- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Yêu Đi Kẻo Muộn
- Chương 47
Yêu Đi Kẻo Muộn
Chương 47
Đôi mắt Thẩm Nam Tự nhìn tôi đầy mong chờ, ý đồ không cần nói cũng biết.
Tôi vừa buồn cười vừa có chút bất đắc dĩ, tôi cúi xuống sát lại gần mặt cậu ta thổi nhẹ một hơi, không ngờ tới là cậu ta lại bất ngờ đẩy sát lại để má cậu ta chạm vào môi của tôi.
“Bây giờ không còn đau nữa.” Cậu ta nói với một nụ cười đắc thắng.
“… Cậu bao nhiêu tuổi?” Tôi hỏi.
“Hai mươi tuổi.” Cậu ta trả lời.
Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó và nói: “Tôi nhớ rõ khoảng thời gian trước cậu vẫn còn mười chín tuổi.”
“Bởi vì sinh nhật của em đã qua.” Thẩm Nam Tự nở nụ cười nhẹ, có chút thất vọng khó nhận ra: “Vào ngày đính hôn của anh.”
Ngày tôi đính hôn…
“Xin lỗi… Tôi không có chuẩn bị quà cho cậu.”
“Không, em có.” Thẩm Nam Tự lắc đầu, còn nghiêm túc nói: “Anh đã tặng cho em món quà tốt nhất.”
Tôi biết cậu ta đang nói về cái gì, theo một mức độ nào đó mà nói, cái này xác thật so với món quà càng thêm khó quên.
“Hơn nữa, em cũng được ăn bánh ngọt rồi, còn là anh đích thân chuẩn bị.” Cậu ta nói.
Bánh ngọt…? Tôi nhớ ra rồi, đó là bánh mousse dâu mà tôi thuận tay chọn vào ngày hôm đó.
Cậu ta dễ thỏa mãn như vậy ngược lại làm cho lòng tôi càng cảm thấy khó chịu không thể giải thích được. Tôi gượng cười với cậu ta và nói: “Món tráng miệng sau bữa tối không thể tính là bánh ngọt.”
“Không quan hệ, đối với em mà nói vậy là đủ rồi.” Thẩm Nam Tự nhìn tôi, đôi mắt cậu ta vẫn sạch sẽ sáng ngời như cũ, như thể sự lớn lên của tuổi tác cũng sẽ không làm cậu ta biến thành một người lớn phức tạp.
Tôi nhớ ra ở bên cạnh quảng trưởng có một tiệm bánh ngọt rất ngon, tôi liếc nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, nhân lúc trời còn chưa tối, tôi nói với Thẩm Nam Tự:
“Chúng ta đi mua bánh ngọt nhé.”
Cậu ta sửng sốt một chút, tựa hồ không dám tin tưởng, ngập ngừng hỏi: “Cho em sao…?”
“Ừ.” Tôi gật đầu: “Cho cậu ăn sinh nhật.”
Hai chúng tôi không lái xe, đi bộ hơn mười phút đồng hồ đến tiệm bánh rồi mua một cái bánh nhỏ cho hai người.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Có một chỗ ngồi ngoài trời ở trên lầu của tiệm bánh, sau giờ trà chiều, không có nhiều người ở trên đó, tôi và Thẩm Nam Tự chọn một vị trí ngồi có tầm nhìn đẹp, đặt bánh vào giữa.
Đốt ngọn nến lên, những ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa lập lòe. Ánh nến ấm áp phản chiếu trên khuôn mặt của Thẩm Nam Tự khiến cho ánh mắt của cậu ta trông đặc biệt dịu dàng. Tôi nhẹ nhàng hát một bài hát chúc mừng sinh nhật tặng cậu ta, sau đó cậu ta nhắm mắt lại, nghiêm túc thực hiện điều ước, một hơi thổi tắt ngọn nến.
“Cậu ước gì mà cầu nguyện lâu như vậy?” Tôi hỏi.
