Chương 13: Phiên ngoại: Di chứng tình đầu

Anh rể Trầm Quan Kiều × Hoắc Phi

Tình đầu của Trầm Quan Kiều đến đặc biệt muộn.

Nhưng vừa nhanh vừa vội.

Luyến tình điên cuồng lúc hắn ba mươi, như loại bão táp không tiếng động mà đột kích, trong nháy mắt liền xoay chuyển cả thể xác lẫn tinh thần hắn.

Hắn nhiều khi cảm giác được chính mình hình như có bệnh.

Lúc không thấy người ta, trong lòng tựa như một khối không khí, cái trống rỗng làm cho người ta hận không thể ngừng hô hấp.

Nhưng lúc nhìn thấy người ta, trái tim lại hình như bị cái gì tắc đến tràn đầy, đầy đến như muốn nổ tung, làm cho người ta khó có thể hô hấp.

Dựa theo Hạ Vũ Thụy nói, đây chính là "di chứng tình đầu" so với người khác chậm hơn rất nhiều năm của hắn...

"A a... Thật đã... Thật thoải mái a... Anh rể..."

Chàng trai xinh đẹp trên người mình dâʍ ɭσạи mà lay động cái mông, trong miệng phát ra tiếng rên rĩ, chính là đối tượng tình đầu của Trầm Quan Kiều, cũng là em vợ duy nhất của hắn.

Quan hệ bất luân giữa hai người đã duy trì nhiều năm, tin tưởng cũng sẽ duy trì liên tục đến ngày tính mạng chấm dứt mới thôi.

Oh, không, Phi từng nói qua, cho dù kiếp sau, cậu chết cũng nhất định phải quấn quít lấy tôi. Cho nên duyên phận giữa chúng tôi sợ là đời đời kiếp kiếp đều đã gắn kết cùng một chỗ rồi.

Trầm Quan Kiều lộ ra mỉm cười yêu thương, giúp tâm can của mình xóa đi mồ hôi tích tụ trên trán.

Hai người sau khi đạt tới cao trào tình ái, A Phi vô lực mà ngã lên người hắn.

"Hừ uh... Anh rể... Không được... Thắt lưng của em nhức muốn chết..."

"Thắt lưng nhức? Là ai nói muốn làm ở trên xe hả, nhóc dâʍ đãиɠ." Trầm Quan Kiều cười nhéo mũi cậu.

"Ai kêu anh rể nói đáng yêu như vậy." Hoắc Phi cũng cắn xuống cái mũi cao thẳng của người đàn ông.

"Anh đã nói cái gì?" Trầm Quan Kiều cười khổ một chút.

"Mới vừa rồi lúc chúng ta rời tiểu sơn cốc, anh rể nói, sau trăm năm, chúng ta còn muốn ở chỗ này." Hoắc Phi vì hàm nghĩa trong lời nói của người đàn ông, cảm động đến run người, đã ngay lập tức bảo anh rể đậu xe ở ven đường, điên cuồng mà cỡi lên.

"Tên nhóc điên này." Trầm Quan Kiều làm việc luôn luôn đâu ra đấy có khi thật sự cảm thấy, tiểu bảo bối của hắn vốn là Thượng Đế phái tới khảo nghiệm định lực của hắn.

"Ôi...hì hì, anh rể không phải điên cuồng yêu em sao." Hoắc Phi đắc ý khoe khoang.

"Chớ đắc ý." Trầm Quan Kiều một bên giễu cợt, một bên lấy ra khăn tay, muốn lau sạch sẽ hạ thân giúp cậu.

"Đừng lau, em thích cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rể trong cơ thể em."

Trải qua vô số sóng to gió lớn lão đại xã hội đen lại vì câu nói của người đàn ông lần đầu tiên đỏ mặt.

"Em. . . Tên nhóc em..."

