- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Yêu Đi Để Còn Chia Tay
- Chương 33
Yêu Đi Để Còn Chia Tay
Chương 33
Cùng với biến động xăng lên giá kéo theo một loạt đồ ăn thức uống và rất nhiều thứ khác tăng theo, các bà nội chợ một mặt thở ngắn than dài với nhau, mặt khác bắt đầu chịu khó nghĩ cách làm ăn buôn bán thêm một món đó.
Tại “khu nửa cây số ăn chơi”, mở màn là nhà Hiếu. Mẹ anh đã chính thức đa dạng hóa quá cà phê Độc, không chỉ còn bán cà phê mà còn thêm các loại thức uống khác, đồng thời bày bán các đồ lưu niệm thủ công do chính em gái anh làm.
Tiếp ngay sau đó, chị họ của Quân là chị Quán đã lệnh cho anh em Huy, Diệu chuyển tiệm phay tiện Quang Huy qua sân nhà chính, còn gian nhà phụ hiện tại thì được đem cho thuê. Ngay sau đó mấy hôm, nơi lúc trước là tiệm phay tiện Quang Huy xuất hiện một cửa hàng nội thật lạ lẫm ra mắt toàn khu.
Hành động thứ ba là quán phở bên cạnh nhà Diệu. Tiệm phở được chuyển hẳn lên lầu hai còn tầng dưới mở quán internet siêu tốc.
Lâu ngày không ghé, Quân lúc này như người xa quê từ rất lâu giờ mới trở về, vừa ngỡ ngàng lại vừa buồn cười với những thay đổi này. Ngồi bên quán cà phê Độc nhìn sang bên kia đường rất lâu vẫn không thể quen mắt. Lạ nhất là cái vụ “quán phở lầu”, quả thật ở đây chưa có quán ăn nào như thế. Rất lạ! Rất hay!
Ấy thế mà chủ quán “than như quê ở Quảng Ninh”.
Chuyện là không thể mang bếp và tủ lên lầu nấu nên phở sẽ phải bưng từ tầng dưới lên. Một ngày đi lên đi xuống cả trăm lượt.
“Eo thon vậy còn gì.”
Huy cười ha hả nhìn mặt Bích đang cau có.
“Đẹp quá làm gì cho trai nó theo.”
Bích ra chiều bất đắc dĩ, rít điếu thuốc cháy gần hết rồi búng đầu lọc đi, vừa nhả khói vừa nói nhanh.
“Đời này cái gì thiếu chứ mấy thằng ngu thì nhiều lắm.”
Thành vừa nói vừa cười sằng sặc.
“Khối thằng muốn ngu mà không được đấy.”
Bích vênh mặt cãi lại.
“Nói chuyện với mày tao cũng muốn ngu luôn đây.”
Diệu uống vội hớp cà phê để còn kịp đỡ lời Bích.
“Để được theo tao hả?”
Bích vỗ tay đắc ý, cười vô cùng sảng khoái.
Diệu vẫn luôn như thế, nghĩ gì nói nấy ngay lập tức để rồi khi đối phương vặn lại thì chẳng biết phải cãi thế nào. Cũng nhờ anh như thế mà mọi người được một trận cười thoải mái.
Duy chỉ có Hiếu vẫn ngồi im lặng, mặt mũi có vẻ đang rất ấm ức.
“Mới bị mẹ la à?”
Quân cười cười vỗ đùi Hiếu rõ mạnh.
“Đang ức chế đấy.”
Hiếu xoa xoa đùi nơi vừa bị đánh đến in năm dấu tay, mặt nhăn lại rất khó coi.
“Thế cuối cùng là ba mẹ trình bày cái gì?”
Quân đến nản với bộ mặt xám xịt của Hiếu.
“Không có! Bị mất gà.”
Hiếu nói mà như mếu.
“Trời trời! Có mỗi con gà mà nhìn mày như mất cả gia tài thế?”
Bích nhăn mặt.
“Ớt chứ mày! Hôm nay lên Di Linh bắt con gà trống cho con gà mái, trước khi đi còn cho nó ăn, về là thấy mất rồi. Con bà thằng nào xoáy gà ông, sao không xoáy sớm sớm để ông đỡ mất công.”
