Thời gian tốt nghiệp sắp tới, rất nhanh sẽ phải rời khỏi sân trường, rời khỏi đội bóng, nhưng anh lại không như trước, không có lợi dụng thời gian sau giờ học để chơi bóng, cho dù biết rằng sau khi tốt nghiệp sẽ không thể chơi bóng tiếp nữa.
Tiểu Quân rời đi là một đả kích rất lớn với anh, lớn đến nỗi anh có thể cảm giác được rằng mình không hề giống như trước đây; anh biết mình thay đổi, nhưng không cách nào ngăn cản việc thay đổi đó.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tuyền luôn ở bên cạnh anh, bọn họ cùng nhau đến thư viện đọc sách, cùng nhau chuẩn bị cuộc thi, cổ vũ, động viên lẫn nhau.
Cô thật sự là người bạn rất thân, rất tốt của anh. Anh luôn muốn cảm tạ cô, bởi lúc anh yếu ớt nhất, cô luôn ở bên cạnh làm bạn với anh.
Anh thậm chí đã nghĩ, nếu như không có người bạn này, có lẽ anh sẽ đi vào ngõ cụt, vĩnh viễn không có cách nào thoát ra được.
Tiểu Tuyền nói: "Tôi biết rõ anh đang rất khổ sở, nhưng hiện tại chỉ có thể dời đi cảm xúc, đem tâm tư đặt vào việc học; càng khổ sở thì lại càng muốn ép mình chuyên tâm học hành."
Cuối cùng anh cũng nghe lọt lời cô nói, mỗi ngày bắt đầu chuyên tâm đi học, toàn lực chạy nước rút để kịp kì thi sát hạch.
Lúc ở đại học, anh không thường xuyên đến lớp, tất cả đều dựa vào thiên phú đọc sách; nhưng khi anh phải ứng phó với cuộc thi sát hạch, cuộc thi liên quan đến con đường tương lai thì lại phát hiện chỉ có thiên phú thì vẫn chưa đủ.
Thật may là anh còn có Tiểu Tuyền!
Cô giúp anh hết mình, đem tất cả những gì cô biết dạy cho anh, để anh không cần phải bỏ ra quá nhiều sức lực, nhờ đó mà việc học của anh đạt hiệu quả hơn.
Thư viện là nơi anh thường lui tới nhất vào trước thời gian tốt nghiệp.
Chiều hôm đó, vì Tiểu Tuyền có lớp nên anh đi đến thư viện một mình.
Không hiểu sao anh lại nhớ tới thời gian ở cùng Tiểu Quân, cứ nghĩ tới là tim của anh lại khó chịu, kiến thức bên trong quyển sách, một chữ anh cũng học không vô.
Anh để sách xuống, cái gì cũng không mang theo, cứ như vậy rời khỏi thư viện; trong lúc nhất thời, anh không biết mình nên đi đâu, suy nghĩ một chút, anh quyết định đi vận động.
Một mình đi tới bãi tập, anh bắt đầu luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, để cho mình chảy mồ hôi, thở dốc, mượn việc này để sắp xếp lại suy nghĩ, để cho mình hiểu là không nên tiếp tục nghĩ đến những chuyện đó nữa. Chẳng lẽ cứ để đoạn quá khứ không giải thích được này trói buộc cả đời, chẳng lẽ lại khó kiềm chế như vậy?
Anh càng chạy càng nhanh, thậm chí bắt đầu chạy như điên, muốn mượn việc vận động kịch liệt để cho mình tỉnh táo hơn, ép mình suy nghĩ về con đường tương lai nên đi như thế nào.
Mấy năm qua ở đội bóng chày được huấn luyện thể năng, nên anh có thể ứng phó được với việc chạy nhanh như vậy, anh có thể cảm giác gió đang xuyên qua… Anh vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Đang chạy được một nửa thì đột nhiên anh nhìn thấy đường chạy đối diện cũng có người đang luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ. Anh vô cùng kinh ngạc, đó là Tiểu Tuyền!
Sau khi Tần Tiểu Tuyền tan lớp thì đi tới thư viện, nhưng lại không nhìn thấy anh. Trong lòng cô hoài nghi, chắc anh lại chạy đến nơi nào đó để tự than thở rồi. Cảm thấy căng thẳng nên cô chạy ra ngoài tìm người.
Trong khoảng thời gian này, cô tận lực lôi kéo anh, ủng hộ, khích lệ anh, hi vọng anh dời đi lực chú ý, tập trung vào việc học, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Trực giác nói cho cô biết có thể anh đang ở bãi tập, vừa đến đây, quả nhiên là nhìn thấy bóng dáng của anh; cô thở phào nhẹ nhõm, thì ra là anh tới chạy bộ.
