- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Yêu Đi Để Còn Chia Tay
- Chương 34
Yêu Đi Để Còn Chia Tay
Chương 34
Tiết trời se lạnh.
Mờ như khói.
Ảo như sương.
Xám ngắt lạnh lùng.
Quân thẫn thờ hồi lâu, không nhìn rõ tâm trạng của chính mình.
Bất chợt điện thoại reo lên.
“Em ngủ rồi à? Xin lỗi vì kéo em vô Pal nói chuyện để em ngủ trễ thế này.”
Vừa có tín hiệu báo nhận cuộc gọi là Đăng đã vội áy náy nói ngay.
“Không sao! Vui mà anh. Hôm nay em cũng không phải học gì.”
“Thôi em đi ngủ đi! Nếu không phải đi học thì ngủ dậy gọi cho anh nhé!”
“Ừ! Anh cũng ngủ đi nhé. Giờ này chắc không cần hát ru nữa đâu. Đi ngủ đi!”
Giọng Quân nhỏ nhẹ như tiếng mèo kêu.
Đăng ở đầu dây bên kia cười hiền, đợi cô cúp máy mới yên tâm để điện thoại xuống, tắt máy rồi lên giường nằm gác tay lên trán.
……..
Đó là một giấc ngủ rất sâu và không mộng mị.
Quân khoan khoái mở mắt ra, ngáp dài vươn vai, mắt nhìn vào đồng hồ để bàn. Đã là hai giờ chiều.
Bên ngoài cửa sổ, nắng nhảy nhót trên tán lá cây sáng bừng sức sống.
Gió nhí nhảnh quần quanh không gian.
Quân mặt mũi tỉnh táo đi ra từ phòng tắm, một tay với điện thoại, tay còn lại cầm gói thuốc lá bên cạnh điện thoại.
Vừa mối thuốc cô vừa gọi cho Đăng.
“Em dậy rồi hả?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm ấm quen thuộc, bất giác Quân thấy tim mình bình yên. Đăng vẫn luôn như thế, nói chuyện với cô rất nhẹ nhàng và còn có gì đó âu yếm.
Chợt Quân giật mình, cô đang nghĩ gì thế không biết? Chẳng qua là giọng anh hay nên dễ nghe thôi.
Sau khi đính chính suy nghĩ của mình, Quân lấy lại vẻ tự nhiên mà nói nhanh:
“Em vừa dậy. Anh còn đang ngủ hả?”
“Không, anh dậy được một tiếng rồi.”
Đăng vừa nói vừa vòng tay xem đồng hồ.
“Hôm qua anh kêu em gọi cho anh, có gì không?”
“À! Định rủ em đi chơi ấy mà. Đi nhé!”
Đây không phải lần đầu tiên Đăng rủ Quân đi chơi, nhưng lần nào cũng quen thuộc một cảm giác thấp thỏm. Vừa mong đợi lại vừa sợ hụt hẫng. Mặc dù vậy, anh đã che giấu cảm xúc rất khéo trong giọng nói đều đều.
“Đợi em kiếm gì ăn đã, đói muốn hoa mắt luôn rồi.”
“Thì đi ăn luôn, anh cũng đã ăn đâu.”
“Ừ! Vậy anh qua đón em hay em chạy qua đó?”
“Anh qua đón em.”
Đăng hào hứng trả lời, dứt khoát cúp máy trước khi Quân đổi ý rồi vơ vội chùm chìa khóa xe mày chạy ra khỏi phòng.
Ánh nắng trưa đổ xuống bóng lưng chàng trai mặc áo phông trắng khiến chiếc áo sáng bừng lên.
Trong bộ trang phục đơn giản là quần jean đen, áo thun trắng và giày Converse trắng, Đăng đứng đợi Quân trước cổng với gương mặt rạng rỡ thường trực trên môi một nụ cười lấp ló răng khểnh rất duyên.
