Chương 1: Kết Hoa

"Khụ khụ"

Tiếng ho hô hấp loạn nhịp trong căn phòng vắng, Vương Nhất Bác nằm trên giường mà ho sặc sụa vì sao cậu ra nông nổi này.

Trái tim bấu chặt thành từng mảnh vỡ, cánh hoa vàng từ khoé miệng rơi ra, màu cánh hoa giống như những cánh hoa cải dầu năm ấy.

Trót lỡ đắm mê một nụ cười.

Trót lỡ yêu người ta điên dại mà không chịu thổ lộ.

Trót lỡ khiếm khuyết mà không làm cho anh có cảm giác an toàn.

Cũng vì hai chữ 'trót lỡ' mà đã yêu anh đơn phương.

Đoá hoa vàng nở rộ trong quả tim non trẻ, kết hoa thành từng chùm như bóp chặt đi tia hi vọng được yêu của chàng trai thiếu niên kia.....

Yêu anh! Em không hề hối hận.

Yêu anh! Em nguyện mang theo những cánh hoa kết vòng làm một bức tranh nồng thắm gửi tặng.

.........Xin anh!

Tiêu Chiến.....hãy cứu em....hãy yêu em.....hãy ban cho em một tình yêu mãnh liệt......ký ức về anh...em không hề muốn phai lãng.

___________________________________

Quá khứ

"Ba mẹ.....đừng bỏ con"

Cậu bé nhỏ nhắn kia chạy đến nơi ngôi nhà kia đã bị cháy lụi tàn sau một sự cố va chạm điện, ba mẹ của cậu bé ấy đã hoá thành tro bụi, cậu bé ấy đứng đó tâm lạnh đi, chiếc môi khô khốc, thanh quản không còn trong lành như trước, cú sốc gia đình khiến cậu mất đi cả giọng nói của chính bản thân mình.

Ngày đưa tang, cầm di ảnh cha mẹ trên tay, đôi mắt cậu nhuốm một màu u tối, tim đã lạnh mọi thứ trở nên ám ảnh, thứ ánh sáng xung quanh cũng không ám ảnh bằng ngọn lửa đã tự thiêu đốt chính song thân của mình,bác sĩ bảo cậu bé ấy rằng cậu đã bị câm tạm thời và không biết khi nào sẽ nói được lại như trước.

Vương Nhất Bác cậu bé mang nỗi niềm bất hạnh mất người thân nay lại mang nỗi bất hạnh mất đi cả giọng nói.....

Mọi thứ trở nên màu hồng khi cậu được bạn thân của ba mẹ cậu là Tiêu Lâm nhận nuôi, cậu được học tập ngôn ngữ hình thể để được giao tiếp, cậu được học chữ, Vương Nhất Bác viết chữ rất đẹp....mẹ cậu từng bảo cậu rằng:

"Bàn tay con là bàn tay của những loài hoa"

Vì sao lại như thế, vì tay cậu mỹ miều ư? Không phải, không phải mà chính là bàn tay vẽ nên một cuộc sống xinh đẹp. Bàn tay viết lên những dòng chữ nắn nót tinh xảo.

Tiêu Lâm đưa cậu về Tiêu gia, ngày đó cậu đã 12 tuổi rồi.

"Oa Nhất Bác đi học về rồi...."

Tiếng nói vang từ xa....đôi mắt cậu không rời khi người kia chạy lại, đôi mắt phượng to tròn đen láy, dáng cao thẳng đường nét, chiếc môi xinh xúm xính phía dưới có thêm nốt ruồi nhỏ tạo nên sự đáng yêu nhè nhẹ và đặc biệt chính là nụ cười toả nắng kia.....người đó chính là Tiêu Chiến được xem là anh trai nuôi của cậu người con trai hơn cậu những 6 tuổi.

( Lời tác giả : Vì trong truyện này Yibo không nói được nên tất cả đối thoại đều là ngôn ngữ hình thể, mỗi nnht là một câu nói, câu nói của cậu tôi sẽ dùng dấu /.../ nhé mọi người)

/Em chào Chiến ca/

Tiêu Chiến bước lại xoa xoa đầu cậu.

"Nhất Bác ngoan quá anh đợi em sáng giờ, anh có chỗ này muốn dẫn em đi chơi đó em trai, chỗ này rất đẹp nha, cất cặp đi anh dẫn em đi"

Cậu mỉm cười nhanh chóng gật đầu, chiến chân nhỏ chạy lên lầu cất cặp sách nhanh chóng chạy xuống. Tiêu Chiến nắm tay cậu bước ra chiếc xe hơi sang trọng có tài xế mà đưa cả hai đi.

Đến nơi này....

"Em thấy đẹp không, một chút nữa sẽ có nhϊếp ảnh đến đây chụp hình chúng ta đó, anh có nói với bạn anh rằng anh có một cậu em trai rất tốt"

Cậu nhìn khung cảnh xung quanh là một cánh đồng hoa cải rộng lớn, cậu bắt đầu mỉm cười tươi dơ tay lên làm mấy động tác.

/Đẹp quá đi, em thích lắm/

Rồi cậu nhìn anh đang mỉm cười trước đồng hoa cải , cậu như bị lấy mất đi hồn vía, sao lại đẹp đến thế, nụ cười làm cậu say nắng mất rồi, tim bỗng chốc đập liên hồi, đôi má cậu ửng hồng hồng nhẹ nhìn anh đang vờn hoa ríu rít, tuổi 12 liệu cậu thấu được những gì?

Tình yêu?

Không không? Yêu thì chưa tới, cậu chính là dừng ngay vấn đề là đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên rồi.

Đang mơ mộng không rời mắt khỏi người kia, Tiêu Chiến thấy lạ lạ anh xoay lại.

"Nhất Bác em sao thế? Mệt hả, anh đi mua nước cho em nhé!"

Cậu như thoát khỏi tâm liền lắc đầu rồi hái một cành hoa cải.

/Tặng anh/ cậu đưa lên hai tay cho anh đôi mắt như biết cười cùng hi vọng.

Anh ngơ ngẩn cả ra, nay thằng em trai này còn biết tặng hoa cho anh cơ.Anh mỉm cười nhận mấy cành hoa kia rồi nắm tay cậu lắc lư.

"Dễ thương quá đi thôi, cảm ơn em nhé Nhất Bác....ấy nhϊếp ảnh đến rồi"

Anh và cậu cùng nhau chạy nhảy, những tấm ảnh được nháy rất sắc nét, vui chơi,nô đùa, cậu nhìn người kia vô tư mà ngắm, ước chi em nói được, em sẽ nói với anh rằng "Chiến ca anh rất đẹp"

Anh ngồi kế bên cậu trên cánh đồng hoa cải này nghỉ ngơi, vui đùa đi qua anh ngó sang mồ hôi cậu đang nhễ nhại , anh rút chiếc khăn tay của mình ra nhẹ nhàng lau trên vầng trán kia của cậu.

*thình thịch* sao tim đập nhanh thế này có lẽ anh đang ở cự li gần nhất với gương mặt cậu, đường nét hài hoà quá, anh lau xong rồi cười nhẹ.

"Cún con"

Anh gọi mình là cún con sao?

"Em dễ thương như cún con vậy!"

Cậu cúi mặt cười rồi đưa tay làm ra cử chỉ.

/Em sẽ là cún con của Chiến ca/

Anh cười lớn xoa đầu cậu trên đời này có cậu em trai như vậy thật tốt biết mấy.

Thấm thoát cậu đã 20 tuổi còn anh thì đã 26 tuổi rồi, thời điểm ấy gia đình nhà cửa đều thay đổi, chừng ấy năm anh chăm sóc cậu vì cha mẹ anh sang nước ngoài định cư nên trong căn biệt thự này chỉ còn anh và cậu chăm sóc lẫn nhau, anh thay ba quản lý công ty của gia đình, cậu thì vẫn đang học hành chăm chỉ ngày ngày đêm đêm đều bên cạnh anh.

Họ yêu thương nhau đầm ấm, bản thân anh xem cậu vẫn là một đứa em trai nhỏ của mình, còn cậu.....

Liệu cậu có xem anh như anh trai mình không?

20 tuổi đã nhận thức được tình yêu rồi làm sao mà bản thân mình không rõ được, cậu ngày ngày nắn nót viết trên trang giấy mình ba chữ "Tiêu Chiến ca".Cậu xem căn phòng của mình như một kho tàng cất giữ báu vật,cậu thường lén lút chụp hình anh rồi rửa ra để mang về nhà đóng thành một quyển album mang tên : "Tình yêu của tôi" , những tấm ảnh cậu cùng anh nô đùa dưới cánh đồng hoa cải, những tấm hình mà cậu chụp lén....hôm nay anh nấu cho cậu một bát canh hầm củ sen thơm ngon cậu cũng chụp lại và rửa ra dán vào cuốn album ấy,phía dưới tấm hình nát canh củ sen đó là dòng chữ "bát canh tình yêu anh nấu cho em"cậu đặt một nụ hôn lên tấm ảnh ấy.

