Chương 42
Cuộc gặp gỡ với Tạ Thanh Dao ngày hôm đó kết thúc không mấy tốt đẹp, Luân Song nghe nói khi trở về Tạ Thanh Dao đã cho người vứt đồ của Hà Húc, hoàn toàn bỏ trống căn nhà. Hà Húc cũng không quan tâm, cho dù Tạ Thanh Dao không lấy lại căn nhà, cậu cũng không có ý định quay về sống ở đó. Những nơi Hà Vi xuất hiện chẳng có gì ngoài những cơn ác mộng đối với cậu. Ngược lại, cậu còn muốn cảm ơn Tạ Thanh Dao đã đuổi mình ra ngoài, nếu không cậu sẽ phiền lòng tìm cớ rời khỏi nơi đó. Hà Húc ở lại bệnh viện hai ngày, trong thời gian đó cậu nhờ Luân Song tìm giúp một căn nhà có giá thuê rẻ hơn để làm nơi trú chân tạm thời. Ngay sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, kết quả chọc dò khối gan của Từ Phượng Chi cho thấy đó là một khối u ác tính, không hề chẩn đoán sai. Hà Húc cầm phiếu chẩn đoán đứng ngây người hồi lâu, không biết nói ra cảm giác của mình như thế nào, kết quả này nằm trong dự liệu của cậu, nhưng sau khi được xác nhận, cậu lại thấy khó tin đến mức không thể tin được. Chẳng lẽ Từ Phượng Chi, người luôn mắng cậu mỗi lần gặp nhau, thực sự mắc phải căn bệnh này? Chẳng lẽ người lần trước mắng cậu kịch liệt như vậy thật sự cuộc sống chỉ còn rất ít thời gian sao? Đã bao nhiêu lần Hà Húc ác độc nghĩ rằng thà Từ Phượng Chi chết đi thì tốt hơn, những điều ác mà bà ta đã làm với cậu, đủ để khiến cậu hận bà cả đời. Tuy nhiên, hiện tại đã đạt được kết quả như mong đợi, Hà Húc không thể không vui chút nào. Hà Húc cảm thấy trong lòng đột nhiên có một khoảng trống, cuộc sống hiện tại của cậu gần như phụ thuộc vào hận thù và đau khổ, một ngày nào đó cậu không còn những chỗ dựa này, cậu không biết liệu mình có tìm được ý nghĩa hay không của cuộc sống. "Kết quả so với chẩn đoán ban đầu lạc quan hơn một chút. Bệnh nhân vẫn đang ở giai đoạn giữa, khối u chưa di căn, phương pháp điều trị bằng phẫu thuật vẫn còn rất nhiều khả năng sống sót." Lời nói của bác sĩ đã thành công đưa Hà Húc thoát khỏi dòng suy nghĩ, cậu lại một lần nữa chuyển sự chú ý tới kết quả trước mặt và hỏi: “Nếu ca phẫu thuật thành công, có thể sống được bao lâu? "Cụ thể thì tùy mỗi người, một số bệnh nhân chỉ có thể sống được vài năm, một số có thể sống hơn mười năm. Điều đó là có thể. Tuy nhiên, vấn đề của việc phẫu thuật cấy ghép là rất khó tìm được nguồn gan. Hơn nữa chi phí cũng rất đắt, vẫn là đề nghị cậu trở về cùng người nhà thương lượng." “Chi phí phẫu thuật là bao nhiêu?” "Nói chung là khoảng 300.000 nhân dân tệ. Nếu bệnh nhân có phản ứng phụ sau phẫu thuật và cần điều trị thêm thì chi phí sẽ cao hơn." "Được rồi, tôi hiểu rồi. Xin hãy giúp chúng tôi tìm nguồn gan thích hợp. Tôi sẽ thu xếp phí phẫu thuật trong thời gian sớm nhất." Vì vẫn còn hy vọng nên sẽ thật đáng tiếc nếu bỏ cuộc mà không cố gắng. Hà Húc không biết quyết định của mình là đúng hay sai, chỉ là dựa trên những suy nghĩ thành thật nhất trong lòng mà làm, lúc này cậu không muốn Từ Phượng Chi chết, chỉ vậy thôi. Cậu làm điều đó không phải vì Từ Phượng Chi mà là vì chính cậu. Hà Húc sợ một ngày nào đó mình sẽ tỉnh lại vào lúc nửa đêm và hối hận vì hôm nay đã không lựa chọn cứu người, nếu hối hận thì được không bằng mất. Huống chi, tuy hiện giờ Hà Húc không có tiền, nhưng Đỗ Viễn Giang vừa mới moi được năm triệu của Tạ Thanh Dao, số tiền đó còn chưa tiêu cho Đỗ Minh Vũ nên dùng trong trường hợp khẩn cấp là vừa phải. Luân Song đúng giờ tới giúp cậu chuyển hành lý đến nơi ở mới, vừa ra khỏi thang máy đã thấy cậu đi ngược hướng về phòng bệnh, vội vàng chạy tới đuổi theo: “Anh Hà, phòng ở phía sau." “Tôi biết rồi, tôi đi chỗ khác.” Hà Húc vẫn đi về hướng khác, cảm thấy Luân Song vẫn đi theo mình, liền ngăn anh lại: “Anh mang hành lý xuống trước đi, tôi vào trong một lát". Luân Song từ trước