Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Đơn Phương Anh Thật Đau Lòng

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngược lại, nhiều năm như vậy cô vẫn luôn ở cùng anh, vẫn luôn bên cạnh anh, chưa từng rời đi, cũng chưa từng buông tha; cô khích lệ anh, cổ vũ anh.

"Em vĩnh viễn không quên được ngày mà anh mang theo Tiểu Quân xuất hiện trước mặt em...... Mặc dù nói muốn chúc phúc cho anh, nhưng vẫn cảm thấy rất khổ sở."

Cổ họng Ngô Sỹ Dương căng thẳng, tâm vì cô mà đau, "Tại sao em không nói cho anh biết?"

"Nói cho anh biết, để anh bắt cá hai tay à?"

"Anh......"

"Em hiểu rõ, anh sẽ không làm như vậy." Tần Tiểu Tuyền cười, nắm tay anh thật chặt, "Chỉ có thể nói, chúng ta quen biết không đúng thời gian."

"Có lẽ a...!!"

Cô nhìn anh, cảm thấy anh thay đổi thật nhiều anh đã biết thu liễm, không còn liều lĩnh nữa; năm tháng cùng thất bại đã tôi luyện, mài dũa tâm trí anh. Tuy có lúc cá tính anh y như đứa bé, tự tin kiêu ngạo, nhưng so với trước kia thì thành thục, chững chạc hơn nhiều.

Nhìn về vụ án là thấy, anh đã đi sâu vào điều tra xuất thân, bối cảnh của bị cáo, phát giác bị cáo là người đáng thương, mặc dù phạm tội nhưng không phải là kẻ đại gian đại ác.

Cô bị anh ảnh hưởng, tâm huyết cũng muốn sôi trào. Về vụ án của Tiểu Chí, cô xử hai năm tù, nhưng hoãn án ba năm trong vòng ba năm chỉ cần không tái phạm tội, thì có thể được miễn án. Nói cách khác, Tiểu Chí có thể tiếp tục ở cùng với mẹ, không cần phải ngồi tù.

"Thật ra thì anh cũng rất ngốc, nếu không phải học tỷ nói với anh, chắc anh cũng không nghĩ ra." Không nghĩ ra là anh đã bị cô chinh phục, không nghĩ ra là anh đã đón nhận cô, yêu cô......

"Học tỷ nói gì với anh?" Cô thật tò mò.

"Học tỷ nói anh nên có chút lương tâm, nhìn lại xem mười năm nay ai là người làm bạn với anh; học tỷ còn nói, có rất nhiều người theo em, nói anh không phải là duy nhất."

"Cho nên anh muốn báo ân? Hay là dựa theo bản năng, muốn cạnh tranh?"

Ngô Sỹ Dương lắc đầu, rất nghiêm túc nói, "Không phải, dĩ nhiên không phải."

Tần Tiểu Tuyền cũng rất nghiêm túc, cô muốn lấy được đáp án cô không phải loại con gái vì tình cảm mà u mê, cô đã nói cô có thể cả đời che giấu tình cảm, cả đời làm bạn bè tốt nhất của anh.

"Tiểu Tuyền, anh thích em." Anh biết, anh phải cho cô đáp án những năm gần đây khi cô làm bạn với anh, chăm sóc anh, những thứ cô bỏ ra cũng đã nói rõ tình cảm của cô.

Anh quá ngốc, ngốc đến không thấy rõ, còn tưởng rằng mình đáng thương, tưởng rằng mình không có ai yêu, thì ra là mười năm nay đều có cô cùng với anh, anh thật là người may mắn nhất thế giới.

Tần Tiểu Tuyền nhìn anh, hốc mắt đã ướt, cô cười, gật đầu một cái rồi nắm tay anh đi về phía trước; cô luôn che giấu kích động, sợ bị người khác phát hiện là mình đang mất khống chế.

Nhưng cô đang thật vui mừng, thật......"Em cũng thế......"

Anh rất vui mừng, dừng bước lại, ôm lấy cô.

Tần Tiểu Tuyền cười, muốn vùng vẫy, nhưng anh không thả, hai người ôm nhau thật chặt; dù sao cũng đã ra khỏi tòa án, cũng không ai nhìn thấy được, mà cho dù thấy được thì đã sao?

Nhưng vào lúc này, bọn họ lại nghe tiếng kêu gào. Ngô Sỹ Dương sợ có người công kích nên đem Tần Tiểu Tuyền bảo hộ ở sau lưng, nhưng khi quay đầu lại, bọn họ phát hiện người đó là một cô gái!

Bước chân cô gái lảo đảo, quần áo xốc xếch, trông cực kỳ nhếch nhác; với trực giác nghề nghiệp, anh lập tức cảm thấy có cái gì không đúng, giống như nghe thấy mùi tội phạm.

Cô gái kia đến gần bọn họ thì té xuống; Ngô Sỹ Dương lập tức buông Tần Tiểu Tuyền ra, tiến lên đỡ cô gái, Tần Tiểu Tuyền cũng lộ vẻ lo lắng, ở một bên đỡ phụ.

Hai người còn chưa kịp nhìn về cô gái thì thấy phía trước có tiếng kêu gào, dường như một đám đàn ông đang đuổi theo cô gái này, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy có người thì lập tức chạy mất.

"Cô gì ơi… Cô......"

Cô gái kia chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngô Sỹ Dương cùng Tần Tiểu Tuyền, bọn họ cũng sợ ngây người Cô...... Là cô......

Cô gái nhìn thấy bọn họ, nước mắt rơi xuống như đê vỡ cảm thấy xấu hổ, cảm thấy nhục nhã, cảm thấy không còn mặt mũi, cô thét lên một tiếng, "A " sau đó ngất đi.

"Tiểu Quân......"

Tiểu Quân......

Tình huống này khiến Tần Tiểu Tuyền vô cùng sợ hãi, đến bây giờ vẫn không thể tin được!

Dựa vào phán đoán của mình, Ngô Sỹ Dương nhận định việc này chắc chắn có liên quan đến việc phạm tội. Anh cũng không để ý đến Tần Tiểu Tuyền, kêu xe cứu thương rồi trực tiếp ôm Nghê Ánh Quân đến bệnh viện, đồng thời thông báo cho cảnh sát cùng Kiểm sát trưởng.

Cô trở về nhà một mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »