Chương 1

Freen đang ở trong cuộc họp cùng ban nhân sự cấp cao thì nhận được tin nhắn điện thoại từ trường gửi đến "Thông Báo: Sinh Viên Freen Sarocha Chankimha tạm thời bị đình chỉ tốt nghiệp do có một môn học bị điểm liệt", Freen mở điện thoại ra xem thì không khỏi khẽ nhíu mày, tức giận nói lớn: "Chuyện quái gì thế này?".

Mọi người trong cuộc họp vì lời nói của Freen mà đều dừng lại, tập trung nhìn về phía cô, người đang thuyết trình thì không khỏi khẽ run sợ mình nói sai cái gì, Freen mặc kệ một đám người đang ngơ ngác đứng dậy rời khỏi ghế bước ra khỏi phòng họp. Freen đạp chân ga phóng xe thẳng đến trường, cua gắt một phát thẳng vào bãi đổ, cả khuôn viên trường liền một phen khϊếp vía, nhưng nhìn lại là xe của Freen thì càng một phen bàn tán.

“Ối là xe của Pí Freen mà”.

“Đúng rồi, đã tốt nghiệp sao còn đến trường”.

“Mọi người không nghe tin gì sao?”

“Tin gì?”

“Chị ấy vừa bị đình chỉ tốt nghiệp”.

“Hả?”

“Thật sao?”

“Thật, bị một môn điểm liệt”.

“Giáo Sư nào lại cho chị ấy điểm liệt chứ?”.

“Là học trò cưng đó”.

“Không phải là Giáo Sư, mà là đàn em khóa dưới”.

“Không thể đi”.

“Chị ấy có một môn học làm nhóm nhưng không tham gia nên đàn em khóa dưới gạch tên chị ấy ra thế là zero, điểm liệt đó”.

“Không thể tin được, còn sống cái gì cũng có thể diễn ra”.

Freen mặc đằng đằng sát khí đi qua đám người đang bàn tán tất cả liền im bặt, cô hướng thẳng phòng giáo viên để hỏi cho ra lý lẽ, chủ nhiệm của cô đang ngồi đó, cô liền xong thẳng tới mà chất vấn: "Tại sao lại cho em điểm liệt? Là môn học bắt buộc nào mà cấm em không được tốt nghiệp cơ chứ?".

Giáo Viên Chủ Nhiệm nhìn Freen tức giận thì không khỏi tặc lưỡi nhìn cô đầy áy náy, Freen thấy Giáo Viên Chủ Nhiệm không muốn trả lời liền hỏi tiếp: "Sao nào, cô nói đi chứ? Hay muốn ba em đến hỏi thì cô mới chịu trả lời".

Giáo Viên Chủ Nhiệm nuốt nước bọt khi Freen nhắc đế Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị thì đành ấp úng trả lời: "À, thì ...cũng không cần phải gọi ba của em đâu, chỉ là một môn thôi mà, cũng không phải cấm tốt nghiệp, chỉ cần em hoàn thành môn đó thì sẽ được tốt nghiệp, chỉ là chậm lại khoảng ba tháng mà thôi".

Freen nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi hét lớn: "Cô đang đùa với em sao? Ba tháng sao? Cô có biết hai tháng nữa là em phải ra nước ngoài học MBA rồi không?", nghĩ một hơi Freen lại liền nói tiếp: "Là ai? Rốt cuộc là ai đã khiến em phải bị đình chỉ tốt nghiệp, nói nhanh đi".

Freen nhận được câu trả lời của Giáo Viên Chủ Nhiệm liền tức tốc chạy thật nhanh đến giảng đường lớp học, Giáo Viên Chủ Nhiệm nhìn theo bóng lưng cô mà vỗ vỗ ngực ngực tự trấn an bản thân mình sau đó lại thầm cầu nguyện: "Rebecca, cô xin lỗi, mong em có thể sống sót".

Freen đẩy cửa phòng học một cái thật mạnh, tất cả học sinh đều nhìn về phía cửa mà giật mình, sau đó nhìn thấy Freen đang đằng đằng sát khí thì càng lo sợ, Freen bước vào nhìn một sinh viên đầu bàn mà hỏi: "Rebecca cô ta đang ở đâu? Tôi hỏi là Rebecca Patricia Armstrong đang ở đâu?".

Sinh viên nuốt nước miếng một cái, vô thức chỉ về phía đằng sau nơi Becky đang ngồi, Freen nhìn theo hướng ngón tay nhìn thấy một cô gái ngồi bên góc cạnh cửa sổ thì liền gật đầu, chân theo hướng cầu thang mà bước đến bên cạnh Becky, cả phòng học đều hướng theo về phía đó mà ngừng thở.

