Chương 12

"Bất kể chuyện gì anh cũng sẽ đồng ý với em. Chỉ có chuyện này là không được, chỉ dạo này thay em chăm hoa đã đủ mệt rồi. Chú chó nhỏ là do em nhất quyết nhặt về, nếu em không còn nữa, sau này anh sẽ vứt chú chó nhỏ đi."

Chú chó lông vàng nhỏ như hiểu được lời anh nói, nằm sấp ở đầu giường, vẫy đuôi và sủa uông uông, đôi mắt ướt đẫm đầy vẻ lo lắng.

Thẩm Yên Yên bĩu môi, mặc dù cô biết Thẩm Cự chỉ giả vờ đe dọa cô. Nếu cô còn sức lực, chắc chắn sẽ làm nũng với anh, cuối cùng không đến khi Thẩm Cự dỗ cô vui vẻ thì sẽ không chịu dừng lại.

Nhưng bây giờ cô không còn sức lực như vậy nữa.

Vì vậy cô chỉ im lặng nắm chặt tay anh, lại làm nũng lắc lắc.

Thẩm Cự im lặng. Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, nhắm mắt lại, thở dài nặng nề. Cuối cùng chỉ có thể mềm lòng với em gái mình.

"Anh đồng ý với em hết."

Thẩm Yên Yên mới vui vẻ, cô lưu luyến dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ xương quai xanh của anh, giống như một chú mèo con. Trong lúm đồng tiền nhợt nhạt chứa đầy ý cười mãn nguyện.

Cô thực sự hơi mệt rồi, vì vậy những lời còn lại cũng nói đứt quãng.

"Cảm ơn... anh trai... anh cũng phải sống thật tốt..."

Thực ra cô cũng không có gì hối tiếc. Chỉ có chút lo lắng, sợ anh trai sẽ đau lòng.

Thẩm Yên Yên cảm thấy xương cốt mình đều nhức mỏi, cô chưa từng mệt mỏi như vậy, rất nhanh đã nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Bên tai cuối cùng truyền đến tiếng gọi khàn đặc đến vỡ giọng của Thẩm Cự.

"Thẩm Yên Yên!!!"

Nhưng giọng nói của cô đã ngày càng yếu ớt, hơi thở cũng vậy. Thiếu nữ an tường như chìm vào giấc ngủ trưa.

Thẩm Cự run rẩy ôm chặt cô gái của mình, vùi đầu vào mái tóc dài bồng bềnh của cô, cảm nhận thân thể trong lòng từng chút một trở nên lạnh lẽo, cứng đờ.

Chất lỏng ẩm ướt nóng hổi nhỏ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia.

Hơi thở của anh kéo theo một trái tim, giữa lúc hít vào thở ra cũng đau nhói, l*иg ngực tràn ngập nỗi đau xé lòng.

Thẩm Cự ôm Thẩm Yên Yên, từ ban ngày đến đêm dài, vẫn luôn ngồi bất động, giống như một bức tượng. Nhưng anh vẫn không đợi được bất kỳ phép màu nào xuất hiện.

Loại vi-rút này không khiến Thẩm Yên Yên biến dị, mà hoàn toàn cướp đi mạng sống của cô.

Em gái anh cứ thế mà chết.

Người anh yêu nhất chết trong vòng tay anh.

"Này, tỉnh lại đi."

"Đau quá..." Thẩm Yên Yên từ từ mở đôi mắt nhắm nghiền, từ đầu gối truyền đến một cơn đau nhói.

Cô nhận ra mình đang nằm trên mặt đất. Mà trước mặt cô đang có hai người phụ nữ ngồi xổm, một trong số họ vừa vô lễ vỗ vào mặt cô.

"Đừng giả vờ nữa, Mạnh Yên. Cô sẽ không nghĩ chỉ vì ngã một cái mà chị gái tốt của cô cũng sẽ ra mặt thay cô chứ?"