Hiếu tức quá mà không thể làm gì liền ấm ức nói cho một tràng sau đó im bặt hút lấy hút để thuốc lá.
Trong khi đó, Quân phá lên cười sảng khoái kéo theo một tràng cười của những người còn lại.
Những sự việc không giống ai thế này có lẽ chỉ có mấy người trong nhóm cô gặp phải. Mà tính ra thì Hiếu lại là người gặp phải nhiều nhất. Gần đây nhất là lần cả nhà anh loạn lên vì sáng ra không thấy anh ở trong phòng trong khi xe và giày đều ở nhà. Tìm từ sáng đến trưa mà không thấy đâu. Mãi đến quá trưa mới thấy anh lò dò đi từ trong phòng xuống. Mọi người ai cũng ngơ ngác, cuối cùng hóa ra “nạn nhân mất tích” ngủ say đến mức té xuống giường cũng không hay biết, tiếp tục lăn vào gầm giường “say giấc nồng”.
“Cái mặt mày ngu quá Hiếu ơi.”
Trong tiếng cười giòn dã của mọi người, Bích lớn tiếng nói tỉnh bơ sau đó nhanh chóng tiếp tục cùng cười với mọi người.
Đây chính là điểm Quân rất thích ở Bích. Nói chuyện rất sảng khoái, tính cách phóng khoáng lại dễ gần.
Bích bằng tuổi Huy, tức là hơn Quân đúng một giáp. Nhà cũng nằm trong khu nửa cây số ăn chơi này và trước đây cũng là thành viên kì cựu của nhóm. Cái thời Quân còn đang là đứa học sinh trưa biết yêu thì Bích đã chồng một con.
Kết hôn trên thực chất chỉ là một bữa tiệc và một chữ kí trên tờ hôn thú, điều này ai cũng có thể làm được. Cái quan trọng là duy trì cuộc sống gia đình luôn vui vẻ và thú vị như một bữa tiệc đồng thời giữ cho chữ kí mình chỉ ở trên tờ hôn thú, điều này không phải ai cũng làm được. Chính xác thì Bích đã để chữ ký của mình chạy từ tờ hôn thú qua tờ đơn li hôn.
Quân chưa bao giờ thật sự tìm hiểu lí do Bích li dị chồng, cũng chưa bao giờ cảm thấy tò mò. Mỗi người đều có một cuộc đời để sống, khi họ không thể tìm thấy hạnh phúc, họ có quyền chọn một hướng đi khác. Chẳng ai có quyền phán xét hay lên án.
Những câu chuyện cứ thế tuôn ra như dòng thác, tiếng cười nói rôm rả cả một góc đường. Người qua lại vì tò mò cũng phải ngoái vô xem bên trong có chuyện gì mà vui đến vậy.
Đã rất lâu rồi Quân không cảm thấy thoải mái thế này, nụ cười cũng đã trở nên tự nhiên. Chợt cô nghĩ đến lời Đăng nói: “Buồn nhanh lên cho kịp nhé! Em sắp vui rồi đấy.”
Đúng là cô đang dần vui lên, dù trong lòng vẫn luôn cố hữu một cảm giác nặng nề nhưng niềm vui đã có thể len lỏi. Rõ ràng cô sẽ chẳng vì ai mà buồn cả đời, người Đăng nói sẽ làm cô vui chính xác không phải là một người xác định mà là tất cả những người bạn xung quanh cô. Dù biết rằng thời gian nó chẳng đặc biệt vì cô mà trôi qua, nhưng cô thật sự cảm kích những ngày tháng đều đặn đi vào quá khứ để nỗi đau trong cô nhạt dần.
Cùng với niềm vui nho nhỏ, Quân trở về nhà, thong thả tắm rửa.
Từ phòng tắm đi ra, cô nhảy phóc lên giường, mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại.
Quả nhiên vài phút sau điện thoại đổ chuông thật.
Không cần nhìn màn hình, Quân bắt máy, hào hứng hỏi:
“Đi làm về rồi à?”
“Ừ! Anh đi ăn khuya với mọi người, vừa về đến phòng.”
Tiếng Đăng dịu dàng, chầm chậm trả lời như đang báo cáo với một nửa còn lại của mình.
“Có ăn giùm em một tô không?”
