Chương 16

Thân thể bị kéo về phía sau, sợ hãi khiến cô không dùng được sức ở eo, không kiểm soát được mà ngã về sau, Tô Thanh nhắm mắt lại, có chút tuyệt vọng ngã vào một vòng tay rộng lớn.

Mùi hương quen thuộc khiến Tô Thanh do dự mở mắt ra, thân thể cũng theo đó mà thả lỏng một chút, khi nhìn thấy người ôm mình là Trần Lộ thì hai chân lập tức mềm nhũn run rẩy.

"Đừng sợ."

Giọng nói an ủi dịu dàng khiến Tô Thanh lập tức tủi thân, trong mắt chứa đầy nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Bọn côn đồ bị cướp mất người tức giận xông lên, nhưng không xông tới, so với tên nhóc vừa rồi thì người đàn ông trước mắt rõ ràng tràn đầy tính đe dọa.

Chiều cao và vóc dáng đều đè bẹp thân hình như giá đỗ của bọn chúng, tuy rằng rất đẹp trai, nhưng nhìn vào ánh mắt của anh ta, trong đó cảm nhận được một loại áp bức, khiến người ta chùn bước.

"Anh là ai?" Tên đầu trọc không muốn mất mặt trước đàn em của mình, cắn răng hỏi một câu.

"Giáo viên, giáo viên của cô ấy."

Giọng điệu của Trần Lộ có thể coi là ôn hòa, nhưng sự nguy hiểm trong ánh mắt khiến mấy tên nhóc rùng mình. Không biết có phải thân phận giáo viên này đã dọa sợ mấy tên kia hay không, chúng không nói lời nào, quay đầu bỏ chạy.

"Xem ra, côn đồ cũng sợ giáo viên nhỉ," Trần Lộ nhìn người đẹp trong lòng đang mở mắt lặng lẽ rơi lệ với ánh mắt dịu dàng, không khỏi thở dài, "Bạn học Tô có lẽ là người đẹp khóc, sao mà vui buồn đều khóc vậy?"

Như nghĩ đến điều gì, mặt Tô Thanh đỏ bừng.

"Đừng sợ nữa, mọi người đã đi rồi, thầy đưa em về nhà."

Vừa dứt lời, Tô Thanh đã bị Trần Lộ bế công chúa ôm vào lòng.

Còn nhớ lại cảnh tượng lần trước khóc trước mặt Trần Lộ, tiểu huyệt của Tô Thanh lại chảy ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠. Mặt càng nóng hơn và đỏ hơn, Tô Thanh vội vùi đầu vào lòng Trần Lộ, mặc cho Trần Lộ ôm cô đi về.

Đi một lúc, Tô Thanh mới nghĩ đến việc chưa nói địa chỉ cho Trần Lộ, ngẩng đầu lên thì phát hiện, con đường này rõ ràng là đến ký túc xá của Trần Lộ.

"Tôi... thầy ơi, tôi không về nhà sao?"

"Nhà bạn học Tô xa như vậy, thầy có lợi hại đến mấy cũng không thể đến nhà bạn học Tô được." Trần Lộ vừa nói vừa vặn một cái vào chân Tô Thanh.

"Ư... đau, tôi có thể tự đi." Tô Thanh giãy giụa một chút, nhưng không dám dùng sức, sợ Trần Lộ không ôm được mình thì ngã xuống đất.

"Chân không mềm nữa à?"

Chân vẫn còn mềm nhũn sau khi bị dọa, thịt mềm bên trong đùi còn giật giật, chân lại bị vặn một cái, Tô Thanh bĩu môi, không nói gì nữa.

Đi đến dưới ký túc xá, Tô Thanh căng thẳng, nơi này toàn là giáo viên ở, cô giãy giụa muốn xuống đất, nhưng người đàn ông ôm cô chặt hơn.

Tô Thanh giãy giụa không được đành phải vùi đầu vào lòng Trần Lộ một lần nữa, tự thôi miên trong đầu, không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi.

May mắn thay, cho đến khi Tô Thanh một lần nữa bị đè lên chiếc giường quen thuộc, cô vẫn không gặp phải người khác.

Ga giường đã được thay rồi, còn lý do thay ga giường, Tô Thanh nghĩ đến lần trước nước da^ʍ của mình làm ướt ga giường, trong lòng bỗng ngứa ngáy, ngay cả tiểu huyệt cũng ngứa ngáy theo, khẽ vặn vẹo đôi chân, nước da^ʍ lại chảy ra.

"Dâʍ đãиɠ à?"

Vừa định phản bác, hai chân không an phận đã bị giữ chặt, Tô Thanh lập tức mất hết khí thế: "Không có đâu..."

Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắt đầy ý cười. Trong đôi mắt đầy cưng chiều ấy, Tô Thanh nhìn thấy hình ảnh nhút nhát của mình, trong lòng như bị cào cấu, có chút chua xót.

Trong lúc thở dốc, Tô Thanh mới phát hiện ra hai người lại gần nhau đến vậy, gần đến mức cô nhắm mắt lại, môi hai người đã chạm vào nhau.

Tim đập thình thịch, Tô Thanh sợ bị nghe thấy, nhưng miệng như dính vào nhau không tách ra được. Đôi tay định đẩy người ra, dừng lại trên cơ ngực đầy đặn, vì nụ hôn mà co rúm lại.

"Ưʍ..." Nụ hôn nồng nhiệt khiến Tô Thanh hơi thở hổn hển, thân thể cũng không nhịn được mà ưỡn lên, như một lời mời gọi.

Được mời gọi, Trần Lộ cắn lấy đầu lưỡi Tô Thanh, nhẹ nhàng mυ"ŧ mát, một tay cởi cúc áo đồng phục, để lộ hai bầu ngực trắng nõn được áo ngực trắng bao bọc.