lấy dao cạo râu của ba tao cạo."

"Chẳng phải mày thích ăn phần da chân giò à, bà ấy cạo hơn nửa tiếng, sạch đến mức nào tưởng tượng là ra."

Yến Hảo cầm đào trơn trong đĩa cắn một miếng: "Dùng dao cạo râu cạo?"

"Ờ, lại chẳng thế, đỉnh chết được. Vốn trước đó ba tao đang nổi giận, nghe bảo là hầm cho mày thì cười ha ha vô phụ mẹ tao. Hai vợ chồng loay hoay cứ như rước con dâu vào cửa vậy."

Dương Tùng bổ sung: "Ơ, lẽ nào con dâu mang thai em bé luôn rồi."

Mặt Yến Hảo giần giật.

Bộ dạng Dương Tùng mang vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Không chỉ ba mẹ tao, Hạ Thuỷ nói mẹ nó cũng hay nhắc đến mày. Tính tình của mày vậy mà lại có thể được bậc cha mẹ yêu thích đến vậy."

Yến Hảo chậm rãi liếc một cái: "Tính tình của tao làm sao?"

"Tốt!" Dương Tùng lập tức giơ ngón cái, "Tốt không chê vào đâu được!"

Yến Hảo ngồi xuống ghế bên cạnh.

Dương Tùng nằm nhoài trên ghế, cà lơ phất phơ cười: "Tiểu Hảo, nếu mày là con gái, mẹ tao đã sớm lấy chiếc vòng trên tay truyền mất cho mày, đáng tiếc."

Yến Hảo ngậm hơn nửa quả đào, thoát game: "Nói cứ như tao là nữ thì sẽ để ý đến mày vậy."

"Đm!" Dương Tùng tức điên, "Người anh em của mày vừa cao ráo vừa đẹp trai, vừa có tiền vừa hào phóng, còn dịu dàng quan tâm thấu hiểu lòng người. Mấu chốt nhất là tuy trông trăng hoa giả tạo, nhưng thực chất lại siêu cấp hiền lành an phận, đốt đèn l*иg cũng rất khó kiếm đấy biết không?"

Yến Hảo: "Ò."

Dương Tùng thổ huyết, phí hết cả nước mẹ nó bọt: "Mày nói xem ba mẹ tao có thể thích Linh Linh không? Cô ấy đáng yêu như vậy, ngoan như vậy, hẳn sẽ vô cùng thích đây."

Động tác gặm đào của Yến Hảo khựng lại: "Mày muốn dẫn cô ấy về nhà?"

"Đang trong kế hoạch." Dương Tùng lay lay lọn tóc xoăn tự nhiên, cool ngầu nhướng mày một cái, "Đàn ông mà, nên thực tế chút, không được ảo tưởng."

"Chẳng qua vẫn cần phải nghe suy nghĩ của cô ấy, trao đổi, kết nối thêm. Không thể vì sắp sửa lên lớp 12, sắp sửa thi tốt nghiệp mà từ chối tương lai. Tình yêu của người trưởng thành không nên chơi đùa như vậy."

Yến Hảo tiếp tục gặm đào.

Dương Tùng đá cậu: "Hâm mộ chứ?"

"Ừm." Giọng Yến Hảo không rõ, "Hâm mộ."

Dương Tùng chậc một tiếng, "Vậy mày cũng tìm một cô vợ đi."

"Mặc dù chiều cao của mày chỉ có thể xếp vào mức trung bình của đám nam sinh, hình thể hơi mảnh mai, nước da trắng hơn so với rất nhiều cô gái, tính tình còn cực kỳ không ổn định, lúc thì trời quang lúc thì trời râm lúc thì gió mạnh lúc thì mưa to, tao quen biết mày mấy chục năm vẫn thường không giải quyết được. Nhưng mày..."

Yến Hảo đứng dậy rời đi.

Mặt mũi Dương Tùng tràn đầy nghiêm túc: "Nhưng mày đừng nên nản chí, có người quân sư này là tao ở đây, đảm bảo sẽ chào hàng mày được ra ngoài!"

"Cút."

.

Yến Hảo ăn cơm trưa rồi về chung cư, khoảng năm giờ dì Trương đến nấu cơm tối, cậu không tiếp tục vùi mình trong phòng như quá khứ mà đến bếp tìm chỗ đứng xem, thi thoảng lại hỏi đây là cái gì, cái kia rửa sao.