Freen nhíu mày nhìn lướt từ trên xuống dưới một lượt đánh giá Becky: "Khá xinh, là con lai sao?", sau đó liền nhắm nghiền mắt, ánh mắt có chút cay nghiệt: "Xinh như vậy mà tại sao lại làm được việc như vậy cơ chứ?".

Freen hít một hơi, lấy lại bình tĩnh ngồi xuống chỗ trống cạnh Becky, một tay chống cầm, mắt nhìn cô: "Cô là Rebecca Patricia Armstrong sao?", Becky đang đeo tai phone nghe nhạc và làm bài thì phát hiện có người ngồi kế bên mình, chỗ này trước nay đều trống nên Becky liền tháo tai phone, nghiêng đầu xem thử là ai, Becky nhận ra người này không phải là bạn học cũng lớp thì liền nhíu mày khó hiểu, lên tiếng hỏi: "Cô là ai?".

Freen nhướng mày nhìn Becky, gương mặt có chút gợi đòn mà hỏi: "Cô không biết tôi sao?", Becky hai mày lại dính chặt vào nhau, ánh mắt nhìn càng không chút thiện ý với người trước mặt mình: "Tôi cần phải biết sao".

Freen cười mỉa mai, lòng thầm nghĩ: "Đúng là không phải dạng vừa, hèn gì dám gạch tên mình ra khỏi nhóm", Freen đầu tiến lại gần nói nhỏ vào tai Becky: "Cô nhớ cho kỹ, tôi tên là Freen Sarocha Chankimha", Becky bị hành động bất ngờ của Freen làm cho có chút giật mình lấy tay che đi lỗ tai của mình, cả thân người lùi hẳn ra sau, trố mắt nhìn Freen.

Freen nói xong thì liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại chỉ tay về phía Becky mà nói lớn: "Rebecca Patricia Armstrong, tôi sẽ nhớ tên cô", Becky trong đầu liền nghĩ rốt cuộc cô là kẻ điên nào vậy, chạy vào lớp người khác làm loạn sau đó còn cảnh cáo mình, mình làm gì sai chứ. Các bạn học khác đợi Freen đi khuất thì liền chạy lại hỏi han Becky, người này một câu, người kia một câu khiến Becky không khỏi chóng mặt.

“Becky, cậu lần này chết chắc rồi”.

“Cậu có biết chị ấy là ai không?”.

“Là Pí Freen là đàn chị khóa trên đó”.

“Cậu đắc tội nhầm người rồi”.

“Chị ấy là sinh viên xuất sắc nhất trường hơn nữa còn là con gái của Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị”.

“Cậu như vậy lại động vào chị ấy”.

“Chị ấy là học trò cưng của Giáo Viên toàn trường”.

“Ngay cả hiệu trưởng cũng không dám đυ.ng tới chị ấy”

“Cậu không thấy lúc nãy sao, chị ấy như muốn gϊếŧ người”.

“Cậu coi chừng bản thân đi”.

Sau một hồi nói qua nói lại, Becky mơ hồ tiếp nhận, là bản thân cô đã động chạm đến người tên là Freen lúc nãy, nhưng chính bản thân cô cũng không biết mình bao giờ đắc tội với người khác đây, còn là đàn chị khóa trên chưa gặp bao giờ, ngồi một lúc sau đó trong ký ức loáng thoáng liền chợt nhớ ra đã từng nghe qua cái tên "Freen Sarocha Chankimha", Becky lẩm bẩm, lẩm bẩm tên "Freen Sarocha Chankimha" đến 4 lần thì liền chợt nhớ đến danh sách học nhóm trước đây có một người cũng tên là "Freen Sarocha Chankimha" đã bị cô gạch tên do không đến lớp, nghĩ đến đây Becky khẽ nhướng mày.

"Người kia cũng tên là Freen Sarocha Chankimha, người này cũng tên là Freen Sarocha Chankimha, không lẽ bọn họ là cùng một người".

Sau đó là lắc đầu một cái vẻ mặt không chút quan tâm, đeo tai phone tiếp tục học bài.

Freen rời khỏi lớp học của Becky, đi được một lúc lại quay lại nhìn về phía đó lòng đầy ấm ức: "Sao cơ, cô ta không biết mình là ai sao? Đã gạch tên mình ra khỏi nhóm thì chí ít phải biết tên mình cơ chứ? Mình nổi tiếng đến như vậy mà? Thật là tức chết mà", thuận chân cô đá luôn lon nước dưới đất văng ra một khúc để trút giận, cảm thấy đã ổn thì đi gặp Giáo Viên Môn Học để trao đổi.

