Chương 6
- Cô… - Lâm Nam Vũ bất giác giật mình: Là cô ấy, Lạc Tiểu Phàm! Lần đầu tiên anh nghe thấy giọng nói của cô như vậy, yếu đuối khiến người ta phải đau lòng.
- Ngoan, làm sao thế? Nói với anh nào. – Lâm Nam Vũ cũng giật mình trước giọng nói của mình, sao anh lại có thể nói với cô bằng giọng nói dịu dàng như thế, chẳng phải anh hận cô sao? Chẳng phải anh bao lần muốn gϊếŧ cô sao?
- Em… em sợ, em sợ lắm. – Trong điện thoại lại vang lên tiếng khóc nho nhỏ.
Lâm Nam Vũ sốt ruột:
- Em làm sao? Em đang ở đâu? Anh sẽ tới tìm em, em đừng có khóc. – Lâm Nam Vũ cảm thấy trái tim mình dường như muốn vỡ vụn ra.
Trong điện thoại lại vang lên tiếng nói ngắt quãng.
- Em không sao… em sợ sấm, anh đừng cúp điện thoại được không? Ở thành phố này, em chỉ có anh là người thân nhất.
Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiểu Phàm dùng từ “thân nhất”, khóe miệng lại nở nụ cười châm biếm, nhưng trái tim thì thấy ấm áp vô cùng. Anh an ủi cô:
- Được rồi, đừng sợ, em ở nhà một mình sao? Có cần anh tới với em không?
- Không cần đâu, mưa lớn lắm, anh sẽ cảm mất, chỉ cần anh nói chuyện qua điện thoại với em thế này là được rồi.
- Sao em có số điện thoại của anh, hay là…
- Không phải, ai bảo anh là khách hàng quan trọng bên công ty em chứ? Em không thể nào không biết số điện thoại của khách hàng được.
Lâm Nam Vũ lại nghe thấy giọng nói lém lỉnh của cô, bất giác bật cười:
- Anh đâu có nói em yêu thầm anh. Chỉ tại em đa nghi thôi, hay là em yêu thầm anh thật? – Nghe thấy đầu dây bên kia một hồi lâu không thấy ai trả lời, Lâm Nam Vũ kéo chăn lên cao một chút. Nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở thành phố này chênh lệch rất lớn, có thể là vì ở gần biển, đôi lúc đắp một cái chăn mà vẫn thấy lạnh.
- Em có đắp chăn không đấy? Hôm nay lạnh lắm!
- Không, em đang ngồi trên sàn nhà!
Lâm Nam Vũ ngồi bật dậy, lo lắng nói:
- Cái gì? Ngồi trên sàn nhà? Mau đứng lên. Nếu không bị cảm thì làm thế nào? Nhanh lên, ngoan ngoãn lên giường đi, nếu không anh sẽ tới đó đánh vào mông em đấy. Nghe lời nào, ngoan.
Trong điện thoại vang lên tiếng nói bướng bỉnh nhưng dứt khoát:
- Không!
Lâm Nam Vũ nhảy xuống đất:
- Em, em đúng là đáng chết mà! Mau nói cho anh biết em ở đâu? Anh lập tức mặc quần áo rồi tới tìm em.
- Không, hay là anh hát cho em nghe rồi em sẽ lên giường.
Lâm Nam Vũ nổi giận, cô có lên giường hay không là việc của cô, lại còn bắt anh phải hát cho cô nghe nữa. Nhưng anh thực sự sợ cô không chịu lên giường nằm, ngộ nhỡ bị cảm thật thì đâu phải chuyện chơi. Anh nịnh:
- Vậy được rồi! Anh hát bài “Đội nhạc chim ưng” cho em nghe nhé. Nhưng em phải lên giường nằm cẩn thận rồi đắp chăn vào đã.
Lạc Tiểu Phàm ngoan ngoãn trèo lên giường, đắp chăn:
- Em muốn nghe bài Khách sạn California.