"Ăn đi, hôm nay anh nấu cho em đó, rất bổ dưỡng"

Hàng ngày cậu đi học về đều cố gắng tập theo khẩu hình miệng mình một chút, cậu rất muốn nói trở lại để mà còn thổ lộ cả một tấm chân tình phía sau.

Cậu lật quyển nhật ký của mình ra, quyển nhật ký đánh dấu cậu từ lúc năm cậu 12 tuổi đến giờ. Cậu lật ra viết tiếp.

Hôm nay Chiến ca về muộn quá, anh ấy rất bận công việc mà mình chẳng giúp được gì, à hôm qua mình thấy anh ấy cười ngốc một mình đó, không biết chuyện gì làm anh cười nữa, Chiến ca vẫn nụ cười đó thật sự rất đẹp.

Cậu đóng quyển nhật ký lại rồi thở dài, tiếng xe ô tô chạy về phía dưới nhà , cậu nhận biết đó chính là xe anh đã về cậu nhanh chân chạy mạnh xuống nhà, cậu đứng giữa nhà và dừng lại, tim như muốn chết lặng đi ánh mắt nhìn phía chiếc cổng xa xa mờ ảo nhìn hai kẻ điên cuồng hôn hít.

Cậu nhận ra đó là anh và một người đàn ông xa lạ, nước mắt cậu bỗng trực trào cay cay, trái tim cảm giác thật khó thở, ngột ngạt quá đi....đau quá đi.

Cậu cảm giác được rằng tim của cậu như bị một thứ dây nhợ gì đó đang quấn quanh siết chặt, khó thở quá cậu đưa tay ôm lấy ngực mình đau đớn vịn lấy ghế sofa mà làm điểm tựa, đôi mắt cậu vẫn cố gắng nhìn ra ngoài cổng kia, hai người kia vừa dứt ra nụ hôn say đắm liền ôm chặt nhau rồi chia tay ra về,một lần nữa như có một chiếc dây nhợ tiếp theo hình thành nên mà quấn lấy phổi cậu..

"Khụ khụ"

Cậu không nói được âm thanh tiếng ho lại vang lên, Tiêu Chiến đang vui vẻ mở cổng liền bước vào thấy cậu đang ôm lấy ngực có vẻ rất đau đớn anh hoảng hốt chạy lại.

"Nhất Bác em sao vậy? Em có sao không? Đừng làm anh sợ"

Cậu cảm giác được bàn tay ấm áp đang nắm tay mình, cậu đưa mắt ngước lên, cơn đau vội dịu xuống....

Anh vừa hôn người khác,cậu đã quá chậm trễ rồi.

Cậu mỉm cười nhìn anh tay run lên ôm anh chặt vào lòng. Tiêu Chiến thấy hành động của cậu làm cho sợ sệt.

"Nhất Bác, em có sao không? Anh đưa em đến bệnh viện nhé"

Cậu buông nhẹ anh ra rồi run tay làm ngôn ngữq hình thể.

/Chiến ca, em không sao, anh đừng lo lắng/

Anh thở ra một hơi.

"Em làm anh hết hồn luôn đó, thôi vào đây anh nấu món này cho em đảm bảo em sẽ thích"

Cậu gật đầu, tay cậu được tay anh kéo vào bếp, anh hoàn toàn không biết cậu đang khóc.

"Hôm nay sẽ làm sườn xào chua ngọt cho em nhé"

Cậu vẫn mỉm cười gật đầu, Tiêu Chiến cười lại rồi xoay sang xắt rau củ thái thịt, hoàn toàn không biết người sau lưng mình đang tràn ngập đau khổ,khoé mắt đuộm màu tan vỡ, tim lại nhói lên một cơn đau....

Cậu thấy một vật lạ trong miệng mình cậu đưa tay và nhả vật lạ đó ra....thì ra đó là một cánh hoa vàng kèm theo một chút máu tươi. Cậu cười khổ, si tình làm chi để rồi bản thân không chịu thổ lộ và bây giờ tim mình đã kết ra những đoá hoa nhuốm máu.

Thất bại,đau tim và dằn vặt luôn cả bản thân mình.