Ngay khi cánh cửa trắng mở ra, nụ cười trở nên tươi tắn hơn rồi lập tức chuyển sang ngỡ ngàng. Quân đang mặc cái gì thế kia? Áo thun trắng đồng màu với giày Converse cao cổ, quần soọc đen lấp ló đôi trân thẳng tắp trắng muốt như sứ.
Quân mới đầu còn thấy lạ trước nét mặt của Đăng nhưng cũng rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.
“Em… vào thay đồ.”
Hai vành tai không hẹn mà cùng đỏ lên, Quân bối rối chỉ ngón tay cái về phía căn nhà.
“Thay làm gì? Đẹp mà! Đói bụng quá rồi, đi ăn nhanh lên.”
Đăng nhăn mặt, tay xoa bụng để thêm phần đáng tin trong khi lòng đang nức nở rộn ràng khi hai người họ vô tình mặc đồ giống như tình nhân.
Thực chất thì Quân không hề có ý muốn vào thay đồ vì cảm thấy rất mất công, hơn nữa cũng không có ý sẽ chu đáo quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Có điều nhìn nét mặt ngỡ ngàng của Đăng, đột nhiên cô sợ bị anh hiểu nhầm rằng cô cố ý nhìn lén ra từ trong nhà sau đó chọn đồ mặc cho đồng bộ.
Thấy Đăng có vẻ không bận tâm, Quân cũng vui vẻ cho qua, mau chóng leo lên ngồi sau xe, cùng anh đi ăn.
Tháng mười hai năm ngoái, Bảo Lộc thích thú đón chào siêu thị Coopmart đầu tiên được khai trương trên đường Trần Phú. Bàn dân thiên hạ trong ba ngày đầu tiên đổ xô kéo vào đến mức không khí để thở cũng không đủ chia đều cho từng người. Quân khi đó cũng muốn vô xem xét nhưng khi chạy qua thấy quá đông thì tự nhủ thôi để khi khác rồi xem để rồi quên luôn Bảo Lộc đã có siêu thị. Thế nên khi Đăng hỏi cô có hay vào siêu thị chơi game không, cô đã hoàn toàn ngơ ngác.
Đợi Quân lật lại trí nhớ, nhớ ra chưa thăm quan siêu thị Bảo Lộc lần nào, Đăng lập tức háo hức đưa cô từ cơm liêu Thuận Thành đi một mạch đến siêu thị.
Vào giờ này siêu thị không đông lắm, việc gửi xe vì vậy không phải chờ đợi gì.
Đăng hí hửng kéo Quân vô bên trong, định bụng sẽ như vợ chồng mới cưới đi mua đồ cho gia đình. Nào ngờ Quân sau khi hỏi một nhân viên và được biết khu trò chơi ở trên lầu thì đã cùng với chiếc thang cuốn đưa anh xa khỏi ý tưởng ban đầu.
Đó là một buổi đi chơi rất vui của Quân sau bao tháng ủ rũ. Cô đã lần lượt chơi hết các trò chơi trong khi Đăng nhẫn nại đứng bên chụm hai tay cầm thẻ cắc. Với anh, niềm vui lớn nhất là nhìn cô cười thoải mái, còn những trò chơi này quả thật anh không có hứng thú.
Mãi đến khi mồ hôi Quân thấm ướt trán, Đăng mới bắt đầu lên tiếng không cho cô chơi tiếp. Nhanh chóng kéo cô ra ban công sau đó một mình quay lại quầy KFC mua thức uống.
Bầu trời xanh cao tít tắp.
Mây trắng xốp bồng bềnh như từng đám kẹo bông.
Gió hiu hiu thổi vài sợi tóc con hua trước mặt.
Quân tì tay vào lan can, mắt khép hờ tật hưởng cảm giác dễ chịu. Đến khi má bị một vật lạnh áp vào mới mở mắt ra.
Cùng với hai li kem và nụ cười răng khểnh đáng yêu, Đăng đang nhìn cô thật hiền.
“Vui không em?”
Cùng Quân đứng tì tay vào lan can, Đăng chọc chọc li kém, miệng hỏi mà mắt nhìn thẳng.
