Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Đi Để Còn Chia Tay

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặt trời ngả bóng dần về tây kéo cái nóng ban ngày xuống đường chân trời. Không khí mát dần rồi nhanh chóng trở nên se lạnh.

Dấu sự cô đơn sau làm khói thuốc, Quân ngồi bất động trên xe, mắt chăm chú nhìn về phía quả cầu đã thôi hừng hực lửa đang miên man tô tím nền trời.

Nơi Quân đang ngồi là con đường trong khu dân cư Đại Bình. Vì là một con đường cụt dẫn đến một dốc đá nên chẳng có chiếc xe nào bén mảng đến. Xung quanh rất ít nhà dân, chủ yếu là cây cốt cao quá đầu người một chút. Đây là nơi vô cùng lí tưởng để yên tĩnh suy nghĩ, ngắm mặt trời mọc và lặn, ngắm những vì sao trời đêm về quây quần.

Quân tình cờ phát hiện ra nơi này trong một lần đi tìm nhà Linh và bị lạc. Từ đó trở đi mỗi khi rảnh rỗi cô thường ra đây tận hưởng bầu không khí yên tĩnh. Cô đã rất muốn khoe với Thiên nơi tuyệt vời này, thế nhưng giờ không kịp nữa rồi. Người ta đã sắp làm bố rồi.

Rít một hơi thuốc dài rồi nhả khói đυ.c ngầu vào không trung, Quân nhếch môi cười chua chát. Cười cho chính mình, cười cho một cuộc tình qua đi nhanh đến bàng hoàng.

Nền tím sắc trời đã bị thay thế bởi màu xám xanh lạnh lẽo.

Từng đàn chim cuống quýt xải cánh băng qua nền trời tìm về tổ ấm.

Bất chợt từ đâu một đàn chim sẻ sáu con bay đến đầu vào cái cây khô không một chiếc lá gần chỗ Quân ngồi. Chúng trao đổi những tiếng “pi pi” làm không gian đang yên tĩnh trở nên ồn ào hẳn.

Quân không mấy phiền lòng về điều này. Mặt trời đã không còn nữa nên cô quyết định chuyển qua quan sát lũ chim. Lí do gì khiến chúng còn ở đây vào giờ này nhỉ? Hay tổ của chúng đã bị phá mất? Cô cứ thế suy nghĩ miên man rồi tự hỏi mình vào giờ này sao còn ở đây? Hình như cô cũng không có tổ như những con chim kia.

Vội vã lấy điện thoại ra, Quân gọi cho mẹ mình, hy vọng tiếng nói của bà có thể giúp cô vượt qua cơn hoang mang đang rình rập trực chờ nuốt trọn lấy tâm hồn rồi nhấn chìm nó trong sự tuyệt vọng.

Sau ba hồi chuông, mẹ Quân bắt máy.

“Ăn tối chưa Nguyễn?”

“Mẹ mới ở ngoài nông trường về nên chưa ăn. Con đang đâu vậy?”

Tiếng bà Nguyễn từ đâu dây kia vọng lại.

“Chị đang ở trường, chuẩn bị về.”

Quân nói dối trơn tru.

“Thế gọi cho mẹ có gì không? Nhớ ba mẹ chứ gì.”

“Nguyễn ơi! Chị về nhà ở nhé! Ở bên nhà cô chú Phương không được đi chơi tối, buồn lắm”

“Con không thích ở bên đó à?”

Giọng bà Nguyễn đầy vẻ nghi hoặc. Lâu lắm rồi bà mới thấy con gái mình tỏ thái độ về một điều gì đó.

“Ừ! Không thích!”

“Vậy con hãy làm những gì mình thích.”

Tiếng bà Nguyễn qua điện thoại vẫn tràn đầy yêu thương. Bà chưa bao giờ ép Quân làm điều gì cô không muốn, còn cô thì chưa bao giờ từ chối những điều bà muốn cô làm. Thế nên lần này, bà hoàn toàn vui lòng để cô tự lựa chọn.

“Con cám ơn mẹ!”

Quân cúp máy, thở hắt ra rồi ngửa đầu nhìn lên bầu trời chập choạng tối.

Cảnh vật xung quanh đã trở nên u ám một cách nhanh chóng.

Đàn chim sẻ từ lúc nào đã bay đi khỏi cái cây khô.

Tâm trạng rơi rớt theo từng đoạn đường, Quân về đến nhà đã thấy lòng mình hoàn toàn trống rỗng.

Mấy hôm nay không khí trong nhà nặng nề quá! Ông Phương ít qua nhà máy hơn và thường ngồi nhà trầm ngâm bên điếu thuốc lá, thỉnh thoảng Quân lại bắt gặp và Phương với đôi mắt đỏ hoe, Thiên thì đi tối ngày sáng đêm, gần như không dám đối mặt với ba mẹ mình.

Xuyên qua bầu không khí khó thở, Quân lặng lẽ trở về phòng, từ từ thu dọn từng món đồ bỏ vào vali.

