rên đoạn đường đi, mọi người cùng nhau trò chuyện rôm rả, Thiên bị Kim ngồi bên phải làm cho chóng mặt với những câu chuyện gần như không có điểm dừng.
Trong khi đó, Quân ngồi bên trái anh hoàn toàn trầm lặng, hai tai nhét phone mặc kệ xung quanh đang nói gì, mắt nhìn lơ đãng ra cửa sổ.
Vừa đến nơi, trong khi mọi người muốn đi vòng quanh chụp ảnh và tìm một khu chòi để trò chuyện thì Kim lại nằng nặc đòi chơi trò trượt partin. Không cần suy nghĩ cũng biết Thiên là người đầu tiên bị Kim kéo đi.
Quân không muốn ngồi lại lắng nghe rồi cười ngây ngô trước những câu chuyện của những người đã đi qua nửa đời người nên cũng đi cùng.
Sân trượt partin rất đông người, hầu hết đều ở lứa tuổi học sinh, có một vài cặp tình nhân nhưng đa số là các nhóm bạn bè. Không khí nhìn chung vô cùng náo nhiệt, tiếng cười, tiếng hét, tiếng nhạc, trộn vào nhau hài hòa đến hỗn độn.
Quân đứng bên ngoài, hai tay bỏ túi áo, mắt nhìn thờ ơ vào trong sân. Có vẻ cô không định vào bên trong.
“Em không trượt à?”
Thiên đến đứng cạnh, nghiêng đầu hỏi.
“Không biết trượt.”
Quân nhăn mặt.
“Anh tập cho em.”
Thiên nói chắc nịch.
“Thế còn Kim?”
“Kim thì liên quan gì đến anh? Em đang nghĩ gì đấy? Đi với anh nhanh!”
Không đợi Quân trả lời, Thiên dứt khoát khoác vai cô đi vào chọn giày.
Trong lúc Quân và Thiên còn đang loay hoay thắt dây giày thì Kim ở bên ngoài sân đã lôi kéo được hẳn một đoàn tàu lửa hơn mười người, vui vẻ lướt trên sân như có đôi cánh sau lưng.
Xem ra trượt partin không khó như Quân nghĩ và cảm giác khi đứng trên một đôi giày gắn bánh xe cũng khá thú vị. Cô chập chững từng bước đi theo Thiên không chút sợ hãi, tuyệt nhiên không nghĩ mình sẽ ngã. Mỗi khi cô chuệnh choạng sắp ngã, bàn tay anh nhanh như cắt đỡ lấy cô như bảo vệ. Cô thích cảm giác an toàn này!
Có lẽ Thiên vẫn sẽ nắm tay Quân như thế nếu không có tiếng hét thất thanh vang lên trong sân trượt. Đoàn tàu của Kim đi qua chướng ngại vật mất thăng bằng nên đồng loạt ngã. Kim là người đi đầu, xem ra ngã rất mạnh.
Thiên hoảng hốt trượt về phía Kim xem xét.
Có lẽ do va chạm mạnh mà Kim hơi choáng nhưng không ngất, tay chân trầy xước đang rỉ máu.
Tháo giày mình ra sau tháo giày Kim ra, Thiên vội bế cô đi tìm khu nhà chòi của mọi người để lấy nước rửa vết thương và để cô nằm cho qua cơn choáng vang.
Quân ngồi dưới đất nhìn theo bóng Thiên, gương mặt bình thản nhưng trong lòng đau thắt. Tự ái dâng lên đòi hóa thành nước mắt.
Cắn môi, cô cúi mặt cố tự đứng dậy. Khi anh buông tay cô ra, cô đã ngã ngay lập tức sau đó, nhưng anh lại không nhìn thấy.
“Có cần giúp không?”
Bất ngờ một bàn tay chìa ra trước mặt Quân. Đó là một bàn tay con trai rất đẹp, có khi còn đẹp hơn tay con gái, những ngón tay được cắt gọn gàng trắng hồng thon thả.
Quân theo những ngón tay dài muốt nhìn lên mặt của chủ nhân. Đó là một chàng trai có mái tóc đen nhánh như ngọc, đôi mắt đẹp long lanh biết cười, khóe môi cam cong cong như đang cười, gương mặt thon thả nhưng không kém phần mạnh mẽ rắn rỏi.
Ước gì ngày nào cũng nhiều cmt như thế này thì vui biết mấy ^^ Hôm nay vui quá ^^ Up thêm cho mọi người nè :) Cảm ơn đã cmt cho Quái!
“Đừng có nói là không nhớ anh là ai đấy.”
