Chương 7

Ngày hôm sau, tôi đến phòng làm việc.

Nhìn Diệc Hoan khoan thai tới muộn với cái cổ có dấu dâu tây.

Trong mắt tôi chứa ý cười, không nói lời nào.

Diệc Hoan lại "Giấu đầu lòi đuôi" mà lẩm bẩm một câu "Tớ còn chưa đồng ý đâu".

Nhưng chúng tôi đều biết, đó chỉ là chuyện sớm muộn.

Cô ấy và Thanh Thư như đang chơi một ván trò chơi đưa đẩy đã viết xong kết cục.

Nói thật, tôi hâm mộ sự can đảm của Diệc Hoan.

Hâm mộ cô ấy dám giao trái tim vào trong tay một người khác.

Không giống như tôi, dường như đã mất đi năng lực yêu một người.

Dưới sự cố gắng của tôi và Diệc Hoan, phòng làm việc đã dần dần đi vào quỹ đạo.

Tôi có thêm rất nhiều thời gian rảnh rỗi, lúc Bùi Húc đi trường học, tôi sẽ một mình đi đến trạm tàu điện ngầm.

Nhìn dòng người lui tới trạm, suy đoán xem bọn họ đang suy nghĩ gì.

Thời gian trôi qua, đối với tôi mà nói là đứng im, nhưng cũng là tăng tốc.

Giao thừa cứ thế mà đến.

Tôi nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.

Trước khi nghe điện thoại, tôi đang mua bột mì ở siêu thị.

Trong một lần tình cờ, Bùi Húc biết được chuyện tôi thích ăn thịt chiên giòn từ trong miệng Diệc Hoan.

Lén giấu tôi học cách nấu món này.

Dự định tối nay sẽ thể hiện tài năng cho tôi thưởng thức, nhưng trong nhà không có bột mì, trong phòng bếp còn đang nấu canh.

Trong chốc lát thằng bé không đi được, thế nên đành phải "Cử" tôi đi ra ngoài mua.

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại, là bố của tôi.

Tôi không biết ông ta lấy được số điện thoại của tôi từ đâu.

Nghe máy, ông ta chỉ nói một câu: "Dì của mày dọn dẹp nhà cửa, tìm được thư mẹ mày để lại cho mày, tự mày trở về lấy."

Sau đó, ông ta lập tức cúp điện thoại.

"Dì" trong miệng ông ta là mẹ kế trên danh nghĩa của tôi, chỉ lớn hơn tôi không đến mười tuổi.

Tôi gửi một tin nhắn cho Bùi Húc, cuối cùng vẫn lái xe trở về cái "nhà" kia.

YÊU ĐẾN TẬN HOÀNG HÔN

Tác giả : Nam Nhất

HE, tình chị em, đô thị tình duyên, yêu sâu sắc

~~~~~~~~~~~~~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~