Vài năm trước khi còn ở tuổi một cô gái mơ mộng, Quân rất thích xem phim thần tượng và truyện tranh thiếu nữ. Thường cảm thấy rất ghen tị với nhân vật nữ chính khi đột nhiên có một chàng trai hoàn hảo chuyển đến sống chung, nảy sinh tình cảm rồi trải qua những ngày đẹp như mơ.
Thế nhưng nghĩ kiểu gì cô cũng không ngờ một ngày cô đến sống chung nhà với một chàng trai. Mà đặc biệt là ba mẹ anh ta đi suốt ngày để một đứa con trai và một đứa con gái ở nhà với nhau. Cũng may trong nhà còn có cô giúp việc nên không khí cũng bớt kì lạ.
Sống một mình đã lâu, việc đột nhiên bên cạnh có người đối với Quân có chút lạ lẫm. Nhưng cũng cảm thấy có gì đó vui vui. Mỗi bữa ăn có người cùng dành đồ ăn, khi xem phim thì tranh nhau điều khiển, buổi tối có người cùng đi dạo trong khoảng sân vườn mát mẻ.
Không chỉ mình Quân cảm thấy cuộc sống trở nên tươi mới, mỗi ngày trôi qua với Thiên đều rất vui vẻ. Đã rất lâu anh không cảm thấy bình yên như thế. Sở thích hằng ngày của anh ngoài đá banh ra còn có trêu chọc Quân. Tuy cô luôn thờ ơ và không hề nổi giận nhưng anh vẫn cảm thấy rất thích thú.
Sân bóng đá Trung Sport đầu giờ chiều bắt đầu trở nên nhộn nhịp. Cả sân trong nhà và sân ngoài trời đều đang có người đá và rất đông cổ động viên đứng hai bên hò hét. Bên trong hàng ghế khán giả rất nhiều người đang ngồi đợi đến giờ thuê của mình.
Quân ngồi trong góc sân cỏ, chăm chú nghiêng qua nghiêng lại cái ipad chơi trò đua xe, hoàn toàn không có ý thưởng thức trận bóng đang diễn ra. Thường thì chỉ mỗi khi có tiếng vỗ tay cô mới ngẩng đầu lên xem ai ghi bàn rồi lại tiếp tục chơi game.
Trong khi đó Yến ở bên cạnh đứng hẳn lên mà reo hò cổ vũ rất hào hứng.
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên.
Thiên sau khi ghi bàn việc đầu tiên là nhìn Quân, vừa đúng lúc bắt gặp cô vừa ngẩng đầu lên nhìn. Anh lập tức nở một nụ cười tự hào như đứa trẻ khoe điểm mười, tay làm hành động “hi” trẻ con.
Quân thấy thế bật cười vẫy vẫy tay với Thiên sau đó lại tiếp tục đua xe.
Hai bàn thắng tiếp sau đó cũng do Thiên dẫn bóng vào lưới, mỗi lần như vậy anh lại hồi hộp tìm kiếm cái nhìn của Quân, thấy cô đang nhìn thì lập tức mỉm cười thật tươi, gương mặt ngời sáng niềm vui trẻ thơ.
Trận đấu kết thúc với tỉ số 5 – 3 nghiêng về đội của Thiên. Mọi người ra về trong sự phấn khích, nhóm của Thiên thì còn ngồi lại uống nước và trò chuyện rôm rả. Gương mặt ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi nhưng lại rạng ngời niềm vui chiến thắng.
“Dạo này phong độ của Thiên lên lắm đấy nhé.”
Phước nói nhanh rồi đưa chai revive mới khui lên miệng tu một hơi dài.
Sau câu nói của Phước, Long và Yến nhao nhao lên tán thành.
“Thì đá nhiều thì phải khá lên thôi.”
Thiên cười cười xoa đầu, mắt lén nhìn Quân một cái,gương mặt bất giác đỏ lên. Lí do thật sự khiến anh quyết tâm ghi bàn chính là nụ cười của Quân. Anh biết khi nghe tiếng vỗ tay cô sẽ nhìn lên, và khi anh cười với cô cô sẽ mỉm cười đáp lại.
“Có không? Hay cổ động nhiệt tình quá nên mới vậy?”
Giọng nói của Long đầy hàm ý, ánh mắt nhìn Thiên rất ranh mãnh.
“Ừ! Yến nó hò hét vậy tao không ghi bàn thì có lỗi với nó.”
Thiên đá mặt về phía Yến, vừa nói vừa gật gù, nói dối trông rất thật.
Phước và Long nghe vậy đều nhìn về phía Yến đang cười rất tươi.
“Thế dạo này tụi mình thắng, công đầu là do Yến à?”
Long xoa xoa cằm ra chiều ngẫm nghĩ, miệng cười rất gian.
“Thì tao thấy đá hay thì tao cổ vũ thôi.”
Yến cười cười, tự nhiên cảm thấy ngại ngùng.
“Vậy thì mày uống đi! Hò hét chắc khô cổ rồi, uống đi bữa sao lấy sức hò tiếp.”
Phước tỏ ra đon đả nhiệt tình, ấn vào tay Yến chai revive mình vừa uống cạn không còn giọt nào.
Nhờ thành động này, một cuộc rượt đuổi giữa Yến và Phước chính thức được mở ra.
Long, Thiên và Quân ngồi nhìn theo và cưới thích thú.
“Mà em ít nói quá đấy nhé!”
Bất chợt Long quay sang bắt chuyện với Quân.
“À! Em đang viêm họng.”
Quân chớp chớp mắt, nói dối trơn tru.
Khi ở chỗ “đội nhà”, cô nói rất nhiều, nhưng khi đi cùng với nhóm của Thiên thì cô lại chẳng biết nói gì. Có lẽ vì cách họ nhìn cuộc sống và lối suy nghĩ khác xa cô quá, nên chỉ có thể trò chuyện xã giao.
Ở phía xa, tiếng quát của Yến và tiếng cười của Phước chuyền đến giòn tan. Cuộc rượt đuổi vẫn còn được kiên nhẫn duy trì.
Bên cạnh Quân, nụ cười của Thiên rất vui vẻ, gương mặt sáng ngời như đứa trẻ chẳng vướng bận toan tính thế gian.
Bất giác, Quân thấy tim mình có một cơn trấn động quét qua. Nó đi qua nhanh như cái lần đầu tiên cô và Thiên trò chuyện khiến cô không thể xác định đó là gì.
Bên ngoài kia, bầu trời cao xanh chan hòa nắng.
Gió nhè nhẹ gom từng khối mây xốp bồng bềnh.