Quân cười khúc khích, giọng nói trong hẳn.
“Có! Ăn thay em một dĩa rau.”
Đăng cười qua hơi thở.
“Em không ăn rau.”
“Thì vậy nên em anh mới ăn giùm em.”
“Này! Cãi giỏi lắm rồi đấy. Thôi, hát cho trẫm nghe trẫm còn đi ngủ.”
Quân lên giọng rất giống đức vua đang lệnh cho bề tôi.
“Từ từ hãy ngủ… À… ý anh là nếu chưa buồn ngủ thì vô Paltalk chém gió đỡ buồn.”
Đăng ngân dài dọng nói như đang chờ đợi sự đồng ý của Quân.
“Room đông không anh?”
“Chắc khoảng ba người, vừa nghe đánh DJ vừa chém gió.”
Đăng dừng một chút vừa như đang suy nghĩ lại như đang để cho Quân có thời gian suy nghĩ
“Nhưng mà nếu em buồn ngủ thì để anh hát cho em nghe rồi đi ngủ.”
Có lẽ có chút nhầm lẫn khi Quân nghe ra trong giọng nói của Đăng có phần luyến tiếc, và cũng có chút nhầm lẫn khi cô nghe chính mình trịnh trọng tuyên bố:
“Để em onl.”
Thế là sau mười phút, Quân đã chính thức đăng nhập phần mềm chat Paltalk và có mặt trong room chat có tên Orc Boo.
Quân là người vô sau cùng, nhìn sang danh sách đúng là chỉ vỏn vẹn ba người.
Trước khi mọi người kịp chào nhau, bài nhạc đầu tiên được người mà Đăng gọi là anh Boo phát qua mic - Computer Melody.
Tiếp sau đó, màn giới thiệu qua loa được tua nhanh để chính thức đi vào tiết mục chém gió. Theo lời Đăng nói thì Boo là “đại ca của đại ca của anh”.
Nói chuyện khoảng năm phút sau, Quân nhận ra cả Đăng và Boo đều là DJ, các từ ngữ họ dùng để bình luận về một track nhạc hoàn toàn xa lạ với cô. Tuy nhiên nhạc Boo đánh rất hay nên Quân cũng không bận tâm hai người nói gì mà chỉ chuyên tâm lắng nghe.
Khúc dạo đầu là như thế, nhưng chẳng bao lâu sau Đăng và Boo đều nói sang chủ đề khác, một chủ đề mà cả Quân cũng có thể tham gia. Chủ đề ấy mang tên là… Đấu Trường Thú.
Room chat ba người lập tức trở nên sôi nổi, hóa ra cả ba đều đang ấp ủ luyện được tuyệt chiêu combo. Đối với những game thủ lão làng, gϊếŧ Shenlong hay đi đến vòng bao nhiêu không còn là thứ họ bận tâm, khả năng chiến đấu combo mới là điều họ nhắm đến.
Combo là chiêu thức khó nhất trong trò chơi, đòi hỏi người chơi ngoài việc nắm rõ rất cả các chiêu thức của nhân vật mình sử dụng còn phải có đầu óc nhanh nhậy, kết hợp các động tác hợp lí để đánh bật đối thủ lên không trung, ra tay gϊếŧ hắn cũng ngay trên không trung mà không để một lần chạm đất cho đến khi giọt máu cuối cùng của hắn mất đi và cơ thể như cái xác khô nằm sóng soài dưới sàn đấu.
Bàn luận sôi nổi, lời nối lời, câu nối câu, tiếng cười nối tiếng cười, Quân rất lâu sau mới vô tình liếc nhìn đồng hồ máy tính, giật mình thấy đã hơn bốn rưỡi sáng.
Liếc nhanh ra phía cửa sổ như sợ đồng hồ mình chạy sai, cô bị bầu trời xám trắng làm cho ngỡ ngàng. Thì ra trời đã gần sáng thật.
Rời khỏi bàn máy tính, Quân mồi một điếu thuốc rồi đi đến bên cửa sổ, mạnh tay kéo hai tấm rèm dúm lại hai bên để khung cửa kính đưa ánh mắt cô nhìn ra bầu trời mờ sương bên ngoài.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Yêu Đi Để Còn Chia Tay
- Chương 33