Dì Trương cẩn thận hỏi: "Tiểu Hảo, có phải dì làm không ngon chỗ nào không?"

Yến Hảo sửng sốt: "Đâu có."

Dì Trương tách đậu đũa, đắn đo mở miệng: "Vậy sao con đứng ở trong bếp..."

"Con muốn học nấu cơm." Yến Hảo hé môi, "Không phải đến mức đỉnh như dì, chỉ là làm một món đơn giản, có lẽ là nấu mì vân vân mây mây. Thỉnh thoảng bụng đói không muốn ăn vặt, cũng không muốn ăn ngoài cho lắm, mình thì lại không biết tự nấu gì hết."

Dì Trương thở phào, không phải định sa thải bà là được.

"Bây giờ tuổi con đang là tuổi lớn, đúng là khá dễ đói." Dì Trương nói, "Cứ để dì nấu nhiều hơn cất tủ lạnh cho con, con đói bụng thì bỏ vào lò vi sóng hâm nóng."

"Cái này không phải kế lâu dài, con vẫn muốn học chút ít."

Yến Hảo gãi gãi đầu, "Dì ơi, dì dạy con đi, tối nay dạy con nấu một món cho con thử xem."

Dì Trương chỉ vào nguyên liệu nấu ăn hầu như đã chuẩn bị sẵn trên bàn: "Được thôi. Tối nay có thịt kho đậu đũa, cải thìa xào đậu phụ khô, sườn xào chua ngọt, thêm với món canh. Con muốn học món nào?"

Yến Hảo có lên Tieba xem những bài viết liên quan đến Giang Mộ Hành, góp nhặt rất nhiều thông tin của hắn thông qua người khác, ví như thói quen nhỏ, hứng thú yêu thích các kiểu.

Chẳng hạn như Giang Mộ Hành không hút thuốc lá, lúc suy xét câu hỏi sẽ đóng nắp bút, lâu lâu sẽ xoay nó, màu sắc ưa thích là xanh dương, thích ăn rau, không hay ăn thịt.

Yến Hảo chỉ vào cải thìa và đậu phụ khô dựa sát góc: "Món đó đi."

Lúc đặt chảo xuống, dì Trương, người đã nấu ăn hàng chục năm, choáng váng hồi hộp đầu đầy mồ hôi.

"Trước hết đừng đổ dầu, chờ chảo khô hẵng đổ."

Yến Hảo nhìn vệt nước dưới lòng chảo nhanh chóng biến mất, chảo hoàn toàn khô ráo: "Bây giờ đã đổ dầu được chưa?"



Dì Trương nhìn một cái: "Đổ đi."

Yến Hảo dựa theo chỉ dẫn của bà đổ dầu salad vào, chờ dầu nóng lên liền bỏ hành gừng tỏi vô.

Mùi thơm phả vào mặt trong nháy mắt.

Cảm giác thành công của Yến Hảo tăng như bão tố, toàn thân cũng bắt đầu căng phồng. Nghe thấy dì Trương bảo cậu đổ rau vào, cậu bưng đĩa lên, thả tất cả cải thìa đã cắt gọn vào trong.

Vào khoảnh khắc đó, dầu nóng bắn đùng đùng ra khỏi nồi, toé lên người Yến Hảo.

Dì Trương kịp phản ứng kéo cậu ra xa bếp, vội vàng tắt lửa: "Có bị bỏng ở đâu không Tiểu Hảo?"

Yến Hảo dụi mắt.

Dì Trương hãi hùng khϊếp vía: "Bắn vào mắt à?"

Yến Hảo lắc đầu.

Quả tim vọt lên cổ họng của dì Trương còn chưa rơi xuống thì thấy hai cánh tay cậu bỏng tận mấy chỗ, bà sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Tiểu Hảo con mau đi xối nước đi, dì đi lấy túi chườm đá cho con!"

Yến Hảo mở vòi nước, để chỗ bỏng vào dưới dòng nước.

Trong phút chốc nào đó, Yến Hảo nghĩ sẽ thuận thế bày khổ nhục kế, để xem Giang Mộ Hành có thể quan tâm mình chút được không.

Ngược lại cũng nghĩ, những nữ sinh kia dùng từng phương diện một như cơ thể, trái tim, vật chất, linh hồn theo đuổi Giang Mộ Hành, không một ai có được chút tình thương của hắn.