Thẩm Nam Tự nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười, nói: “Điều ước nói ra sẽ không linh.”
Tuy nhiên một lúc sau, cậu ta dường như không nhịn được nữa mà tiết lộ, nói rằng:
“Điều ước đều có liên quan tới anh.”
“Tất cả?” Tôi cố ý trêu chọc: “Như vậy thật tham lam.”
Biết tôi hay nói đùa, Thẩm Nam Tự cũng cười nói: “Em có thể so với suy nghĩ của anh còn muốn tham lam hơn.”
Hai chúng tôi chia nhau ăn bánh, tuy tôi không quá thích đồ ngọt nhưng vì là sinh nhật cậu ta nên tôi cũng cùng cậu ta ăn hết một miếng.
Buổi chiều trời quang mây tạnh nắng chiều lau khô hơi nước ẩm ướt, bây giờ màn đêm buông xuống, không khí lại càng lạnh hơn. Ăn bánh xong, hai chúng tôi đi về theo con đường ban đầu, trên đường đi Thẩm Nam Tự không lộ thanh sắc lặng lẽ nắm tay tôi, tôi cũng không có từ chối.
Dưới ánh đèn đường cái bóng lúc dài lúc ngắn lại biến dài, trên con phố vắng lặng, hai chúng tôi không ai nói tiếng nào. Đôi tay của cậu ta không cứng rắn như Phó Chi Hành, làn da hơi mỏng, các đốt ngón tay cũng rất mảnh khảnh, điều này khiến tôi không khỏi nhớ đến Phó Chi Hành ở thời điểm hai mười tuổi có phải cũng như vậy không.
Hình như không phải.
Từ nhỏ đến lớn Phó Chi Hành đều là kiểu người bảo vệ người khác, ngay từ khi còn độ tuổi thiếu niên cũng chưa từng lộ vẻ yếu ớt hay là cần dựa dẫm vào bất kỳ ai. Hắn mang lại cho tôi cảm giác an toàn, có đôi khi so với cha mẹ tôi còn tốt hơn.
Vừa nghĩ tới đó, tôi ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một chiếc Maybach màu đen quen thuộc đậu ở cửa công ty cách đó không xa, đèn xe không mở nhìn không ra bên trong có người hay không.
Không hề báo trước, trong lòng tôi một câu trả lời khẳng định xuất hiện – Phó Chi Hành đang ở trong xe.
Hắn đến từ lúc nào, sao không gọi điện cho tôi… Phảng phất như có cảm ứng, cửa xe từ bên trong bị đẩy ra, Phó Chi Hành xuống xe đứng tại chỗ đó, nhìn về hướng tôi và Thẩm Nam Tự.
Xuyên qua bóng đêm mờ tối, tôi không thể nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt của hắn nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng hắn cũng không có cảm xúc rất mãnh liệt gì, ngược lại rất bình tĩnh.
Trái lại Thẩm Nam Tự, người đang nắm tay tôi lại có hơi siết chặt như thể cậu ta sợ tôi sẽ buông tay cậu ta ra. Tôi nhận thấy được trong không khí gợn sóng, quay đầu nhìn sang, thấy Thẩm Nam Tự không dễ phát hiện mà nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Phó Chi Hành tràn ngập đề phòng và địch ý.
Trước kia cậu ta giống như không có biểu hiện sự bài xích rõ ràng như vậy, chẳng lẽ bởi vì chúng tôi đã trong một mối quan hệ xác định nên mới khiến cậu ta xuất hiện sự thay đổi cái gì ư?
Tôi thu hồi ánh mắt, tùy ý để cậu ta nắm cũng không nói gì.
Khi tôi đến gần, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt Phó Chi Hành. Hắn giống như không nhìn thấy Thẩm Nam Tự, ánh mắt trước sau vẫn luôn dõi theo tôi, khi nhìn thấy tôi đi tới, trên mặt hắn chậm rãi hiện ra một nụ cười nhạt, hắn hỏi:” Buổi tối đi ra ngoài muộn như thế sao không lái xe, có lạnh không?”