"Ha ha, anh rể thật sự đáng yêu quá oh!" Hoắc Phi chứng kiến bộ dáng người đàn ông yêu mến vì chính mình đỏ mặt, thật sự là đáng yêu đến hận không thể đem hắn một cái nuốt vào, bất quá cậu còn có nước cờ mạnh mẽ hơn. "Anh rể, lấy cái này đi."

"Đây là cái gì?" Trầm Quan Kiều từ trên tay A Phi tiếp nhận một cái gì đó tròn tròn màu đen.

"Nút chai."

"Nút chai? Nút vào đâu?"

"Nút vào cái mông của em a." Hoắc Phi mặt không đỏ khí không suyễn mà nói. "Đến, anh rể, giúp em nút vào. Em muốn cả ngày đều cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh lưu chuyển trong cái mông em..."

Nghe đến lời nói dâʍ đãиɠ tới cực điểm của A Phi, lại nhìn đến cái mông tại trước mắt mình vểnh cao cao, trái tim của Trầm Quan Kiều quả thực sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, lộ ra khuôn mặt tuấn tú càng đỏ đến không thể tả.

"Anh rể, mau đi, mau giúp em nút chặt, nếu không tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh bắn ở bên trong sẽ chảy xuống..."

"Được... Anh nút là được."

Đôi tay trong thương chiến kịch liệt cũng chưa từng run rẩy, nhưng hôm nay lại run rẩy không ngừng, Trầm Quan Kiều từng chút từng chút đem nút chai chậm rãi nhét vào ——

"Đừng uh..." Hoắc Phi phát ra một tiếng rêи ɾỉ, thân thể nhẹ nhàng run rẩy một chút.

"Nút. . . Nút xong rồi."

"Hừ uh, quá tuyệt vời. Cám ơn anh rể." Hoắc Phi xoay người lại tại trên mặt hắn hôn một cái.

Chứng kiến A Phi như không có việc gì ngồi trở lại trên ghế, Trầm Quan Kiều có chút lo lắng hỏi, "Phi, như vậy sẽ không khó chịu chứ?"

"Vừa mới bắt đầu có chút không quen, bây giờ cảm giác tốt hơn nhiều." Hoắc Phi điều chỉnh tư thế ngồi. "Anh rể, lái xe đi, bọn Hạ Vũ Thụy không phải còn đang ở đường khẩu chờ chúng ta họp sao?"

"Được rồi..." Xe khởi động tiến về phía trước được một lát, Trầm Quan Kiều lại ngừng lại, "Phi, thật sự sẽ không khó chịu?"

"Anh rể! Cái của anh lớn như vậy em cũng có thể nuốt vào, cái nút chai nhỏ bé này thì tính cái gì, anh đừng hỏi nữa, mau lái xe!" Hoắc Phi giống như làm nũng mà mở to mắt nhìn người đàn ông một cái.

"Được được, anh rể không hỏi nữa."

Khi cho xe đến trung bộ đường khẩu, mọi người đã tại cửa chờ đã lâu.

Hạ Vũ Thụy cùng Đường chủ Trung Nhất Đường suất lĩnh một đám người, cung kính mà nghênh đón lão đại Trầm Quan Kiều hội trưởng Vân Dật Hội của bọn họ, cùng Hoắc Phi thiếu gia con trai độc nhất của tiền nhậm bang chủ.

"Lão đại, Hoắc thiếu gia, hôm nay có chút trễ oh." Hạ Vũ Thụy mập mờ nhìn bọn hắn một cái, "Tôi còn tưởng rằng các anh vui vẻ đến quên tới đây."

"Xe xảy ra chút chuyện." Trầm Quan Kiều giải thích.

"Tôi xem là người trong xe có chút chuyện a." Hạ Vũ Thụy thấy Hoắc Phi khóe mắt mang xuân, quần áo lại có chút bừa bộn, lập tức đoán ra tám chín phần.

"Ôi...hì hì, quả thật là xảy ra chút chuyện làm cho người ta hết sức vui vẻ, có phải không, anh rể?" Hoắc Phi hướng hắn tinh nghịch mà nháy mắt mấy cái.