Giang Mộ Hành chẳng hoài để ý. Làm cái gì, làm bao nhiêu đều vô nghĩa, hắn sẽ chẳng đáp lại nửa chút.

Yến Hảo mặc cho dì Trương chườm đá cho mình.

Dì Trương vô cùng tự trách: "Tại dì, do dì không đặt rau vào rổ cho ráo nước."

"Dì cũng quên tìm bao tay áo cho con, cả khẩu trang nữa, đều quên, chỉ lo mỗi tạp dề cho con, không nhớ đến cái gì khác.

Yến Hảo nói không sao.

Dì Trương xoa xoa tay, muốn nói lại thôi, cực kỳ bất an.

"Con sẽ không kể cho ba mẹ con." Yến Hảo nói, "Là do chính con muốn học, không có liên quan đến dì."

"Thêm nữa, xào rau bị bỏng là chuyện bình thường, không phải việc gì ghê gớm, nhất là lúc mới đầu học, học xong sẽ biết chú ý."

Dì Trương yên lòng: "Vậy, vậy rau..."

Yến Hảo tự mình cầm túi chườm khẽ xoa cánh tay bị phỏng: "Chờ lát nữa con xào nốt đi."

.

Sáu giờ rưỡi Giang Mộ Hành đến, Yến Hảo đã nhận được tin nhắn từ trước nên biết hắn sẽ đến ăn tối, cậu điều chỉnh tốt tâm thái từ sớm.

Bàn ăn được bày biện nhẹ nhàng thoải mái ba món ăn một món canh, hai bát cơm, hai đôi đũa, hai cốc nước ngọt.

Hai thiếu niên ngồi đối diện nhau, trên đỉnh đầu là ánh đèn trắng ấm.

Bầu không khí ấm áp.

Yến Hảo mặc áo tay dài che khuất vết bỏng trên cánh tay, điều hoà mở thấp hơn so với bình thường hai độ. Theo lý cậu sẽ không nóng, song lại cảm giác toàn thân đều đang bốc lên hơi nóng, không ngồi yên mà khẽ dịch mông, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi.

Giang Mộ Hành quét qua mấy món ăn trên bàn một vòng: "Tất cả đều do cậu làm?"

"Chỉ mỗi cải thìa xào đậu phụ khô."

Yến Hảo ra vẻ thoải mái cười cười, "Lớp trưởng cậu nếm thử xem chấm được nhiêu điểm?"

Giang Mộ Hành kẹp một đũa đưa vào trong miệng: "Mặn."

Đường cong khoé miệng đang nâng lên của Yến Hảo có chút không nhịn được.

Tính khiêu chiến của món xào quá cao, độ khó vượt xa tưởng tượng của cậu.

Cậu không nhờ dì Trương nếm thử vị món này, bản thân cũng không nếm, đũa đầu tiên là cho Giang Mộ Hành.

Cho nên cũng chẳng biết rốt cuộc như thế nào.

Tệ vậy ư? Yến Hảo thất vọng siết chặt ngón tay.

Giang Mộ Hành nhai rồi nuốt xuống, trên mặt không có vẻ ghét bỏ, đánh giá khách quan: "Bỏ nhiều dầu, xì dầu cũng bỏ nhiều."

Yến Hảo mím thẳng khoé miệng.

Giang Mộ Hành lại gắp một đũa ăn: "Thời gian xào cũng lâu."

Khoé môi Yến Hảo rũ xuống.

"Hành, gừng, tỏi đều đã cháy, lửa để lớn."

Giang Mộ Hành lạnh lùng nói, lại đưa đũa một lần nữa.

Yến Hảo đã chờ để nghênh đón con không, chợt nghe Giang Mộ Hành nói: "Tám mươi điểm."

Cậu nghe vậy, tâm trạng chẳng lên xuống gì: "Điểm tối đa là một ngàn đúng không."

Giang Mộ Hành lần thứ tư gắp cải thìa xào đậu phụ khô ăn: "Một trăm."

Yến Hảo ngẩng phắt đầu, trong bóng mờ từ tóc mái, đôi mắt cậu vừa đen vừa sáng, lộ ra niềm vui bất ngờ và ngờ vực: "Vậy tại sao tôi có thể được điểm cao như vậy?"

Giang Mộ Hành nhìn cậu: "Khích lệ."