Thế là cô cũng chạy theo để ứng phó với cuộc thi thì thể năng cũng rất quan trọng. Đối với điểm này, nếu so với phần lớn nữ sinh thì cô có phần nhỉnh hơn.
Ngô Sỹ Dương sải rộng bước chân, chạy qua nửa vòng lớn, rốt cuộc đi đến bên người cô. Sau đó anh thả chậm tốc độ, sóng vai chạy với cô."Cô đi theo tôi tập chạy bộ sao? Cô thật tốt."
Nói tới mới thấy, bộ dáng anh lúc này giống như đang làm nũng, Tần Tiểu Tuyền lắc đầu cười, "Tôi sợ anh sẽ lại chạy trốn."
"Cô yên tâm, sẽ không đâu." Âm thanh của anh chắc canh, hướng cô bảo đảm.
Tiểu Tuyền lo lắng cho anh, thử hỏi anh làm sao có thể tiếp tục như vậy nữa. Anh là đàn ông, anh phải có dũng khí tự thức tỉnh chứ.
Nghe cam đoan của anh, Tần Tiểu Tuyền thật vui mừng Cô đột nhiên cảm thấy, trải qua thời gian này, Ngô Sỹ Dương biến đổi rất lớn, anh đã thật sự trưởng thành; có lẽ thỉnh thoảng anh hơi trẻ con, cũng có đôi khi cảm thấy tiếc nuối cùng đau đớn, nhưng tất cả những thứ đó đã giúp anh luyện ra cá tính khôn khéo.
Chính anh còn chưa có phát hiện ra mà thôi. Cũng có lẽ anh chỉ nhất thời thu lại, nhưng cô vẫn rất vui mừng vì mình có thể tận mắt nhìn anh thay đổi, cùng anh trưởng thành."Anh học tới đâu rồi?"
"Cũng không tệ lắm, tiến độ vượt mức quy định."
Hai người cùng nhau chạy bộ, không nhanh không chậm.
Tần Tiểu Tuyền đề nghị, "Tôi sẽ hỏi thử anh."
"Cho cô hỏi đó!"
"Luật dân sự… trong đó có tài liệu quan trọng liên quan đến việc kết hôn......"
"Cái này đơn giản, điều 982 trong luật dân sự quy định, trong văn bản kết hôn, phải có chữ ký của hai người làm chứng trở lên, quan trọng nhất là, hai bên phải đến cơ quan hành chính để đăng ký kết hôn. Trước kia, dù không đăng ký thì hôn nhân vẫn có hiệu lực; nhưng hiện tại, nếu không đăng ký, thì hôn nhân sẽ không có hiệu lực pháp lý"
"Không tệ!"
"Đến lượt tôi hỏi cô, bàn về việc luận tội, nếu như một người gửi đơn kiện, sau đó lại rút về thì người bị kiện và kẻ đồng lõa đều không gặp vấn đề, duy nhất chỉ có một tội là ngoại lệ, đó là tội gì?"
"Tôi biết, là tội thông ***, ban đầu vợ kiện chồng cặp kè với đối tượng khác bên ngoài, sau lại mềm lòng tha thứ cho chồng, rút đơn kiện chồng về, nhưng vẫn có thể tiếp tục kiện người phụ nữ bên ngoài kia, đây chính là điều khoản vô cùng đặc biệt {phụ nữ làm khó phụ nữ}."
"Thật là lợi hại......"
Hai người ‘ngươi tới ta đi, ngươi hỏi ta đáp’, ở trong bãi tập chạy không biết bao nhiêu vòng; hai người đều không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn hào hứng bừng bừng.
Ngô Sỹ Dương đột nhiên cảm thấy nụ cười của Tiểu Tuyền rất chói mắt, dường như hấp dẫn tầm mắt của anh, thậm chí trở thành mục tiêu duy nhất trong mắt anh.
Cô rất xinh đẹp, cặp mắt sáng ngời, bên trong tràn đầy tự tin cùng trí tuệ; cô luôn ở bên cạnh anh, khuyên bảo anh, cho anh lực lượng, chỉ dẫn phương hướng cho anh.
Anh rất cảm kích cô, cũng biết ơn cô rất nhiều cô thật sự là một người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, nếu như không gặp cô, có lẽ anh sẽ không thể nào thoát ra khỏi khổ sở, không thể nào học được ‘thích một người chính là muốn chúc phúc cho người đó’.
Nhưng bây giờ, cách nhìn của anh đối với cô đã hoàn toàn thay đổi.
Anh...... Anh thật muốn biết người nào may mắn như vậy, được cô thích như thế, thích đến nguyện ý chúc phúc, nguyện ý dứt bỏ.
Cái người may mắn chết tiệt kia là ai chứ......