Trầm Quan Kiều trên đầu cậu gõ nhẹ một cái, "Chỉ biết nói càn. Mau vào đi thôi."

"Được thôi."

"Phi, là như thế này, đi thong thả một chút, miễn cho cái kia. . . Cái kia. . . Rơi ra..." Trầm Quan Kiều dán sát vào lỗ tai cậu nhỏ giọng mà nói.

"Cái gì? Anh nói cái gì? Anh rể nói lớn tiếng chút, em nghe không rõ lắm." Hoắc Phi cố ý kéo kéo cái lỗ tai.

"Em ——" Trầm Quan Kiều không khỏi chán nản.

"Đúng vậy, lão đại, có chuyện gì nói ra mọi người thương lượng chứ, các anh em, các anh em nói đúng không?" Hạ Vũ Thụy căn bản là cố ý quấy rối.

"Phải, lão đại, anh có vấn đề gì, giao cho anh em chúng tôi là được rồi!"

"Không sai, chúng tôi nguyện ý vì lão đại xông pha khói lửa, chết vạn lần không chối từ!"

Chứng kiến anh em nói ngày càng khẳng khái hăng chí, Trầm Quan Kiều vẻ mặt xấu hổ, Hoắc Phi thì đã ở một bên cười đến không thể đứng thẳng người.

Chứng kiến bộ dáng Hạ Vũ Thụy còn ở bên kia ra vẻ vô tội, Trầm Quan Kiều hung hăng trừng liếc hắn một cái.

Sau khi đi vào phòng hội nghị, Đường chủ Trung Nhất Đường bắt đầu làm báo cáo thường lệ mỗi tháng.

Nhưng Trầm Quan Kiều một chút cũng không cách nào chuyên tâm, đôi mắt liên tiếp nhìn chằm chằm bảo bối ngồi ở phía trước hắn.

Nghĩ đến cái mông của A Phi bây giờ quán đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, hắn liền miệng khô lưỡi khô, đứng ngồi bất an.

"Lão đại, như vậy không được oh." Hạ Vũ Thụy nhỏ giọng nói.

"Cậu đang nói cái gì?"

"Anh nhìn chằm chằm vào cái mông của Hoắc thiếu gia, còn một bộ dáng hồn không tuân thủ xác, như vậy người khác sẽ nhìn ra."

"Nói. . . Nói bậy, tôi mới không có."

"Lão đại, ở trước mặt tôi anh cũng đừng giả bộ nữa. Ôi, tôi thật sự tuyệt đối không nghĩ tới "di chứng tình đầu" của anh sẽ nghiêm trọng như vậy."

"Câm miệng cho tôi!" Trầm Quan Kiều nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đừng lo lắng, đã có Hạ Vũ Thụy tôi ở đây, tuyệt đối sẽ làm lão đại đạt thành mong muốn, hắc hắc."

"Hạ Vũ Thụy, cậu đừng làm loạn cho tôi."

"Oh, không, người muốn làm loạn không phải tôi, là lão đại anh, nếu không anh làm sao chuyên tâm họp đây." Hạ Vũ Thụy lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường.

"Xin lỗi, cắt đứt mọi người một chút. Lão đại, bụng Hoắc thiếu gia hình như có chút không thoải mái, anh cùng cậu ấy đi vào toilet đi, hảo hảo "chiếu cố" cậu ấy oh."

Hoắc Phi cùng Hạ Vũ Thụy đối mắt thoáng qua, rất có ăn ý mà cười cười. "Đúng vậy, anh rể, anh đi theo em đi."

"Được được, anh rể đi cùng em." Trầm Quan Kiều tưởng cái nút chai kia làm cho A Phi khó chịu rồi, vội vàng đứng lên cùng cậu ta đi ra ngoài.

Sau khi đi ra phòng hội nghị, Hoắc Phi cố ý lấy tay che khuất cái mông, làm bộ gian nan mà bước đi.