Khi dọn đến bàn học, đập vào mắt cô là tấm hình chụp chung với Thiên đang được l*иg rất ngay ngắn trong một khung ảnh hình trái tim. Nhìn vào gương mặt rãng rỡ khoe sắc cùng nắng của cô gái đang ngồi cạnh chàng trai, cô mím môi cười chua chát. Hóa ra cô đã từng hạnh phúc thế này.

Suy nghĩ trong vài giây ngắn ngủi, Quân quyết định sẽ không mang tấm hình theo.

Sau khi thu dọn hết mọi thứ, cô không kiềm lòng mà nhìn lại một lượt những cái mình không mang theo. Áo cặp, khung hình, tách cặp và còn rất nhiều thứ gắn liền với kỉ niệm của hai người.

Người ta vẫn có xu hướng không nỡ bỏ đi những thứ dù đã không còn dùng được vì một lí do nào đó. Nhưng với cô, cái gì không thể dùng thì đều sẽ trở thành rác. Giữ lại cũng chỉ trật nhà chi bằng đem bỏ đi.

Xách lấy vali, Quân dứt khoát quay người đi ra, sẽ không quay lại căn phòng này thêm một lần nào nữa.

Nhưng bước chân cô còn chưa đến cửa đã bị đôi mắt yêu thương nhưng cũng đầy xót xa chiếu thẳng vào mình khiến bước chân sững lại.

Bà Phương đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, đỏ hoe mắt quan sát từng diễn biến trên gương mặt Quân.

“Mẹ cháu vừa gọi điện cho cô.”

“Vâng.”

“Cháu không muốn sống ở đây nữa sao?”

Từ từ tiến vào phòng, bà Phương dùng hai bàn tay gầy guộc của mình nắm lấy bàn tay lạnh toát của Quân.

“Cháu qua kí túc xá sống với bạn, đi học cho tiện cô ạ.”

Có chết ngay sau đó thì Quân cũng phải nặn ra một nụ cười thật tự nhiên, và cô đã làm như vậy.

“Cháu ráng giữ gìn sức khỏe nhé! Thỉnh thoảng phải ghé thăm cô đó.”

Vòng tay ôm lấy đôi vai gầy của Quân, bà Phương vỗ nhè nhẹ như an ủi.

Đột nhiên Quân có cảm giác như chuyện của cô và Thiên, bà Phương biết tất cả và cũng biết thừa cô không đến kí túc xá, cái lí do đi học cho tiện cũng chỉ là cái cớ.

Quân vốn là người rất sĩ diện. Trừ khi mọi người tự nhiên biết chuyện chứ có chết cô cũng không muốn ai hay tin mình bị đá. Nhất là giờ đây đang khăn gói ra đi như một kẻ thua cuộc thế này, lòng tự trọng càng tổn thương ghê gớm.

Trong đầu cô chưa từng mảy may một lần nghĩ rằng mình sẽ chúc phúc cho Thiên, cũng chưa từng trách móc hay oán hận. Mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm về trái tim của mình. Anh hứa là chuyện của anh, còn tin hay không lại là do cô quyết định. Thế nên sẽ chẳng có người đúng kẻ sai trong chuyện tình cảm. Nhưng giờ đây, phần nào trong cô bắt đầu cảm thấy hận. Sao anh dám làm cô trở nên méo mó trong mắt người khác thế này?

“Người ta dùng dao chém vào thân cây măng cầu để nói ra trái. Con người cũng như vậy Quân ạ! Rễ của những đau thương thì chát đắng, nhưng hoa trái của nó sẽ ngon ngọt. Mạnh mẽ lên con gái!”

Bàn tay nhẹ nhàng xoa tấm lưng nhỏ nhắn, bà Phương trầm giọng nói với Quân bằng tất cả yêu thương.

Đáp lại tất cả chỉ là cái im lặng cúi đầu. Buồn buồn tủi tủi lẫn lộn nhau khiến cổ họng Quân nghẹn ứ.

Ngày đầu tiên cô mang theo tâm trạng trống rỗng đến đây, bà Phương niềm nở đón cô từ ngoài cổng. Những ngày tháng cô ở đây, dù bận rộn nhưng bà luôn chăm sóc cô tốt nhất có thể. Chớp mắt một cái thời gian đã vụt qua như thoi đưa. Giờ đây, cô trở về với sự trống rỗng hốc hác, rời khỏi vòng tay bà Phương mà thẳng lưng đi xuống gara.

Quân còn tưởng bà Phương sẽ theo xuống tận xe, rồi thì màn từ biệt trong nước mắt là không thể tránh khỏi. Thật may khi bà vẫn ở lại trên phòng.

Cứ nghĩ thế là chỉ việc bỏ đồ lên xe rồi chạy về căn nhà bỏ không lạnh lẽo bao lâu, đến giờ Quân mới phát hiện ra một vấn đề. Cô không thể chở cái vali to đùng này được.

Trong khi Quân còn đang loay hoay tính toán thì điện thoại đổ chuông.
« Chương TrướcChương Tiếp »