Tôi lắc đầu: “Không lạnh.”
Lúc này Phó Chi Hành mới đưa mắt dời về phía Thẩm Nam Tự bên cạnh, sau đó cúi đầu nhìn xuống đôi tay chúng tôi đang nắm chặt, thờ ơ hỏi: “Còn không buông ra sao?”
Những lời này rõ ràng là nói với Thẩm Nam Tự, nhưng Thẩm Nam Tự không hề động đậy, thản nhiên nhìn Phó Chi Hành nói: “Không liên quan gì đến anh.”
“Không liên quan gì đến tôi…” Phó Chi Hành nghiến răng hàm sau, làm như không để ý cười nói: “Người cậu đang nắm tay chính là vị hôn phu của tôi.”
“Người anh đã từng nắm tay không chỉ có mỗi vị hôn phu của anh.” Thẩm Nam Tự phản bác một cách thờ ơ.
Xem ra hai người họ vẫn như cũ không quen nhìn đối phương. Tôi không muốn nhìn bọn họ xảy ra xung đột ở bên lề đường, vì vậy đành phải chủ động buông tay Thẩm Nam Tự nói: “Được rồi.”
Thẩm Nam Tự nhận thấy được động tác của tôi, lập tức thu hồi những nanh vuốt không tính sắc nhọn của mình, cúi đầu nhìn xuống, hơi hơi mở miệng muốn nói lại thôi. Phó Chi Hành không cho cậu ta có cơ hội nói chuyện, ôm chặt bả vai của tôi kéo tôi về bên mình, mặc cho tôi chiếc áo khoác mà hắn đã mặc khi bước xuống xe.
“Tiểu Lộ muốn ở cùng một chỗ với cậu, tôi không có ý kiến.” Hắn thản nhiên nhìn về phía Thẩm Nam Tự nhẹ nói: “Nhưng trước khi cậu nói thích Tiểu Lộ,, xin cậu ít nhất nên hiểu được như thế nào là bảo vệ em ấy. Hôm nay cơ thể em ấy không được khỏe, cậu còn để em ấy cùng cậu đi dạo, hơn nữa còn trong thời tiết lạnh như thế này, cậu nắm tay em ấy mà không phát hiện là em ấy lạnh sao?”
Giọng điệu của Phó Chi Hành không tính nặng lời, thậm chí được gọi là kiềm chế nhưng tôi ở giữa lại nghe ra sự bất mãn thật lớn từ nó. Tôi biết rằng dù cho bản thân tôi cũng không để ý đến điều đó, nhưng nhìn từ ánh mắt của Phó Chi Hành, những việc nhỏ này cũng là những việc rất nghiêm trọng.
“Tôi…” Thẩm Nam Tự nhìn Phó Chi Hành, cuối cùng không có phản bác bất cứ điều gì. Cậu ta đưa mắt về phía tôi trên mặt lộ ra áy náy: “Em xin lỗi, anh cùng em trải qua sinh nhật của em khiến em rất hạnh phúc… Nên đã không để ý tới điều này.”
Qua khóe mắt, tôi thấy Phó Chi Hành cau mày càng chặt hơn, hít một hơi thật sâu, cố nhịn không mở miệng.
“Không sao đâu.” Tôi nói: “Anh ấy nghiêm trọng vấn đề quá thôi..”
“Tiểu Lộ.”
“Được rồi.” Tôi quay đầu lại nhìn về phía Phó Chi Hành, bất đắc dĩ nhẹ nhàng nói:
“Trở về đi.”
Sau khi giằng co một lát, Phó Chi Hành rốt cuộc cũng buông tha việc hỏi lại vấn đề này, nắm vai của tôi giúp tôi mở cửa xe. Trước khi rời đi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Nam Tự lần cuối, sau vài giây đối diện, lạnh lùng nói:
“Tốt nhất là cậu thật sự thích em ấy.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Yêu Đi Kẻo Muộn
- Chương 47