"Làm sao vậy? Phi, có phải rất khó chịu?" Trầm Quan Kiều lo lắng nói.

"Anh rể, nút chai hình như sắp tụt ra rồi. Anh dẫn em đến toilet, giúp em xem một chút."

"Được, chúng ta đi nhanh."

Vừa vào đến toilet, Trầm Quan Kiều lập tức giữ cửa khóa lại. "Phi, mau, cho anh rể nhìn giúp em."

"Em không còn khí lực nữa, anh rể giúp em cởi..." Lấy tay chống trên bồn rửa tay, Hoắc Phi quay đầu gửi đến anh rể một ánh mắt đáng thương hề hề.

"Được, anh rể giúp em." Trầm Quan Kiều đau lòng nhanh chóng lột quần cậu xuống.

"Anh rể... Bài khai cái mông em, giúp em xem một chút nút chai còn hay không?"

"Được..." Trầm Quan Kiều nuốt nước miếng xuống.

Đem cái mông tròn vểnh rắn chắc nhẹ nhàng bài khai, Trầm Quan Kiều chứng kiến một cái nút chai màu đen còn vững vàng nhét tại động khẩu.

"Còn đang..."

"Hình như vị trí không được thích hợp. Anh rể, anh giúp em rút nút chai ra."

"Hả?"

"Mau đi, khó chịu muốn chết."

"Phi, đừng đùa, rút ra thì không được bỏ vào lại, cần gì khiến cho chính mình khó chịu thế."

"Em mặc kệ, em muốn!"

"Nhóc con em..." Trầm Quan Kiều biết bảo bối của hắn một khi bắt đầu tính tình vui đùa căn bản không quản được, không thể làm gì khác hơn là làm theo.

Trầm Quan Kiều nhẹ nhàng đem tay mình nhét vào nút hậu môn màu đen, từ huyệt khẩu đỏ tươi chậm rãi rút ra...

Hoắc Phi cúi đầu mà rêи ɾỉ, dưới bụng dùng sức, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ người đàn ông bắn vào hỗn hợp cùng dâʍ ɖị©ɧ của chính cậu lập tức từ huyệt khẩu tuôn ra ——

"A a a ——" Hoắc Phi ưỡn cong người phát ra tiếng thét khoan khoái ——

Toilet nho nhỏ tràn đầy mùi da^ʍ tao làm cho người ta phát cuồng...

"Hừ uh... Anh rể thật xấu, sao không đem nút chai nhét trở về? Bây giờ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong cũng chảy xuống rồi. Em mặc kệ, anh rể phải chịu trách nhiệm."

"Như thế nào chịu trách nhiệm?" Hô hấp của Trầm Quan Kiều không nhịn được dồn dập lên...

"Chịu trách nhiệm bắn một pháo vào nữa a. Em muốn anh rể đem cái mông của em quán đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙..." Hoắc Phi ngoe nguẩy cái mông, vừa nói dâʍ đãиɠ tới cực điểm.

Nói cũng nói đến trắng trợn như vậy, muốn một người đàn ông vốn thương yêu cậu đến điên cuồng làm sao nhẫn nại xuống?!

Trầm Quan Kiều phát ra một tiếng gầm nhẹ, lần nữa tiến nhập thân thể hắn mê luyến nhất ——

"A a a —— anh rể —— rất đã a —— em yêu anh —— em rất yêu anh —— em là của anh —— vĩnh viễn đều là người của anh..."

"Phi... Bảo bối của anh... Em là của anh... Anh cũng vậy. Của em... Anh rể rất yêu em... Vĩnh viễn chỉ yêu em..."

Người đàn ông dưới thân luôn dễ dàng khiến cho hắn thần hồn điên đảo, trống ngực gia tốc, thở dốc không ngừng.

Trầm Quan Kiều biết rất rõ ràng, "di chứng tình đầu" của hắn sợ rằng đời này đều không thể khỏi hẳn rồi...

《 Di chứng tình đầu 》 Hết

Hết truyện