Trong ánh chiều tàn buồn hiu hắt, Thiên cương quyết giữ tay Quân lại mà quát lớn:
“Nếu nói có thể tự lo cho mình thì tốt nhất đừng có làm những việc có hại cho bản thân.”
“Anh để ý làm gì? Chẳng phải anh không tin em sao? Chẳng phải anh có những cô gái khác ở bên rồi sao?”
Quân giận dỗi gạt tay Thiên ra, nước mắt trực trào nơi khóe mắt, gương mặt đỏ gay vì cảm xúc mạnh mẽ bây lâu nay bị kiềm chế chuẩn bị bùng nổ.
Bao nhiêu ấm ức tủi hờn gom góp bao lâu đều hóa lỏng, chảy dài trên gò má, thấm vào môi mặt chát.
Quân quay mặt tránh ánh mắt Thiên, gạt nhanh nước mắt rồi bước vội vào nhà.
Giờ thì vừa lòng anh rồi đấy. Anh muốn làm cô đau, anh thành công rồi. Cô cũng không còn đủ mạnh mẽ để giả vờ không sao nữa.
“Khoan đã! Sao em lại khóc?”
Thiên ngây ngô giữ vai Quân lại từ phía sau.
“Em không khóc, khói thuốc cay mắt thôi.”
Để chứng minh lời mình vừa nói, Quân đưa điếu thuốc trên tay lên rít một hơi dài, vị khét đắng của khói hòa vào vị mặt chát của nước mắt.
Lượng nicotin dồn lên não quá nhiều khiến cô lảo đảo lùi về phía sau.
Thiên lo lắng vội đỡ lấy Quân, lúc này anh có thể nhìn rõ gương mặt lấm lem nước mắt của cô. Còn cứng đầu nói là không khóc, mắt đỏ hoe lên rồi còn gì.
“Này! Không hút nữa!”
Bao nhiêu giận dữ đột nhiên tan biết, Thiên cố trầm giọng thuyết phục.
“Đừng bận tâm em! Mình chia tay rồi mà.”
Đẩy Thiên ra xa mình, Quân cười chua chát.
Chẳng phải anh đang dốc hết sức để tổn thương cô sao? Hành động quan tâm này sao giống thương hại quá.
“Chia tay hồi nào?”
Thiên chau mày nhìn Quân. Hình như anh không hề ý thức được những ngày qua quan hệ giữa hai người là gì.
“Em nói nếu không tin em thì chia tay và anh nói trên đời này anh không tin bất cứ người con gái nào cả.”
Giọng Quân run run như muốn vỡ òa, trái tim đau thắt lại khiến cô cắn môi đến trắng bệch.
“Lời anh làm em tổn thương sao?”
Thiên ngỡ ngàng nhìn Quân, giọng nói cao vυ"t ngạc nhiên. Trước mặt anh cô luôn bình thản đến bất cần, sao có thể vì một lời nói của anh mà đau lòng? Trong lòng cô, anh quan trọng đến thế sao?
“Anh không biết nên hỏi à?”
Trước vẻ mặt ngạc nhiên như thấy một hiện tượng phi lí của Thiên, Quân giận dữ quát lên rồi chạy thẳng vào nhà, không để anh có thêm cơ hội kéo cô lại.
Sao anh có thể không nhận ra rằng cô rất đau lòng? Dù cô có vì lòng tự trọng mà tỏ ra không có gì thì anh cũng phải cảm nhận được những điều cô đang chịu đựng chứ. Nếu đã thật sự không hiểu cô thì thôi, cô cũng không cần thiết nữa. Chia tay thì chia tay. Trai cũng chỉ là trai thôi mà.
Quân ấm ức ngồi phịc xuống bàn laptop, mở đấu trường thú đánh liên tục như muốn làm hư cái bàn phím, tức đến nỗi nước mắt nghẹn lại không thể rơi.
“Nói chuyện với anh một lát.”
Thiên không thèm xin phép, dùng chìa khóa dự phòng mở toang cửa phòng Quân, kiên quyết đi vào trong.
“Nói gì nói đi!”
Quân vừa đánh đấu trường thú vừa lạnh lùng trả lời, đôi mắt không thèm nhìn Thiên lấy một lần.
“Có thật những tin nhắn đó em không biết ai gửi không?”
Thiên vụng về ngồi xuống mép giường, hoang mang nhìn Quân.
“Anh không tin em thì hỏi làm gì. Có nói anh cũng có tin đâu.”
Quân dửng dưng nhún vai, tay tiếp tục thao tác trên bàn phím. Vẻ lạnh lùng này chỉ có thể là vì cô đã thật sự nổi giận.
“Anh dẫn người con gái khác về, em buồn lắm à?”
Mân mê hai ngón tay cái, Thiên cẩn thận nhìn Quân dò xét. Biết là rất buồn cười nhưng anh lại mong cô thật sự buồn vì anh. Có như vậy anh mới biết trong lòng cô có anh.
“Ừ! Rất đau lòng. Chúc mừng anh đã làm được điều mình muốn.”
Quân vẫn giữ thái độ lạnh lùng, thừa nhận một cách tỉnh bơ, mắt nhìn thẳng màn hình.
Một tay di chuyển trên bàn phím, tay còn lại Quân với lấy điếu thuốc đang kẹp ngay ngắn trên gạt tàn, dòng khói trắng đυ.c kéo dài như sợi dây, chạy thẳng lên trần nhà.