- Được!
Đó cũng là bài hát mà Lâm Nam Vũ thích nhất:
On a dark desert highway
Cool wind in my hair
Warm smell of colitis rising
Up through the air Up ahead in the distance
I saw a shimmering light
My head grew heavy and my sight grew dim
I had to stop for the night
There she stood in the doorway
I heard the mission bell
And I was thinking to myself
Tiếng hát của Lâm Nam Vũ khàn khàn, có vẻ gì đó rất quyến rũ, còn có một chút đau thương, nhưng Lạc Tiểu Phàm nghe anh hát xong lại cười rất ngọt ngào. Lâm Nam Vũ đã hát xong một lúc lâu mà không nghe thấy Lạc Tiểu Phàm nói gì.
- Ngủ rồi hả?
Một giọng nói nũng nịu vang lên:
- Em nhớ anh, muốn anh.
Mọi phòng tuyến mà Lâm Nam Vũ tự dưng lên đều sụp đổ trong chớp mắt, giọng anh càng khàn hơn:
- Ừm, anh cũng muốn có em, vừa nãy anh còn mơ thấy em, thấy em giúp anh cởϊ qυầи áo, còn hôn anh, nhưng khi anh muốn ôm em thì không thấy em đâu nữa.
Một lúc lâu sau Lạc Tiểu Phàm vẫn không nói gì nữa.
- Em buồn ngủ rồi, chúc ngủ ngon! – Không chờ Lâm Nam Vũ trả lời, bên kia đã cúp điện thoại.
Lâm Nam Vũ vội vàng gọi lại, nhưng bên trong chỉ vang lên giọng nói “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Lâm Nam Vũ thở mạnh, bực bội nói:
- Đồ đàn bà chết tiệt! Đang chơi trò gì vậy? Lẽ nào cô được phép nói nhớ tôi nhưng không cho phép tôi mơ thấy cô sao? – Anh cắn chặt môi, lòng tự trọng lại bị tổn thương thêm một lần nữa, vì cô.
Bầu trời bên ngoài u ám, lúc này anh mong trời mau sáng, anh muốn gặp Lạc Tiểu Phàm, rất muốn, rất muốn. Thì ra mùi vị của sự nhớ nhung lại đắng như thế, đắng từ trong tim, sau đó lan ra khắp cơ thể…
Khi ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng lọt vào phòng, Lâm Nam Vũ lập tức ngồi dậy, lắc lắc cái đầu nặng nề, hai đôi mắt như dính chặt vào nhau, không tài nào mở ra nổi. Một lúc lâu, anh mới mở được mắt, đôi mắt cay xè vì bị ánh nắng chiếu vào. Bước vào phòng tắm xong, anh soi mình trong gương, đôi mắt hơi sưng, vỗ mặt một cái, mở tủ quần áo, trong đó là những chiếc áo sơ mi với nhiều màu sắc, có bốn hàng áo, mỗi hàng có khoảng 100 cái áo. Lâm Nam Vũ cầm một chiếc áo màu đen soi vào trong gương, lắc đầu, hôm nay sắc mặt của anh không tốt lắm, màu đen sẽ khiến khuôn mặt anh càng sạm đi. Cầm một chiếc áo màu trắng, lại lắc đầu. Sao hôm nay thử bộ nào cũng không vừa mắt. Treo vào tủ, nhìn thấy một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn. Từ sau khi tiếp quản công việc của ba, những chiếc áo có màu sắc sặc sỡ thế này ít khi anh dùng tới, giờ anh lấy ra, cả người anh dường như có tinh thần hơn rất nhiều.
Anh lại mở một cái tủ khác, đó là tủ đựng quần, cầm một chiếc quần âu màu đen, nghĩ một lát, anh lại đặt xuống. Hôm nay chắc là cô gái đó sẽ tới công ty bàn công chuyện, buổi trưa có thể cùng cô đi ăn đồ Hàn Quốc, nghe nói ở đường 14 khu Hương Xá mới mở một nhà hàng, đồ ăn cũng khá ngon, có thể đưa cô tới đó thưởng thức. Anh lấy ra một cái quần bò hiệu Chanel màu trắng, không nhịn được lại mỉm cười: Tôi không tin cô không thích tôi, tôi nhất định phải bắt cô thích tôi, khóc vì tôi, xem tới lúc đó tôi sẽ dạy bảo cô như thế nào. Dạy bảo thế nào nhỉ? Đúng rồi, không cho cô hôn tôi, chỉ được nhìn, không được sờ. Nhưng mà ngộ nhỡ mình muốn hôn cô ta thì sao nhỉ? Thôi mặc kệ, đó là chuyện sau này, bây giờ phải làm cho cô ta thích mình trước đã, đó mới là việc chính.
Anh mặc quần áo, ngắm mình trong gương, đẹp tới mức chính anh cũng phải thốt lên khen ngợi. Ánh mắt có thần, đôi môi kiêu ngạo nhưng gợi cảm, cái áo sơ mi màu hồng phấn khiến trong vẻ nam tính của anh còn có phần lẳиɠ ɭơ, nhưng việc này không ảnh hưởng tới sức quyến rũ tỏa ra từ con người anh. Anh lại suy nghĩ một lát, mở tủ ra, trong đó là một hàng nước hoa, nhãn hiệu gì cũng có. Đặt tay lên lọ nước hoa hiệu CD rồi lại bỏ tay xuống, mùi thơm này thích hợp với những người đàn ông trưởng thành, hôm nay dùng loại khác có lẽ tốt hơn. Cầm lọ nước hoa Givenchy có mùi ngòn ngọt, xịt vào không khí, trong không khí lập tức lan tỏa một mùi hương hoa quả dìu dịu rất dễ chịu, nước hoa chầm chậm bám vào quần áo Lâm Nam Vũ, nghe nói cách xịt nước hoa này rất thích hợp với những ngày mùa hè mặc ít quần áo.
Tâm trạng của Lâm Nam Vũ tốt lên một cách kỳ lạ, cái mũi cũng không còn cảm thấy đau nữa. Xuống lầu, thấy ông nội và bố mẹ đang ngồi quanh bàn ăn. Lâm Nam Vũ vui vẻ chào mọi người:
- Chào cả nhà!
Kiều Ngọc Phượng thấy sắc mặt con trai mình đã sáng sủa hơn ngày hôm qua, tâm trạng hình như cũng tốt hơn. Lại còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Thấy bộ quần áo trên người Lâm Nam Vũ, bà tò mò hỏi:
- Vũ, hôm nay con không đi làm hả? Sao ăn mặc thoải mái thế?
Lâm Nam Vũ quết một ít sa lát lên bánh mì, cắn mạnh một miếng, uống một cốc nước hoa quả, nói:
- Có đi làm chứ. Mẹ, mẹ bảo con mặc thế này có đẹp không? – Anh hơi lo lắng nhìn Kiều Ngọc Phượng, chỉ sợ mẹ mình chê xấu.
Kiều Ngọc Phượng nhìn con trai từ trên xuống dưới, thấy bộ quần áo này đẹp hơn bình thường mặc comple rất nhiều, ngay cả khuôn mặt anh cũng trở nên trẻ trung, khỏe mạnh hơn. Bà nói:
- Đẹp, sao mẹ chưa thấy con mặc cái áo này bao giờ?
Lâm Nam Vũ vui vẻ:
- Đây là câu nói hay nhất của mẹ. – Nhưng anh không làm thế nào để che giấu được vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt, chỉ cần nghĩ tới người phụ nữ đó là anh đã sốt ruột tới không ăn được cơm rồi.
Lâm Hàn nhìn con trai, đánh mắt ra hiệu cho ba ông. Lâm Chấn Nam xua tay, nói:
- Tiểu Vũ, nếu có bạn thì thường xuyên đi chơi đi, về nhà muộn cũng không sao, ông đã có ba con chăm sóc rồi.
Lâm Nam Vũ sung sướиɠ thơm chụt lên má ông nội:
- Con biết là ông nội tốt nhất mà. Con ăn no rồi, hôm nay có thể sẽ ăn cơm cùng bạn, về muộn một chút.
Kiều Ngọc Phượng không an tâm, lại dặn dò thêm:
- Đừng có về muộn quá, giờ kẻ xấu bên ngoài nhiều lắm. – Kiều Ngọc Phượng nhìn con trai lên ô tô mới chép miệng nói với Lâm Chấn Nam. – Ba, ba lúc nào cũng chiều chuộng nó. Ba xem giờ nó thế nào rồi, ngày nào cũng chơi bời đàn đúm ở bên ngoài, nó có vợ sắp cưới rồi cơ mà.
Lâm Chấn Nam không vui, hừ giọng rồi đứng lên, nói:
- Năm xưa nếu không phải Lâm Hàn cũng không về nhà thì đã không tới lượt con làm con dâu của Lâm Chấn Nam này.
Kiều Ngọc Phượng nhìn chồng mình, chép miệng, chẳng nói câu nào nữa. Lâm Hàn cười cười, an ủi:
- Em đừng có lo, ba hiểu con trai hơn chúng ta. Em thấy đấy, tình cảm của ba với Tiểu Vũ rất tốt, em đừng thấy ba tỏ vẻ dửng dưng như thế, thực ra trong lòng ba biết nhiều chuyện hơn chúng ta đấy.
Lâm Nam Vũ lái chiếc xe Ferrari tới đường 6 khu Hương Xá, cảm nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ lướt qua người mình. Anh đắc ý nhìn khuôn mặt điển trai của mình trong gương, anh không tin là có người đàn bà nào anh không “giải quyết” được, trừ phi người đó không phải đàn bà.
Một chiếc xe con màu trắng đi theo sau xe anh suốt từ lúc anh rẽ vào đường 6 khu Hương Xá. Chiếc xe có biển số rất “ngầu”, 00001, người lái xe là một cô gái rất thời trang, mặc dù đôi kính râm to bản che mất nửa khuôn mặt cô nhưng đôi môi gợi cảm khẽ cong lên thách thức, mái tóc dài buông ngang vai tung bay trong gió, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Lâm Nam Vũ mỉm cười, anh không phải người đi đường, anh là Lâm Nam Vũ, không dễ dàng bị phụ nữ qua mặt như thế. Anh tăng tốc xe, anh không thích có một chiếc xe như con ruồi cứ bám sau xe anh, đẹp hay xấu cũng chẳng liên quan gì tới anh cả, chỉ khi anh có ham muốn thì anh mới quan tâm tới vẻ đẹp của một người đàn bà. Chỉ tiếc là bây giờ anh chỉ có ham muốn với người phụ nữ đáng ghét kia thôi, còn với những người đàn bà khác, hôm nay anh không có hứng thú.
Nhưng chiếc xe đó vẫn bám sát xe anh, anh nhanh cô ta cũng nhanh, anh chậm cô ta cũng chậm. Lâm Nam Vũ cười lạnh: Tôi không có hứng thú với những người đàn bà tự tìm tới mình. Nhưng hình như có một người là ngoại lệ, cho dù cô chủ động như thế nào thì anh vẫn có hứng thú, mà hứng thú lại vô cùng nhiều. Lâm Nam Vũ không nhịn được, nở một nụ cười đắc ý, không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay, anh mỉm cười như vậy, chỉ cần nghĩ tới cô là anh muốn cười, muốn gặp cô, nhớ cô, thích cái cảm giác cô quyến rũ mình, làm cho anh thỏa mãn, đó là điều mà những người phụ nữ khác không thể cho anh được.
Đèn đỏ trước mặt sáng lên, Lâm Nam Vũ đặt ngón tay lên khóe miệng, có vẻ trầm tư. Anh không biết tư thế này của anh thu hút biết bao nhiêu. Thi thoảng lại có người dừng bước chân, ngây ngô nhìn khuôn mặt anh, giao thông bỗng chốc trở nên rối loạn, viên cảnh sát chỉ huy giao thông đứng bên đường thổi còi thật to, đảo mắt nhìn xung quanh xem kẻ nào là thủ phạm, chiếc xe Ferrari màu đỏ của Lâm Nam Vũ đập vào mắt cảnh sát, sau đó là một khuôn mặt đẹp như minh tinh màn bạc. Viên cảnh sát chán nản lắc đầu:
- Đẹp trai không phải lỗi của anh, nhưng khiến giao thông hỗn loạn thì không được.
Một chiếc xe dừng sát bên phải xe của Lâm Nam Vũ, Lâm Nam Vũ giật nảy mình. Dừng lại mọi tưởng tượng, anh giận dữ ngẩng đầu lên. Cô gái trên chiếc xe màu trắng gỡ cặp kính râm xuống. Cô có một đôi mắt rất quyến rũ, khóe miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt trái xoan khiến cô càng trở nên nổi bật, chiếc áo sơ mi trắng cổ hình chữ V càng làm nổi bật lên nước da trắng như ngọc của cô.
Người con gái đó không nhìn Lâm Nam Vũ. Lâm Nam Vũ cười nhẹ, trò chơi này anh gặp nhiều rồi. Anh quay đầu lại, trong lòng thầm nghĩ, lát nữa gặp người phụ nữ kia, nhất định anh phải “giải quyết” cô! Anh thực sự muốn có cô, hình như hôm qua mới… Sao hôm nay lại ham muốn mạnh mẽ như thế. Chết tiệt, nhóc con, nói gì hôm nay tôi cũng sẽ giải quyết em!
Bộ Tiểu Yên thấy Lâm Nam Vũ lạnh lùng nhìn mình một cái rồi quay đầu đi, cứ như thể cô không hề tồn tại, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cười lạnh lùng, khuôn mặt điển trai không biết đang nghĩ điều gì, đôi mắt toát ra ánh nhìn dịu dàng, chắc chắn là đang nghĩ tới đàn bà, đàn ông chỉ những khi nghĩ tới đàn bà mới có biểu cảm như vậy. Bỗng dưng cô cảm thấy đố kỵ với người đàn bà trong lòng anh, cô chưa bao giờ thích một gã đàn ông nào, cho rằng đàn ông đều là những kẻ bẩn thỉu, đáng ghét bao vây lấy mình, giống như một lũ ruồi. Nhưng đối với Lâm Nam Vũ, từ giây đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã muốn thu hút sự chú ý của anh, ai mà biết được rằng anh không thèm nhìn cô lấy một cái, khó khăn lắm mới đậu được xe ngang hàng với anh, anh lại coi như cô không tồn tại, thật là tức chết lên được.
Đèn xanh bật sáng, Lâm Nam Vũ đang định khởi động xe thì viên cảnh sát chỉ huy giao thông đứng trước mặt đi tới, vỗ vỗ vào xe anh, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc:
- Chào anh, hy vọng lần sau anh lái xe qua con đường này hãy đeo kính râm lên để đóng góp một phần cho việc đảm bảo trật tự an toàn giao thông, cảm ơn!
Một lúc lâu sau Lâm Nam Vũ vẫn không kịp phản ứng, Bộ Tiểu Yên ngồi trong xe bật cười lớn:
- Đẹp trai không phải lỗi của anh, nhưng làm giao thông hỗn loạn thì là anh không đúng. – Viên cảnh sát nghe thấy câu nói đó, quay sang nhìn Bộ Tiểu Yên mỉm cười tán thưởng, gật đầu rồi quay lại nhìn Lâm Nam Vũ. – Đây cũng là câu nói mà đa số mọi người đều muốn nói, hy vọng anh hãy đeo kính râm lên.
Lâm Nam Vũ lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Tôi sẽ suy nghĩ, cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi rất đẹp trai, đẹp trai tới mức khiến giao thông rối loạn, đây là món quà tuyệt vời nhất mà tôi nhận được ngày hôm nay.
Viên cảnh sát đứng thẳng người, giơ tay chào Lâm Nam Vũ:
- Cảm ơn anh đã giúp đỡ giao thông của nơi này, hoan ngênh lần sau tới với đường 6 khu Hương Xá.
Lâm Nam Vũ lái xe lao đi, xe của Bộ Tiểu Yên cũng bám sát theo sau.
Lâm Nam Vũ không nén được nụ cười, mình thật sự đẹp trai như thế sao? Nhưng tại sao người đàn bà đó lại không thích mình? Tại sao trước mặt cô ta, mình không có chút tự tin nào? Thở dài chán nản, ai bảo anh đυ.ng phải một quái thai, không bị vẻ đẹp của anh mê hoặc. Người đàn bà như thế này lấy về nhà sẽ rất an toàn, ngay cả một người đàn ông như mình cũng không coi vào đâu thì những người đàn ông khác chắc chắn cũng không thể nào lọt vào mắt cô, không cần lo cô chạy trốn với kẻ khác. Lâm Nam Vũ không nhịn được lại cười, nụ cười vô cùng quyến rũ.
Anh dừng xe trước cổng Tòa nhà Hương Xá, từ trên xe bước xuống, ánh mắt của rất nhiều người đều dừng lại nơi anh. Không biết bắt đầu từ lúc nào, trước cửa Tòa nhà Hương Xá vào mỗi buổi sáng đã tập trung một đám con gái xinh đẹp, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Nam Vũ cứ như thể nhìn thấy cây kem ngon nhất trên thế giới này, chỉ hận là không thể ăn ngấu nghiến anh. Lâm Nam Vũ bực mình lắc đầu, xem ra anh phải nhờ bảo vệ giải quyết chuyện này, nếu cứ tiếp tục như thế thì cổng Tòa nhà Hương Xá sẽ thành trại tị nạn cho bọn đàn bà hết.
Một cô gái mặc chiếc váy yếm màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp như búp bê lao về phía Lâm Nam Vũ, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh, trong tay là một hộp nhỏ bằng thủy tinh màu tím, trong đó là một cái đồng hồ kim cương nhãn hiệu Chanel kiểu dáng mới nhất, dùng đôi tay run rẩy đưa tới trước mặt Lâm Nam Vũ, ánh mắt chờ đợi:
- Em tặng anh cái này, hy vọng anh sẽ thích.
Lâm Nam Vũ không buồn nhìn một cái, gạt tay cô gái ra. Chiếc hộp thủy tinh rơi xuống đất, vỡ tan thành hàng ngàn mảnh vụn, ngay cả trái tim mỏng manh yếu ớt của cô gái cũng vỡ tan theo. Cô gái nhìn khuôn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của Lâm Nam Vũ, đau lòng rơi lệ. Đúng lúc đó Bộ Tiểu Yên từ trên xe bước xuống, thấy Lâm Nam Vũ không buồn liếc cô gái kia một cái, đã đi thẳng vào Tòa nhà Hương Xá, sự căm ghét trên khóe miệng giống như một cái kim đâm thẳng vào trái tim cô gái và cũng đâm thẳng vào trái tim Bộ Tiểu Yên. Cô chưa bao giờ thấy người đàn ông nào tuyệt tình như thế, lạnh lùng như thế, Bộ Tiểu Yên không tin trên đời này có người nào lại từ chối cái đẹp, cô muốn thử xem, để xem anh tuyệt tình hay cô bạc bẽo. Cô quay người lên xe, trong lòng thầm nói: Hãy đợi đấy!
