Chương 2

Tất nhiên là không nỡ. Cách Hà Húc ngước mặt lên trông giống Tề Nhạc nhất, Tạ Thanh Dao sửng sốt một lát, vô tình cúi đầu hôn Hà Húc. Đôi môi mềm mại áp mạnh vào đôi môi mỏng của Hà Húc, Hà Húc đưa tay câu lấy cổ Tạ Thanh Dao, nhiệt tình đáp lại. Nụ hôn của Tạ Thanh Dao cũng hung hãn như con người hắn, Hà Húc dần dần thua cuộc, nhẹ nhàng tiếp nhận nụ hôn dài của Tạ Thanh Dao, cảm thấy có chút khó thở. Một lúc lâu sau, Tạ Thanh Dao mới bất đắc dĩ buông Hà Húc thở hổn hển ra, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hỏi: “Cậu thật sự muốn nổi tiếng đến vậy sao?” Hà Húc lắc đầu, nhếch khóe môi lên một đường cong giống Tề Nhạc nhất: "Tôi không muốn, chỉ cần anh cho tôi đủ tiền, tôi không muốn." “Cậu vẫn làm người ta không nói nên lời như mọi khi.” Một lúc lâu sau, Tạ Thanh Dao mới đưa ra đánh giá thực tế. Đây tuyệt đối không phải là khen hắn, Hà Húc nghe xong chỉ cười, cậu không biết cách nói chuyện không phải là chuyện mới chỉ một hai ngày, Tạ Thanh Dao cũng sẽ không trách hắn. Hà Húc năm nay hai mươi ba tuổi, mới bước vào xã hội năm năm trước, bị một công ty vô đạo đức tìm kiếm nhân tài phát hiện, không hiểu sao mơ mơ hồ hồ ký hợp đồng bán thân mười năm, lập tức được nâng lên thành một lưu lượng. Công ty đã tạo ra một nhân vật cho cậu, tiếp thị cậu, giúp câu quảng cáo rầm rộ và đảm nhận một loạt bộ phim truyền hình thần tượng Mary Sue tồi tệ. Dựa vào những hoạt động kỳ diệu này, Hà Húc đã trở thành một minh tinh nhỏ. Tuy nhiên, là một lưu lượng mới, Hà Húc vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với vòng tròn này, cậu bị choáng ngợp bởi các cuộc phỏng vấn từ các phương tiện truyền thông lớn, và do đó đã để lại một câu hỏi và trả lời phỏng vấn kinh điển trong lịch sử phỏng vấn. Phóng viên: “Tại sao anh lại chọn làm diễn viên?” Hà Húc: “Tiền tới nhanh.” Hà Húc trả lời vẻ mặt cực kỳ chân thành, đây cũng là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cậu, cậu thiếu tiền, cậu cảm thấy câu trả lời của mình không có gì sai trái. Nhưng ngay khi nội dung phỏng vấn được tung ra, Hà Húc đã nhận được sự chỉ trích từ khắp nơi trên thế giới, cho rằng cậu không tôn trọng nghề diễn viên, không xứng đáng làm diễn viên và nên rời khỏi làng giải trí. Công ty dường như không ngờ rằng Hà Húc lại bị lật xe nhanh như vậy, để trấn áp dư luận đã chia toàn bộ tài nguyên của Hà Húc cho các nghệ sĩ khác và tuyên bố sẽ đình chỉ hoạt động của Hà Húc vô thời hạn. Nói trắng ra thì đó là tuyết tàng (phong sát ngầm). Sau khi ký hợp đồng mười năm, Hà Húc cho dù không hài lòng với công ty cũng không thể trả một số tiền bồi thường khổng lồ, hàng ngày chỉ có thể làm những công việc lặt vặt trong công ty, hoặc làm tay chân cho người khác, nếu không thì cậu sẽ không có bất kỳ nguồn thu nhập nào. Khi cậu đang ở thời gian khó khăn nhất, Tạ Thanh Dao xuất hiện. Tạ Thanh Dao đã trả tiền bồi thường cho cậu, ký hợp đồng với công ty riêng của anh ta và thậm chí còn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê một nhóm quan hệ công chúng để tẩy trắng cho cậu và giúp cậu trở lại làng giải trí. Hà Húc tuy còn trẻ nhưng rất tỉnh táo. Trên đời này tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt như vậy xảy ra với mình, cậu hợp tác tuân theo mọi sắp xếp của Tạ Thanh Dao, chỉ chờ Tạ Thanh Dao đưa ra yêu cầu của mình. Quả nhiên, sau khi xử lý hết những chuyện vặt vãnh, Tạ Thanh Dao đã nói cho cậu biết mục đích thực sự của mình. "Tôi cần cậu làm thế thân cho Tề Nhạc cho đến khi hoàn trả số tiền bồi thường mà tôi đã tạm ứng cho cậu. Ngoài ra, sau khi trả hết nợ, tôi sẽ cho cậu thêm một triệu mỗi năm làm tiền tiêu vặt." Nghe có vẻ không có chỗ để từ chối, trả nợ là chuyện đương nhiên, mặc dù cậu không chủ động nhờ Tạ Thanh Dao giúp mình chấm dứt hợp đồng, nhưng mỗi năm có thể kiếm thêm một triệu, vậy tại sao không làm? Nghĩ đến đây, Hà Húc không khỏi bật cười. "Tạ tổng, nếu tôi biết nói chuyện giữ mồm giữ miệng, anh liệu có thể tìm ra tôi không?" Đây là sự thật, nếu không có cuộc phỏng vấn đó, Tạ Thanh Dao thực sự không biết Hà Húc là ai. Hà Húc ngồi lên đùi Tạ Thanh Dao, lấy điếu thuốc đang cháy dở trong miệng hắn đưa lên miệng mình, hít một hơi thật sâu rồi thở dài: "Vẫn là thuốc lá của Tạ tổng tốt, chẳng trách thuốc lá của tôi không bì được." Hà Húc đang ám chỉ điếu thuốc bị giẫm nát ở bãi đậu xe. “Thật nhỏ mọn.” Tạ Thanh Dao tức giận nói, giọng điệu vẫn như cũ mỉm cười, bàn tay to lớn nhéo vào eo Hà Húc. Hà Húc rên lên một tiếng, không phải vì được âu yếm bộ phận nhạy cảm, mà là vì thật sự đau. Không biết tại sao, người khác thích tán tỉnh vuốt ve eo người yêu mình, nhưng khi đổi tới cậu thì đau như bị lột da, chuột rút. Nhưng cậu cũng không nói với vị kim chủ của mình vì hắn thích điều đó. Ngoài cửa sổ xe vang lên những tiếng gõ nhẹ, ba ngắn một dài, Tạ Thanh Dao vỗ vỗ Hà Húc, hạ kính xuống ra hiệu cho tài xế vào trong. Tiết Lạc đang cầm một chiếc túi màu đen trong tay, Tạ Thanh Dao nhìn thấy tiện tay nhận lấy rồi phân phó: "Trở về biệt thự Hương Tạ." Không cần phải nói thêm gì nữa, Tiết Lạc đã ở cùng Tạ Thanh Dao năm sáu năm, biết cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn. “Tới đây, quỳ xuống, cởϊ qυầи áo ra.” Hà Húc ngoan ngoãn rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống dưới chân Tạ Thanh Dao cởϊ qυầи áo, chờ chỉ thị tiếp theo của Tạ Thanh Dao. "Quay lưng lại đây, quỳ thẳng." Hà Húc nghe lệnh làm theo. Không biết Tạ Thanh Dao ở phía sau mình đang làm gì, hồi lâu không có động tĩnh, ngay lúc Hà Húc đang run rẩy vì điều hòa trong xe, có thứ gì đó vừa lạnh vừa ẩm ướt chạm vào da thịt cậu. Nhìn bề ngoài, Hà Húc đoán rằng đó là bút lông hoặc bút màu nước hoặc thứ gì đó tương tự. Đầu bút lông mềm mại cào xước phần da thịt mỏng manh và nhạy cảm nhất trên người, Hà Húc lắc lắc mình, bám chặt vào lưng ghế trước mặt. “Thấp quá, vẫn không được.” Tạ Thanh Dao tự lẩm bẩm, lấy khăn lau trong túi ra lau đi tác phẩm thất bại, vỗ nhẹ vào chân bảo Hà Húc nằm xuống. Hà Húc đứng dậy, vươn người nằm trên đùi Tạ Thanh Dao, không biết vị kim chủ của mình trong bầu đang bán loại thuốc gì. Tạ Thanh Dao cúi đầu, chuyên tâm dùng bút viết nguệch ngoạc bên eo Hà Húc, thỉnh thoảng xóa đi một hai chỗ sai, bận rộn mãi đến biệt thự mới hài lòng thu dọn đồ đạc. Hà Húc quay đầu nhìn xuống mấy lần, nhưng vị trí quá xa, nhìn không rõ, đang muốn đưa tay chạm vào thì Tạ Thanh Dao đã ngăn cản. "Đừng chạm vào nó!" Hà Húc bất đắc dĩ khịt mũi, nũng nịu nói: “Vậy tôi không thể khỏa thân xuống xe phải không?” Tạ Thanh Dao liếc nhìn cậu, vẻ mặt như muốn nói: “Không phải là không thể.” Dù sao biệt thự của hắn cũng nằm ở ngoại ô thành phố, trong phạm vi hàng trăm dặm sẽ không có người ở. Tuy nhiên, hiếm khi Hà Húc có hành động nịnh nọt với hắn, nghe giọng điệu của cậu, trong lòng Tạ Thanh Dao lại ngứa ngáy như bị một chiếc lông vũ nhỏ chạm qua. Tạ Thanh Dao cởϊ áσ khoác, che cho Hà Húc gần như không mặc quần áo, nghiêng người ôm cậu vào lòng, xuống xe. Cơ thể đột ngột bay lên khiến Hà Húc giật mình, vô thức dựa vào ngực Tạ Thanh Dao, sau khi bình tĩnh lại, cậu nói đùa với Tạ Thanh Dao: “Tạ tổng sức khỏe thật tốt, ôm một người lớn như tôi cũng không mất sức.” ." Tạ Thanh Dao dùng ngón tay siết chặt chân hắn, nhéo hắn cười nói: “Không phải cậu biết rõ nhất tôi có khỏe mạnh hay không sao?” Hà Húc nghe xong liền đỡ eo, nghiêm túc thở dài: "Ồ, chuyện này thì tôi biết quá rõ rồi. Cảm ơn món quà của anh. Tôi còn trẻ như vậy, vòng eo cũng không tốt." Hôm nay tâm tình Tạ Thanh Dao hiếm thấy thoải mái, bình thường đối với những lời thoại tự biên tự diễn này của Hà Húc hắn cũng lười đáp lại, nhưng lần này lại hùa theo lời cậu đáp một câu: “Sau này tôi xoa bóp cho cậu.”