Thấy Quân vẫn ngồi im lặng nhìn mình như đang nhìn một hiện tượng siêu nhiên, chàng trai nhăn mặt.
“Nhớ! Anh Đăng DJ. Mà ở ngoài nhìn anh khác trong bar nhiều quá.”
Quân nhún vai, giải thích nhưng không tỏ ra đang cố gắng thuyết phục.
Đúng là Đăng ở bên ngoài trông khác hẳn trong bar. Khi đứng trên bục DJ, anh lạnh lùng, phong cách với nụ cười nửa miệng đẹp hút hồn. Nhưng ở bên ngoài, anh lại rất gần gũi và thân thiện cùng nụ cười răng khểnh tỏa nắng.
“À! Ở trên bar thì mình phải cố tình thể hiện chứ em.”
Đăng cười cười, ngờ nghệch xoa đầu.
Quân gật gù ra chiều đã hiểu mặc dù không rõ lắm ở trên bar Đăng lạnh lùng như vậy là để thể hiện điều gì.
“Thôi đứng lên! Định ngồi đây làm gì?”
Sực nhớ ra Quân vẫn đang ngồi dưới sàn, Đăng vội đỡ cô dậy.
Quân miễn cưỡng bám tay Đăng đứng lên, liêu xiêu chao đảo suýt chút ngã thêm lần nữa. Cũng may anh kịp vòng tay đỡ lấy cô.
Đăng đỡ Quân đến ghế ngồi sau đó không nói gì mà bỏ đi.
Quân thấy hơi kì lạ khi Đăng chủ động giúp mình nhưng rồi lại lạnh lùng bỏ đi như thế nhưng cũng không thắc mắc quá nhiều. Hình ảnh anh chàng DJ lạnh lùng chỉ cười nửa miệng với cô quen thuộc hơn là anh chàng luôn cười tươi tắn và đôi mắt cũng như đang cười.
Nhưng xem ra Quân đã lầm khi nghĩ bản tính của Đăng là lạnh lùng. Anh bỏ đi không bao lâu thì đã quay lại với hai lon nước ngọt trên tay. Khui một lon, anh đưa cho cô rồi khui một lon cho mình.
Đăng ngồi cạnh Quân, nhàn rỗi quan sát những bạn trẻ đang say mê lướt đi trên sân. Trong khi đó người ngồi cạnh anh chỉ mải mê nhâm nhi nước ngọt.
“Hút không?”
Quân bất ngờ đưa qua phía Đăng một bao thuốc Marlboro, trên môi từ lúc nào đã ngậm một điếu thuốc đang cháy.
Đăng nhìn Quân một cái thật khẽ như đang dò xét rồi cũng đón lấy bao thuốc mồi cho mình một điếu. Anh nhớ hồi anh biết cô, cô không hút thuốc.
“Lâu rồi không thấy em lên bar.”
Đưa lại bao thuốc cho Quân, Đăng nói.
“Ừ! Hơi lười một chút.”
Quân nhún vai cười nhạt.
“Tối nay có even đấy, lên chơi!”
“Ừ! Nếu tối lên được thì em lên.”
Quân nhận lời xã giao.
“Lên đi! Làm khách mời của anh. Anh đặt bàn cho em.”
Nhìn thái độ của Quân, Đăng biết chắc cô sẽ không đến.
“Anh là DJ hay PR vậy?”
Quân nheo mắt, đùa mà mặt hoàn toàn tỉnh bơ.
“PR với em thôi, lâu quá không thấy mặt.”
“Hồi hôm em có lên một lần đấy chứ, nhưng mà quản lí kêu tập đoàn chuyển anh đi công tác ở Bà Rịa Vũng Tàu.”
“Em lên lúc nào kệ em! Không gặp anh coi như không tính.”
Đăng dỗi kiểu trẻ con.
Nhìn gương mặt phụng phịu của Đăng, Quân bật cười. Lúc trước ở trên bar hai người từng nói chuyện với nhau vài lần nhưng anh rất xa cách, chỉ trả lời khi cô hỏi, trong khi cô lại là người rất lười hỏi người khác. Không ngờ gặp nhau ở ngoài anh còn nhận ra cô, mua nước cho cô và giờ hờn dỗi như đã quen thân.
“Thôi có gì tối lên được em lên, giờ em về đã.”
Quân cười qua giọng nói, tự cảm thấy như mình đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Đưa số em đây! Tối em không lên anh gọi cháy máy luôn.”
Đăng nheo mắt đe dọa.