đến nay là một trợ lý tuân thủ nhiệm vụ của mình, từ khi Hạ Húc nói như vậy, liền ngoan ngoãn trở về phòng bệnh, thu thập hành lý xuống lầu chờ đợi, không đi theo phía sau. Hà Húc nhìn anh rời đi, vừa mừng vừa tiếc, với thái độ ngây thơ đơn thuần như vậy, làm sao có thể dễ dàng thăng tiến trong công ty? Nếu là cậu, cậu sẽ cảm thấy nếu đối phương có chuyện gì tai tiếng, cậu sẽ giả vờ rời đi rồi lại quay lại theo dõi, sẽ nắm được tin tức bùng nổ đầu tiên, nhanh chóng báo cáo cho công ty, sếp sẽ rất quan tâm, làm như vậy không phải dễ dàng có được lòng tin của cấp trên sao? Đáng tiếc Luân Song không hiểu được điểm này, thả cậu đi thật sự sẽ không để ý tới cậu. Nhưng Hà Húc không bao giờ nghĩ rằng có lẽ vì Luân Song tin tưởng cậu nên cậu không làm “tai mắt” cho Tạ Thanh Dao, theo dõi từng hành động của cậu rồi báo cáo cho Tạ Thanh Dao. Hà Húc đi xuống cầu thang tầng hai đến phòng Từ Phượng Chi, đứng ở cửa đột nhiên không biết nói thế nào, hệ thống tổ chức ngôn ngữ của cậu dường như sụp đổ, không tìm được câu mở đầu đầu tiên. Đỗ Minh Vũ từ bên ngoài ôm bình nước nóng trở về, thấy cậu đang do dự ở bên ngoài, trong lòng có dự cảm không lành, lập tức lao tới nắm lấy cánh tay Hà Húc. “Anh đang làm gì vậy?” Hà Húc không hiểu nhìn anh một cái. Đỗ Minh Vũ cũng không để ý tới ấm đun nước, chỉ ôm chặt hắn hỏi: "Vừa rồi biểu tình như vậy? Định vứt bỏ chúng ta đi à?" "Cậu đang nói nhảm cái gì?" Hà Húc rút tay ra khỏi chiếc kẹp sắt, cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng cậu xác thực hiện tại đang định rời đi. Từ Phượng Chi bị bệnh, tuy rằng Đỗ Minh Vũ bình thường không thể trông cậy vào hắn, nhưng biểu hiện của hắn lần này rất đáng chú ý, đặc biệt trong mấy ngày hắn nằm viện, việc chăm sóc Từ Phượng Chi không có vấn đề gì, không cần phải làm phiền cậu cung cấp nhân lực để chăm sóc anh ta. Về phần chi phí phẫu thuật, tiền đều ở Đỗ Viễn Giang, cậu không cần lo lắng, dù nhìn thế nào cũng không cần cậu ở đây, cũng không có lý do gì để cậu ở lại. Có lẽ Đỗ Minh Vũ đợi nước nóng quá lâu mà không có người quay lại, Hứa Phượng Chi gọi điện thoại mấy tiếng trong phòng bệnh, Đỗ Minh Vũ lập tức bưng ấm nước đi vào. Sau vài ngày không gặp, Hà Húc cảm thấy Đỗ Minh Vũ như chỉ sau một đêm đã trưởng thành, thực sự mang lại cho cậu một cảm giác rất đáng tin cậy. Hà Húc theo sau đi vào, Từ Phượng Chi vừa nhìn thấy kết quả trong tay anh, sắc mặt lập tức thay đổi, cô quay người lại, tìm cớ đuổi Đỗ Minh Vũ đi, sau đó lại nhìn kết quả trong tay Hà Húc, hỏi , "Kết quả là gì?" Hà Húc trả lời rất thành thật, nhưng lại không thấy trên mặt Từ Phượng Chi có một chút thay đổi nào, vẻ mặt bà vẫn đờ đẫn như thường lệ, như thể không hề ngạc nhiên trước kết quả này. “Bà đã biết chuyện này rồi à?” Từ Phượng Chi vẫn im lặng, nhưng cũng coi là một lời khẳng định. Lần này Hà Húc không thể đoán ra được tình hình, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra thì Từ Phượng Chi đã lên tiếng trước: "Chuyện này đừng nói cho Minh Vũ biết, chỉ cần nói với nó rằng đây là bệnh gan thông thường." “Bà biết mình bị bệnh khi nào?” Hà Húc không nhịn được hỏi bà sau khi thất thần rất lâu. "Tháng trước." Giọng điệu của Từ Phượng Chi nghe có vẻ thờ ơ, khiến Hà Húc tức giận không thể giải thích được. Lông mày của cậu đột nhiên nhíu thật sâu, tờ chẩn đoán khẽ kêu lên, cậu nghiến răng nghiến lợi hỏi Từ Phong Chi: “Tháng trước đã biết, tại sao không chữa trị? Bà muốn tự kết liễu đời mình sao? Bà là người như vậy không?" [Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn [ông già người Nam Hương] vì bọ ba thùy x1~ Đừng hỏi tại sao tôi không viết ID đầy đủ Hỏi thì không thể lạnh được Tôi buồn ngủ quá, đến giờ đi ngủ rồi]
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương