“Cảm ơn Mưa nhỏ,đem bài tập số học cho ta sao.”
Tôi ngẩng đầu,liền thấy Trương Quang Vĩnh hướng tôi vươn tay.
“Nga.”
Tôi cúi đầu ngoan ngoãn đem bài tập số học lấy ra.Nhưng ở trong lòng kêu rên,cái này tử Trương Quang Vinh,sao chép bài tập cũng sẽ không sao,mỗi lần chép theo đều được điểm không sai chút nào,ngay cả dấu chấm câu cũng chép giống nhau như đúc,thầy giáo đã tìm tôi nói qua vài lần.
Thế nhưng tôi không dám không để cho hắn chép.Hắn là Hỗn Thế Ma Vương trong lớp học chúng tôi,bạn cùng học trong lớp đều sợ hắn.
Hắn đoạt lấy,”Thế nào,còn không tình nguyện a.”
“Không có.”
Tôi nhỏ giọng nói,tuy rằng hắn không có đánh qua tôi,nhưng tôi đã từng thấy hắn đem một người học trưởng có tuổi đánh cho mặt ra máu,tôi sợ máu,cho nên mỗi lần nhìn thấy hắn,tôi đều sợ hãi hắn đánh tôi.
Hắn không để ý tới tôi,cướp bài tập của tôi,vùi đầu đau khổ chép.
Tôi ngơ ngác thở dài.Lấy ra sách giáo khoa ngữ văn,nghiêm túc nhìn.
Cảm giác mình thật là không có dùng a,thực sự là rất nhát gan.Thật là nhớ học một ít trên phim điện ảnh,làm anh hùng hảo hán không sợ thế thực ác.Thế nhưng vừa xem chính mình vóc người gầy yếu,mặt mũi tái nhợt như ma,đem cái dáng dấp này,anh hùng đời này chỉ sợ đều cùng tôi vô duyên đi.
Âm thanh chuông vào học kêu.
Tôi nhìn xem Trương Quang Vinh,hắn còn đang vùi đầu khổ chép,cũng may đệ nhất điều không phải lớp số học.
Chủ nhiệm lớp Tào lão sư đi vào,ông là giáo viên ngữ văn,là đệ nhất khóa ngữ văn.
Tào lão sư mang trên mặt dáng vẻ tươi cười,hiển nhiên thật cao hứng.Ông đứng ở trên bục giảng,cầm trong tay một quyển vở màu đỏ,gõ bàn một cái nói,ý bảo chúng tôi yên lặng.
“Trước khi vào bài học,tôi tuyên bố một tin tức tốt,cuộc thi viết văn học sinh trung học toàn quốc,lớp chúng ta cảm ơn học sinh Mưa nhỏ [Đưa ba ba mẹ nó một phong thơ] (trong QT ghi là [Cấp ba ba con mẹ nó một phong thơ],đọc cái là phụt cười,không biết phải dịch ra như nào nữa),đạt được giải nhì,mặc dù chỉ là thứ hai,nhưng toàn trường dự thi giữa ba mươi sáu bài văn,chỉ có hắn một người lấy được quang vinh này,cho lớp chúng ta có được vinh dự,mọi người vỗ tay chúc mừng.”
Tiếng vỗ tay vang lên,tôi ngơ ngác đứng dậy,vinh dự tiếp nhận giấy chứng nhận trong tay thầy giáo.
Tôi cố gắng tự hỏi,tôi từ lúc nào đã viết qua luận văn này đây? Thật là một chút ấn tượng cũng không có a?
“Này,viết nội dung gì a.”
Lý Diễm Hồng ngồi cùng bàn hâm mộ kéo ống tay áo tôi,nhỏ giọng hỏi tôi.
Cái gì nội dung? Trời biết,tôi căn bản cũng không nhớ kỹ đã viết bất kỳ cái gì,tôi lắc đầu,đem lực chú ý đặt ở trong lớp.
“Thiết,rất giỏi a.”
Lý Diễm Hồng hừ nhẹ một tiếng,không để ý tới tôi.
Tôi căn bản không không có từng như vậy viết qua bài văn này a.Tôi hơi co rúm lại một chút,toàn trường đều biết,mẹ tôi năm tôi 8 tuổi đã mất,tôi làm sao có thể lại viết ra [Đưa ba ba mẹ nó một phong thơ]?