Để phù hợp với giai điệu của violin, Thẩm Nam Tự đã thay đổi giai điệu ban đầu trở nên uyển chuyển và du dương hơn. Tôi ôm con thỏ của cậu ta ngồi trên ghế sô pha nhỏ. Con thỏ rất ngoan, một cục bông nhỏ nép vào trong lòng tôi không nhúc nhích, trong miệng nhai òm ọp òm ọp một cây cỏ.
Thẩm Nam Tự trước mặt nhướng mày, chăm chú biểu diễn violon. Mặc dù địa điểm đơn sơ, nhưng cậu ta vẫn tao nhã và rắn rỏi, giống như một quý ông trẻ tuổi đứng ở giữa đại sảnh vàng.
Gió đêm, sân thượng, tiếng đàn, ánh đèn mờ ảo, con thỏ nhỏ mềm ấm, còn có căn cứ bí mật chưa bị người khác phát hiện.
Cùng với Thẩm Nam Tự.
Tất cả tạo nên một ký ức đặc biệt trong đêm nay.
Sau đó cậu ta mời tôi khiêu vũ, nhảy theo giai điệu đơn giản, tiếp cận nhau theo bản năng dưới màn đêm, xoay tròn, nhảy múa, khán giả chỉ là một con thỏ nhỏ có đôi tai cụp màu nâu.
Nụ hôn diễn ra tự nhiên, nhẹ nhàng lưu luyến giống như ánh trăng đêm nay. Tôi nghe rõ nhịp tim của mình, giống như có một con thỏ nhỏ đυ.ng vào đó.
“Thời Lộ.” Hơi thở trầm thấp của Thẩm Nam Tự phả vào tai tôi: “Tim của anh đập rất nhanh. Là vì em sao?”
Tôi đặt trán lên vai cậu ta, khẽ ừ một tiếng.
Không ai có thể không rung động trước tình yêu chân thành và nồng cháy, kể cả khi chưa bắt đầu yêu.
Thẩm Nam Tự vẫn chưa nói cho tôi biết lý do tại sao cậu ta thích tôi, có thể đó là bí mật của cậu ta, có thể là có nguyên do khác, hoặc có thể giống như cậu ta nói: “Bây giờ em chỉ muốn anh hạnh phúc.”
Về đến nhà thì trời đã khuya, Thẩm Nam Tự đưa tôi đến dưới lầu, ôm tôi rất lâu, cho đến khi gần tới giờ đại học A đóng cổng mới lưu luyến rời đi.
Tôi tự mình lên lầu, đang chuẩn bị mở cửa, phát hiện cửa không khóa.
Là tôi quên mất sao…
Đẩy cửa bước vào, ở lối đi có một ngọn đèn nhỏ, mùi khói nhàn nhạt bay qua đây. Nếu tôi nhớ không lầm thì Phó Chi Hành chưa bao giờ hút thuốc ở nhà.
Tôi bước đến phòng khách, thấy một bóng người cao lớn ngồi trên thảm dựa lưng vào sô pha, như là ngủ rồi, lại như là đang ngẩn người, trong tay là cái gạt tàn thuốc không biết tìm ở đâu ra, bên trong có năm sáu tàn thuốc xiêu vẹo, dáng vẻ giống như đã đợi rất lâu.
Nghe thấy tiếng động của tôi, Phó Chi Hành quay đầu nhìn qua, đầu tóc bù xù, mắt đỏ hoe, vừa thấy thì biết uống không ít rượu. Hắn không nói gì, ánh mắt nhìn theo tôi, ngơ ngác nhìn tôi cởϊ áσ khoác ra rồi treo lên, đi tới quầy bar rót hai ly nước, trở lại phòng khách đặt một ly trước mặt hắn.
Hắn ngẩn ra một chút, cúi đầu nói: “Xin lỗi em…”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Trong phòng khách không bật đèn, ánh trăng mờ ảo chiếu vào, làm cho khuôn mặt của Phó Chi Hành trông có vẻ thâm thúy: “Anh biết em không thích anh hút thuốc…”
Tôi rũ mắt nhìn thoáng qua gạt tàn thuốc trên mặt đất, không nói gì.
“Hôm nay anh… không tính trở về.” Có lẽ bởi vì uống say, Phó Chi Hành nói rất chậm: “Anh cũng không biết mình đang đánh cược cái gì, rõ ràng anh là người không có tư cách để giận nhất…”
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn tôi rất lâu, nói: “Có lẽ là do anh phát hiện, anh không phải là lựa chọn duy nhất của em, chưa bao giờ… Em bằng lòng ở lại bên cạnh anh, không liên quan gì đến con người anh, chỉ bởi vì anh là Phó Chi Hành… Đúng không?”
“Em cho rằng chúng ta có chung nhận thức.” Tôi không hiểu sao hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, tôi đặt ly nước xuống bình tĩnh nói: “Nếu em không phải Thời Lộ, kết hôn với anh không phải là em.”
Nói đến cùng đó chỉ là hai cái danh phận hợp pháp mà thôi, tôi không nghĩ rằng cần phải có bất kỳ rối rắm nào về điều này.
Phó Chi Hành nhìn tôi, mắt càng đỏ hơn: “Còn em thì sao, anh không có vị trí đặc biệt nào trong lòng em sao?”
“Chi Hành…” Tôi thở dài: “Anh uống nhiều rồi.”
