Chương 1

Cố Nhiên lại không vui.

Anh ấy u oán nhìn tôi: “Chúng ta yêu đương trong sáng rõ ràng, thế mà vì nguyên do gì mà phải lén lút chứ? Lại còn muốn lén lút ở sau lưng người nhà em nữa?”

Haizz!

Tôi nắm lấy tay anh ấy, kiên nhẫn dỗ dành: “Nhẫn nhịn đi, đợi anh trai em chuẩn bị sẵn tâm lý, em sẽ công khai mà.”

Cố Nhiên mắt đỏ hoe, vô cùng tủi thân lên án: “Sở Sở, anh thật sự không muốn nhìn thấy anh trai em lại giới thiệu đối tượng hẹn hò cho em nữa đâu.”

Anh tôi cũng lạ cơ.

Bản thân mình còn chưa có một mống nào, nhưng suốt ngày lại cứ thích lo chuyện chung thân đại sự của tôi.

Tôi đành phải lại hôn anh ấy, khó xử nói: “Ai bảo anh với anh trai em là kẻ thù không đội trời chung chứ? Anh không biết đâu, bây giờ em chỉ nhắc đến chữ Cố ở trước mặt anh ấy, là anh ấy đã điên hết cả tiết lên rồi.”

Tôi thực sự nghi ngờ, anh tôi có phản ứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

"Cố Nhiên, tóm lại anh đã làm gì anh trai em thế?"

Mắt anh ấy ươn ướt, làm mời gọi lòng người mềm nhũn.

"Chẳng lẽ anh trai em không làm gì đó với anh sao?"

Đầu tôi giật giật, tôi hỏi: “Anh cướp bạn gái của anh ấy hay là anh ấy cướp bạn gái của anh?”

Cố Nhiên đen mặt, thuận thế cúi người xuống hôn tôi.

Đảo mắt nhìn thoáng qua, tôi nhìn thấy xe của anh trai đang chạy đến gần cửa nhà, theo phản xạ tôi đá Cố Nhiên ngã vào bồn hoa bên cạnh.

Tôi chỉ nghe thấy anh ấy kêu lên một tiếng đau đớn, tôi còn chưa kịp nhìn xem, đã thấy xe của anh tôi chạy đến ngay trước mặt.

"Đêm rồi còn đứng ở trước cửa cho muỗi xơi à?"

Tôi vội nhìn lên trời, buột miệng nói: “Ngắm trăng.”

Anh tôi thò đầu ra, cười nửa miệng nói: “Tối đen như mực, mày ngắm trăng?”

Ôi___

Cmn, sao đêm nay lại không có trăng chứ?

"Haizz, ngắm trăng là cái cớ, chứ thật ra là em đang đợi anh đấy!"

Anh tôi mỉm cười xoa đầu tôi:

"Nói đi, bao nhiêu?"

"Hả?"

“Nghe cái giọng nịnh nọt quen thuộc của mày, chẳng lẽ không phải là tiền tiêu vặt của mày không đủ sao?”

Tôi áy náy lắc đầu: “Vẫn đủ, mấy ngày không gặp, em nhớ anh lắm.”

Anh tôi: “…mặt trời mọc ở đằng Tây à?”

Tôi dường như đã hiểu lý do Cố Nhiên lại ghét anh trai tôi.

Cái miệng của anh tôi đúng là khó mà làm người ta thích.

Ồ___

Anh tôi đột nhiên cau mày, nhìn về phía sau tôi: "Tiếng gì vậy? Giống như trong đó có gì ấy.”

Tôi hoảng hốt, nhanh tay nhanh mắt nghiêng mình che tầm mắt của anh tôi: “Chắc là mèo hoang đó.”