Người bảo vệ cung kính mở cửa cho Lâm Nam Vũ, ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ quần áo trên người anh, cũng chẳng trách bọn họ tỏ ra ngạc nhiên như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Nam Vũ mặc như thế này đi làm. Cô nhân viên lễ tân giúp anh mở cửa thang máy, đôi mắt cứ nhìn anh chăm chăm. Lâm Nam Vũ kéo kéo cổ áo, không nhịn được lại cười.
- Tổng giám đốc Lâm, hôm nay anh đẹp trai quá! – Cô nàng trực quầy lễ tân cứ nhìn anh không chớp mắt.
- Vậy sao? Cảm ơn! – Anh lạnh lùng nói. Không biết người đàn bà đó có thích anh như thế này không nhỉ? Anh lại cười.
- Tổng giám đốc Lâm đang yêu sao?
Khi cô nhân viên lễ tân hỏi câu này, đôi mắt cô thoáng nét u buồn. Lâm Nam Vũ nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa là tới 9 giờ, còn nửa tiếng nữa là anh sẽ được gặp người đàn bà đó, thật là đáng mong đợi. Đang định bước vào thang máy thì nghe thấy câu hỏi của cô nhân viên, anh đứng lại:
- Cô nói yêu cái gì?
Cô nhân viên chép miệng:
- Những người đang yêu đều giống như anh, cứ cười ngô nghê một mình.
Lâm Nam Vũ nuốt nước bọt, cắn môi, mỉm cười với cô gái rồi đi vào thang máy, lẩm bẩm:
- Yêu, hình như ngày nào tôi cũng yêu.
Ra khỏi thang máy, Sử Phi Phi đã bước lên đón anh. Nhìn bộ quần áo trên người Lâm Nam Vũ, ánh mắt của cô cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc như những người khác. Tâm trạng Lâm Nam Vũ có vẻ rất tốt, nụ cười tự tin nở trên khuôn mặt, hỏi thăm dò:
- Thư ký Sử, cô thấy con lợn kia có thích tôi mặc như thế này không? Cô thấy bộ quần áo của tôi thế nào, có được không?
Sử Phi Phi hơi ngạc nhiên, đây là Lâm Nam Vũ, công tử hào hoa, đa tình mà cô quen biết sao? Anh đã bắt đầu quan tâm tới cảm nhận của phụ nữ rồi sao?
Anh lại lẩm bẩm:
- Tôi không tin là có người nào mà Lâm Nam Vũ không giải quyết được, nhóc con, cô chờ đấy, nói gì thì nói, tôi cũng bắt cô bại trận trong tay tôi!
Sử Phi Phi nhìn Lâm Nam Vũ, trong lòng thấy nhói đau, xem ra anh đã thực sự bị người phụ nữ đó hớp mất hồn rồi, chỉ có điều chính anh vẫn chưa biết mà thôi.
- Hôm nay người dẫn đầu không phải Lạc Tiểu Phàm, là… - Sử Phi Phi nhẹ nhàng nói.
Lâm Nam Vũ còn chưa nghe xong, sắc mặt đã lập tức rất khó coi:
- Cô ta không tới, sao cô ta có thể không tới? – Đúng vậy! Cô không tới thì anh ăn mặc như thế này để cho ai ngắm? Cho đám con gái si tình ngoài kia sao? – Cô gọi điện tới công ty họ, nói là tôi còn nhiều chi tiết không hiểu rõ, muốn mời Lạc Tiểu Phàm tới đây, nếu không thì đừng nói tới chuyện hợp tác. – Khuôn mặt anh sa sầm xuống như bầu trời đang cơn mưa, quay người bước vào phòng làm việc, đóng chặt cửa lại.
Sử Phi Phi lắc đầu, thở dài một tiếng rồi đi gọi điện thoại.