Chương 14

Tôi sững sờ ngay tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng.

Diệc Hoan bước về phía trước đẩy tôi một cái, cười nói: "Mau vào đi."

Giây phút ấy, tôi chợt hiểu ra gì đó, trong lòng lập tức chìm xuống, xoay người sang chỗ khác: "Hai người cũng hồ đồ theo?"

Ý cười ở khóe miệng Diệc Hoan cứng lại, ngượng ngùng kéo cánh tay tôi: "Sao cậu lại nghiêm túc như vậy chứ, Tiểu Húc người ta cố ý chuẩn bị, chỉ vì muốn hôm nay..."

"Diệc Hoan!" Tôi lạnh lùng ngắt lời cô ấy.

Thanh Thu ý thức được bầu không khí bất thường, bước tới kéo Diệc Hoan ra đằng sau, lắc đầu với cô ấy.

Trong cả quá trình, tôi không nhìn sang bên phía Bùi Húc thêm lần nào.

Cả phòng im lặng, tôi không tiếp tục ở lại được nữa: "Tớ nhớ ra phòng làm việc còn có một chút việc, các cậu ăn trước đi."

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, đèn của phòng khách được bật sáng.

"Hạ Mộ!"

Trong giọng nói của Bùi Húc mang theo sự bối rối, cuối cùng tôi vẫn dừng lại.

"Hôm nay em, em nghĩ là sinh nhật, nên trang trí trong nhà sơ qua một chút, còn hoa... là được cửa hàng hoa mới mở trong siêu thị tổ chức hoạt động tặng cho. Lúc nãy em chỉ... chỉ cầm lên xem thử, đúng lúc các chị về nhà." Cậu nói đến đoạn sau, giọng ngày càng thấp.

Cậu đang giải thích, cũng là đang nói dối.

Thanh Thu hòa giải đúng lúc: "Chuyện công việc trong chốc lát không vội được, tối nay hãy cùng nhau ăn cơm chúc mừng sinh nhật Tiểu Húc đi."

Tôi thở dài trong lòng, xoay người nhìn về phía Bùi Húc: "Sinh nhật vui vẻ."

Cậu thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi thu dọn những ngọn nến trong phòng khách, ngoài miệng lẩm bẩm: "Em dọn mấy cái này đi trước đi, trong phòng bếp còn có thịt chiên giòn."

Trong lòng tôi không nói rõ được cảm xúc, lại càng không biết nên làm thế nào cho phải.

Bữa cơm này ăn trong sự ngột ngạt.

Có lẽ là trong lòng Diệc Hoàn còn tức nên không nói câu nào, Thanh Thu vốn ít nói.

Thỉnh thoảng Bùi Húc gắp đồ ăn cho tôi, nhưng tôi đều để vào cái đĩa ở bên cạnh.

Dần dần, cậu cũng trở nên im lặng.

Cuối cùng là phần ăn bánh sinh nhật và ước.

Ở ba mươi giây lúc cậu nhắm mắt ước, tôi nhìn chăm chú vào mặt cậu.

Tướng mạo của Bùi Húc đã phát triển, tỏa ra loại khí chất đặc biệt xen giữa thiếu niên và đàn ông.

Nhất thời có chút hoảng hốt, chạm mắt một giây sau khi cậu mở mắt ra, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Lấy món quà đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đưa cho cậu: "Chúc em tương lai rộng mở."

Một chiếc đồng hồ đơn giản, trước đó trong một lần đi mua sắm, cậu từng dừng chân lại mấy giây vì nó.

Trong mắt cậu chợt lóe lên sự ngạc nhiên mừng rỡ, lúc nhìn sang, ánh mắt nóng bỏng đến mức khiến người ta chợt hoảng hốt.

Sau bữa ăn, Bùi Húc và Thanh Thu dọn dẹp trong phòng bếp, tôi và Diệc Hoan nằm trên ghế ở ngoài ban công hóng mát.

Cô ấy đột nhiên mở miệng: "Cậu đã biết rồi, đúng không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào đèn đuốc sáng trưng ở dưới bầu trời đêm, chậm rãi thở dài: "Cậu ấy còn nhỏ, không biết mình đang làm gì."

"Cậu ấy đã trưởng thành rồi, quá khứ từng trải của cậu ấy vốn đã khiến cậu ấy chín chắn hơn những người cùng tuổi rất nhiều, cậu ấy biết rất rõ mình muốn cái gì. Trái lại là cậu, cậu có hiểu trái tim mình không? Chiếc đồng hồ tối nay không rẻ đâu nhỉ?"

Tôi cười không để ý: "Một chiếc đồng hồ đeo tay mà thôi."

Diệc Hoan lại không buông tha: "Rốt cuộc cậu đang đắn đo điều gì?"

Đột nhiên muốn uống rượu, tôi nhìn xung quanh một lượt, phát hiện nơi giấu rượu đều đã bị Bùi Húc dọn sạch.

Người này thật sự nhất quyết muốn tôi cai rượu.

Diệc Hoan bất mãn đập tôi một cái: "Đang nói chuyện với cậu đấy."

Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Lúc cậu ấy một thân một mình, tớ kéo cậu ấy một cái. Cậu ấy nặng tình nặng nghĩa, nhất thời nhầm lẫn với mang ơn, tớ lớn hơn cậu ấy mấy tuổi, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cậu ấy hồ đồ chắc? Tương lai của cậu ấy còn rất dài, sau này sẽ gặp được thế giới rộng lớn hơn, quen biết nhiều người hơn. Khi đó cậu ấy sẽ hiểu, bây giờ lựa chọn giới hạn ở đó là nhỏ bé đến nhường nào. Huống hồ, mẹ của cậu ấy còn là bạn của tớ."

"Cậu nói đúng, cũng không đúng." Diệc Hoan trở nên nghiêm túc: "Từ đầu đến cuối cậu đều đang suy tính cho tương lai của cậu ấy, thậm chí ỷ vào mình lớn tuổi mà phủ nhận trái tim chân thành của người thiếu niên. Nói cho cùng, cậu vẫn coi cậu ấy như trẻ con, đâu có ngờ, suy nghĩ của người ta còn chín chắn hơn cậu mấy phần. Cậu chính là đồ nhát gan."

Tôi bị tức đến bật cười: "Cậu! Thôi, tớ lười nói với cậu, dù sao sau này cậu đừng có hồ đồ theo là được."

Diệc Hoan lắc đầu, hậm hực nói: "Tớ mới lười nói với cậu đây này, cậu là cái đồ nhát cáy lừa mình dối người, sau này cậu sẽ hối hận."

Cuối cùng, lúc cô ấy khoác tay Thanh Thu đứng ở cửa nói tạm biệt, thật sự không nhìn tôi lấy một cái, trái lại cười cười nói nói với Bùi Húc.

Thanh Thu áy náy cười với tôi, tôi bất đắc dĩ xua tay.

Sau khi tiễn bọn họ đi, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Suy cho cùng tôi vẫn có chút không được tự nhiên, dự định trở về phòng, lại bị Bùi Húc gọi lại.

"Hạ Mộ, trước đây có đòi chị một nguyện vọng ở bờ biển ấy, bây giờ em đã nghĩ ra muốn cái gì rồi.”