“Vui! Vui lắm anh. Nếu biết vui thế này em đã rủ anh đi từ lâu rồi.”
Quân vô tư trả lời, miếng kem trong miệng đang từ từ tan ra cùng với cái lạnh khiến gương mặt cô khẽ nhăn lại nhưng vô cùng đáng yêu.
Là “rủ anh đi cùng từ lâu” chứ không phải là “đi từ lâu”. Đăng tỉ mỉ phân tích câu nói của Quân sau đó tự động mở hội trong bụng, gương mặt vô thức tủm tỉm cười. Nụ cười nhìn là biết của người đang yêu.
“Anh đang yêu đúng không?”
Nụ cười đã lọt vào tầm nhìn của Quân. Cô nheo mắt ra vẻ dò xét đồng thời chu môi hồng phán xét.
Đăng bị kem làm cho sặc đến não, ho sù sụ liên hồi.
“Có ai lại đi hỏi thẳng như em không?”
Vừa quệt nướt mắt do trận sặc Đăng vừa nói như mếu.
“Ơ! Chứ không thì hỏi thế nào? Không dài dòng, nhìn cái kiểu anh cười là biết anh đang ôm mộng em nào rồi. Là ai vậy? Cũng làm DJ luôn hả?”
Trong lòng hẫng bao nhiêu thì Quân tỏ ra hào hứng bây nhiêu.
Nhìn cái kiểu thích thú của cô, Đăng chán nản quyết định sẽ thổ lộ luôn cho cô khỏi nghĩ lung tung. Vốn dĩ đã định sẽ bày tỏ thật hoành tráng sau khi cô quên mọi chuyện buồn nhưng nhìn cô thế này có khi anh chưa kịp nói gì cô đã đi tìm người về làm mai cho anh cũng nên.
“Ừ. Anh đang yêu, yêu em đấy.”
Quay mặt qua chỗ khác, Đăng khẽ khàng nói đủ để Quân nghe thấy.
Trong một tích tắc ngắn ngủi, trái tim Quân đã đi đúng một vòng các cung bậc cảm xúc. Vui đến vỡ òa, lâng lâng như người đang mộng du, nghi ngờ và sau đó là cảnh giác. Khi người ta đã từng suýt chết đuối thì sẽ tự nhiên sợ nước. Thế nêu sau lời tỏ tình, cuối cùng đọng lại trong Quân chỉ là cảm giác hoang mang.
Cô không muốn một lần nữa mất người cô quý mến từ lúc nói yêu người ta.
“Này! Không muốn nói thì thôi. Sao lại mang em ra trêu? Anh giỏi đấy!”
Mau chóng lấy lại vẻ bông đùa, Quân nói nhanh rồi ăn một một miếng kem.
“Không tin à? Người ta yêu thật mà.”
Đăng sau phút ngại ngùng đã bắt trước Quân và nói chuyện nửa đùa nửa thật.
“Chậc! Yêu rồi cũng chia tay à. Yêu làm cái gì không biết.”
Quân cười khúc khích, che giấu cảm giác chạnh lòng rất khéo.
“Ờ! Thì yêu để chia tay.”
Đăng xoa xoa cằm, gật đầu đồng tình với lời mình vừa nói.
Trái tim Quân giật mình tê buốt. Cô cũng từng nói với Thiên như thế. Kết quả hai người chia tay thật.
Nhưng chưa kịp buồn quá lâu thì một hình ảnh bên dưới sân đập vào mắt cô.
Từ khoảng cách này, Quân dễ dàng nhận ra người con gái mặc váy bầu đang ôm bụng từ từ khụy xuống sân siêu thị là Yến.
Không suy nghĩ nhiều, Quân chạy nhanh về phía thang cuốn, hấp tấp bước từng bậc đến suýt ngã. Đăng theo ngay sau vội đỡ lấy rồi cùng cô chạy như tên bắn ra ngoài sân.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Yêu Đi Để Còn Chia Tay
- Chương 34