Freen ngồi đối diện mắt nhìn chằm chằm vào Giáo Viên Môn Học không nói gì, Giáo Viên Môn Học đành thở dài, ánh mắt bất lực nhỏ giọng nói: "Rebecca và em là một nhóm, em ấy gạch tên em ra khỏi nhóm, cô cũng đành chịu, bắt buộc phải cho em điểm 0 rồi", Freen lấy tay chống đỡ trán mình nghiêng đầu, nhướn mi một cái mà hỏi lại: "Em nghĩ chắc lúc ba em phát lương, cô làm như thế nào bị trừ lương, thì em cũng đành chịu nhỉ?".

Giáo Viên Môn Học nắm lấy tay Freen, ánh mắt biểu tình có chút vô tội: "Em chỉ cần thuyết phục Rebecca cho em vào nhóm, cô sẽ sửa điểm cho em, em sẽ vẫn được tốt nghiệp đúng hạn định", Freen gật gật đầu bản thân cảm thấy đề xuất này không tồi, thay vì phải học lại môn học đó dời ngày tốt nghiệp lại 2 tháng thì mình chỉ cần thuyết phục cô ta thêm tên mình vào như vậy sẽ nhanh hơn, Giáo Viên Môn Học lại nói tiếp giọng lần này còn nhỏ hơn như vừa muốn nói cho Freen nghe như vừa không muốn Freen nghe được: "Mà tính cách của Rebecca rất cố chấp, sẽ không dễ dàng đâu".

Freen nghe xong thì vuốt đầu mũi mình một cái, miệng cười có chút khinh bỉ, nghĩ trong lòng: "Cô ta chưa gặp phải mình thôi".

Mấy ngày sau, trường học vẫn im lặng tất cả mọi thứ diễn ra bình thường như sự việc mấy ngày hôm trước Freen làm loạn một hồi đều chưa từng xảy ra, Becky vẫn yên ả đến lớp một chút cũng không còn nhớ đến người kia trong đầu, Becky bước vào thư viện chọn cho mình một nơi thật yên tĩnh để ngồi một mình, vừa ngồi xuống được một lát thì có người đặt một chồng sách thật cao bên cạnh cô, cũng kéo ghế ngồi xuống.

Becky nhíu mày, nhớ đến giờ này chỗ ngồi trống rất nhiều tùy ý chọn một chỗ đều có thể ngồi được, vậy sao người này lại ngồi ở đây, là cố ý sao, tháo tai phone nhìn xem người đến là ai, vừa nghiêng đầu thì có chút giật mình khi nhìn người bên cạnh mình là Freen đang nhướng mày nhìn cô, mấy hôm nay yên ắng Becky đã nghĩ cô sẽ không làm phiền mình vậy mà hôm nay lại liền xuất hiện: "Chị muốn gì đây? Ở đây chỗ trống rất nhiều".

Freen gõ gõ mấy ngón tay xuống bàn, ánh mắt vẫn vậy duy trì nhìn thẳng Becky: "Ừm, ở đây trống, nhưng chỗ tôi muốn ngồi ở chỗ này, cấm sao".

Becky mím môi, hai mắt nheo lại nhìn kỹ Freen trước mặt lòng thầm nghĩ trên đời này lại có kẻ vô lý như vậy sao, được thôi cô ta không đi thì mình đi.

Nói là làm Becky đừng dậy xếp lại sách vở trên bàn để di chuyển, Freen thấy Becky đứng dậy cũng liền đứng dậy mà ngăn cản, Becky đi đâu cô sẽ theo sau ngồi bên cạnh, Becky có giận mà không dám nói, ôm sách trả lại cho thư viện mà rời đi, Freen cũng thế liền đi theo sau cô như cái đuôi.

Becky đạt đến giới hạn tức giận quay người mà hét vào mặt Freen: "Chị đủ rồi nha, sao cứ đi theo tôi hoài vậy?".

Freen gương mặt vô tội nhìn cô mà "Ồ" lên một tiếng sau đó liền bước đến gần Becky hơn mà nói: “Bộ những chỗ này có dán bảng cô đi tới là tôi không được đi sao?", sau đó đưa ngón tay giả vờ tìm kiếm: "Đâu, đâu chỉ tôi xem nào?".

Becky nuốt xuống cơn tức giận trong lòng, đưa tay chỉ chỉ lên trời: "Được, có giỏi thì chị theo tôi suốt đi".

Nói xong không thèm đếm xỉa đến Freen mà xoay người bỏ đi, Freen nhìn theo cũng liền cười một cái trong ánh mắt hiện lên một tia thú vị: "Là cô nói đó".