Một người say sẽ luôn đắm chìm trong logic của mình, ngay cả bây giờ tôi giải thích với hắn, chúng tôi đã chung sống hòa bình với nhau hơn hai mươi năm, không chỉ bởi vì hôn ước, tôi e rằng hắn sẽ tiếp tục để tâm những chuyện vụn vặt.
Thấy tôi chuẩn bị rời đi, Phó Chi Hành giữ chặt tôi, hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Pha cho anh một ly trà mật ong.”
“Không cần.” Hắn dùng một chút lực tay, kéo tôi ngã xuống thảm, ôm lấy tôi nói: “Vừa rồi anh thấy cậu ta ôm em…”
Tôi sửng sốt một lúc, không phản ứng lại.
“Anh ở trên lầu, thấy Thẩm Nam Tự ôm em.” Phó Chi Hành nói: “Muộn như vậy, hai người đi hẹn hò à?”
Giọng nói của hắn trầm thấp, có chút thống khổ, có chút buồn bực, còn có chút khó hiểu và không cam lòng: “Cậu ta có gì tốt… Tại sao cậu ta có thể…”
“Có chỗ nào tốt…” Tôi bất giác lẩm bẩm vấn đề này, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chỗ nào cũng tốt.”
Phó Chi Hành không nói gì, một lúc lâu sau, hỏi: “Vậy em vẫn sẽ kết hôn với anh sao?”
“Sẽ.” Tôi nói: “Dù sao thì hôn ước của chúng ta vẫn luôn tồn tại.”
Có lẽ là được những lời này an ủi, cảm xúc của hắn dần dần bình tĩnh lại, ôm tôi một hồi lâu, tự lẩm bẩm nói: “Những gì cậu ta làm được, anh cũng có thể.”
“Anh không thể.” Tôi khẽ thở dài: “Anh biết em thích động vật nhỏ nhưng bởi vì anh dị ứng, cho nên chúng ta chưa từng nuôi. Hôm nay Nam Tự đã đưa em đi xem thỏ con mà cậu ấy nuôi, chuyện đơn giản như vậy, anh không làm được.”
“Anh…” Phó Chi Hành hơi hé miệng.
Tôi quay mặt sang hắn, nói: “Em không có ý muốn anh mạo hiểm đi nuôi một con mèo, một con chó hay là một con thỏ. Em chỉ muốn nói, hai người hoàn toàn không giống nhau, không cần phải so sánh.”
“Nhưng anh ghen.” Phó Chi Hành rũ mắt xuống: “Anh không thích cậu ta nói chuyện với em, cũng không thích cậu ta ôm em, anh ghen.”
Hắn rất ít khi thẳng thắn thành khẩn như vậy, sau khi uống quá nhiều, giống như một đứa trẻ mẫu giáo nếu không cho kẹo sẽ gây rối vô cớ.
Nhưng tôi không phải giáo viên mầm non ôn nhu và nhẫn nại, tôi chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn, nói không ra lời an ủi.
“… Bỏ đi.” Một lúc sau, dường như hắn đã tự mình nghĩ thông suốt, hoặc là mệt mỏi: “Em sẽ không quan tâm đến sự ghen ghét của anh. Em nhất định cảm thấy rằng anh có bệnh.”
“Em không có.”
“Anh uống nhiều quá rồi, em đừng coi lời nói của anh là thật.” Hắn lại ôm lấy tôi, nói: “Thật ra anh, điều anh muốn không nhiều lắm, anh chỉ muốn em mãi mãi ở bên anh, em không thích anh cũng không sao, dù sao em cũng đã nói, em sẽ không thích người khác… Thẩm Nam Tự, cậu ta, cậu ta có thể không tệ, tính cách cũng tốt, nếu em cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cậu ta, anh…”
Lời mở đầu của Phó Chi Hành không khớp với lời nói vừa rồi của hắn, một đoạn ngữ khí hỗn loạn, câu cuối cùng đột nhiên im lặng, “anh” một hồi lâu, cuối cùng không nói ra “anh” cái gì.
Cuối cùng hắn nói nhỏ đến mức dường như không thể nghe được: “Tóm lại đừng rời bỏ anh.”
Dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy mắt hắn càng ngày càng đỏ, đến chóp mũi cũng đỏ lên. Tôi chưa kịp nhìn rõ, hắn đã xoa mặt, lảo đảo chống lên sô pha đứng dậy, nói: “Anh đi tắm một lát… Em ngủ trước đi.”
“Anh…” Tôi muốn nói gì đó, Phó Chi Hành vẫy vẫy tay, tự mình đi vào phòng tắm.
Đêm nay hắn vẫn ngủ trong phòng cho khách, không có quấy rầy tôi. Trước khi ngủ tôi có chút không yên tâm, mở cửa phòng khách nhìn thoáng qua, hắn đã ngủ rồi, sống lưng cong lại, trong ngực ôm một góc chăn, trông hơi bất lực.
Cửa sổ không đóng, gió đêm thổi vào, thổi tung rèm cửa. Tôi bước tới đóng cửa sổ lại, nghe thấy Phó Chi Hành lẩm bẩm kêu tên của tôi: “Thời Lộ…”
Khi quay lại hắn vẫn còn nhắm mắt, mày nhíu lại, như thể trong giấc mộng cũng thấy không an tâm.
“Anh…”
Hắn nói câu gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.