Quân phì cười rồi cũng đưa điện thoại cho Đăng lấy số.
“Giờ em về hả? Vô từ lúc nào mà giờ đã về rồi? Mà em đi với ai vậy?”
Trả lại điện thoại cho Quân, Đăng vừa nói vừa ngó quanh như đang tìm kiếm xem có ai có khả năng là người cùng Quân đến đây hay không.
“Mới vô nhưng muốn về. Em đi một mình.”
Quân nói dối trơn tru, trong lòng chẳng muốn nghĩ đến hay nói đến Thiên thêm một chút nào nữa.
“Vô đây chơi một mình?”
Đăng nhìn Quân như nhìn thấy ma.
“Thì anh coi đấy, có thấy ai ở đây nữa không?”
Quân nhướn mày tỉnh bơ.
Đăng gật gù ra chiều đã tin rồi như đang ngẫm nghĩ gì đó, sau vài giây thì búng tay cái “póc”.
“Đi chơi ván khứ hồi với anh, xíu hai đứa mình về chung luôn.”
“Anh đi một mình?”
Quân nghi hoặc.
“Cũng giống em thôi.”
Đăng bình thản nhún vai, cố che đi vẻ cô đơn trong đôi mắt. Một mình đến khu du lịch, lạc lõng giữa rừng người đang cười đùa với nhau. Cảm giác rất tủi thân!
Quân nhìn Đăng, bắt gặp hình ảnh của mình khi Thiên buông tay ra. Quả thật rất giống một chú cún con mắc mưa ướt sũng, bơ vơ giữa hiên nhà lạnh lẽo. Và cô bất ngờ khi nghe chính mình trả lời anh:
“Ừ thì đi ván khứ hồi.”
Rõ ràng sáng nay Thiên là người đòi sống đòi chết lôi Quân ra khỏi giường cùng anh đi chơi, thế mà giờ đây cô lại đang đi chơi cùng với một người không ngờ tới. Nghĩ đến đây, cô bất giác cười buồn. Có khi nào một ngày anh cũng sẽ như hôm nay, trên đoạn đường đời bất ngờ buông tay cô?
“Thơ thẩn gì đấy? Thắt giây an toàn vô!”
Tiếng Đăng bất ngờ đánh thức Quân khỏi dòng suy nghĩ. Cô ậm ừ làm theo rồi chờ đợi ván bắt đầu lăn.
Mang theo tâm trạng nặng nề, Quân ngồi trên chiếc ván trượt, lướt đi trên đường ray, rồi đánh rơi luôn sự buồn bã lúc nào không hay.
Những khúc cua gấp đầy cao trào làm cô bật cười thành tiếng, gió tấp vào mặt mát lạnh làm lòng người thoải mái.
Đăng ngồi phía sau cũng hào hứng không kém. Anh vốn thích tốc độ nên trước giờ không bao giờ rủ con gái chơi trò này vì biết sẽ bị bắt chạy chậm. Lần này buột miệng rủ Quân, còn tưởng sẽ phải nghe tiếng hét sợ hãi mỗi khi đi qua đoạn đường mạo hiểm, không ngờ cô lại thích thú đến thế, còn liên tục bảo anh nhả thắng cho ván trượt tự do.
Kết quả, do quá hào hứng, hai người đi tiếp thêm ba vòng cho đến khi cảm thấy tê chân vì ngồi quá lâu mới dừng lại.
“Anh không nghĩ sẽ vui thế này.”
Vừa tháo giây an toàn, Đăng vừa hào hứng nói.
“Đã quá anh ha!”
Quân hưởng ứng nhiệt tình, mặt sáng bừng vui vẻ.
“Em còn muốn chơi gì nữa không?”
“Không! Trong này chẳng có gì đáng chơi.”
Quân nhún vai. Quả thật nếu không phải vì bị ép, còn lâu cô mới đi vào đây. Cô vốn ghét sông nước nên tuyệt nhiên không hề có hứng thú với thác Đambri.
“Vậy ra nhà hàng ăn gì đi rồi mình về.”
Đăng cũng có vẻ không thích đi thăm quan nơi này.
“Anh đói bụng hả? Chịu khó về Bảo Lộc ăn đi! Em không thích đồ ăn trong này.”
Quân nhăn mặt ra chiều chán ghét. Thực chất cô không muốn gặp Thiên. Cô biết chắc giờ này mọi người đang ở nhà hàng.
“Ừ! Vậy thì theo ý em đi.”
Đăng cười hiền để lộ chiếc răng khểnh, đồng ý mà không cần suy nghĩ.