“Em buồn thì trách anh này, đừng hút thuốc nữa.”
Thiên xót xa nhìn Quân nhả từng cuộn khói, nhìn cái dáng vẻ cô giờ anh mới hiểu anh làm cô tổn thương đến mức nào.
“Không phải chuyện của anh.”
Quân nhếch môi cười lạnh, miệng còn vương làn khói mỏng tanh.
Không nói lên lời nào, Thiên dứt khoát đến bên Quân, bàn tay to lớn nắm trọn điếu thuốc đang cháy mà bóp nát nó. Đầu thuốc đỏ rực ấn vào thịt tạo thành một vết lõm cháy đen.
“Anh điên à?”
Quân bàng hoàng gỡ cái nắm tay của Thiên ra, cầm điếu thuốc vất xuống sàn, mắt ngấn nước nhìn vết bỏng trên bàn tay anh.
Bỏng thuốc lá không phải quá đau nhưng rất rát, nó không giống như bỏng lửa hay bỏng nước sôi. Chẳng thà người bị bỏng là cô thì cô vẫn có thế chịu đựng được, chứ nhìn vết thương của anh, lòng cô quặn lại từng cơn.
“Nhìn em hút thuốc, lòng anh đau lắm.”
Thiên cúi đầu nhìn sâu vào mắt Quân, bàn tay lành lặn lau đi hai hàng nước mắt đang thi nhau trào ra từ khóe mắt.
“Việc gì anh phải như thế? Anh không tin em, không quan tâm đến cảm xúc của em thì giờ lo lắng cho em làm gì?”
Quân khóc nấc lên thành tiếng, vừa ấm ức, vừa xót xa.
“Anh sai rồi! Anh sẽ học cách tin một người. Chúng mình đừng giận dỗi nhau nữa.”
Kéo Quân vào lòng, Thiên ôm ghì lấy cô trong vòng tay run rẩy vì cảm xúc đang dâng lên mạnh mẽ.
Sao anh có thể vì một phút không kiềm chế được cơn giận mà làm cô tổn thương thế này. Hơn ai hết, anh hiểu cái cảm giác bị hiểu lầm mà không thể giải thích, sao còn để cô chịu đựng điều đó.
Ngày trước cũng vì những mẩu tin nhắn thế này liên tục gửi vào máy anh mà anh mất Hoài Quân, xém chút nữa là anh cũng mất Uyển Quân rồi.
Gục đầu trong lòng Thiên, Quân ấm ức đấm tay vào ngực anh, nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài không thể ngăn lại:
“Anh làm lòng em đau lắm.”
Thiên không nói gì, siết chặt hơn vòng tay mình, gục đầu vào hõm cổ Quân mà hít đầy một phổi mùi thơm quen thuộc. Chính cái mùi hoa nhài nhè nhẹ pha thêm chút đắng nghét của thuốc lá này đã làm anh nhớ đến phát điên. Anh sẽ giữ mãi cô bên mình, sẽ không ngu ngốc phạm thêm sai lầm nào nữa.
5.
Cỏ xanh mướt ẩm sương mát mẻ, từng hàng cây xanh sẫm xào xạc đung đua, con đường rải sỏi lạo xạo vui tai.
Nắng vàng ươm bung tỏa trong không gian lộng gió.
Trời xanh ngắt bồng bềnh mây trắng tinh khôi.
Thỉnh thoảng một bóng đen sải cánh tự do lướt qua mang theo tiếng hót trong trẻo.
Giữa sắc trời tinh khôi động lòng người, Quân và Thiên dịu dàng nắm tay nhau bước đi. Hai người họ không ai nói với ai câu nào nhưng những sinh viên gần đó đều có thể cảm nhận không khí ngọt ngào đáng ghen tị đang tỏa ra từ họ.
Ở trong trường này, họ đã trở thành cổ tích sống, là truyền kì được mọi người nhắc đến nhiều nhất. Bất kể lời nói mang tính ấu trĩ, lãng mạn, thậm chí những lời hai người họ nói khi cãi nhau cũng đều được đám sinh viên ghi nhớ, thiếu điều chưa viết ra rồi l*иg vào khung kính. Còn có người nói nếu hạnh phúc được như họ thì mới yêu còn không thì thà ở vậy còn hơn.
Tất cả ánh mặt trời trên thế gian đều ưu ái chiếu vào đôi tình nhân ngọt ngào.
Áo cặp tình nhân trắng tinh bừng sáng khiến xung quanh trở nên lu mờ.
Sáng nào trùng lịch học Quân và Thiên cũng cùng nhau đi bộ trong sân trường thế này khiến mọi người phải ghen tị và ngưỡng mộ. Ở trường chỉ cần có giờ giải lao Thiên sẽ lập tức chạy qua lớp Quân. Cô ở trong thư viện, anh cũng sẽ ở đó. Cô có lịch học thêm giờ, anh kiên nhẫn đợi cho đến khi lớp tan.
Thời gian đầu một vài nữ sinh cùng lớp cố tình phá hoại, làm vẻ mặt vô tội vạ mà hỏi Quân “Thiên suốt ngày ở bên như thế rất mất tự do đúng không?”. Quân chỉ nhún vai, thản nhiên đáp lời “Cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc”.