“Ưm ưm ưm…”
Thủy Tâm Nhu bị hôn đến nói không ra lời, hai tay đặt trên ngực Đường Diệc Sâm, không cho anh áp người xuống.
Khốn kiếp, còn nói không tính toán gì hết!
Đôi mắt đẹp toát lên một luồng thuốc súng, Thủy Tâm Nhu muốn nhấc chân đá Đường Diệc Sâm, giống như bị anh nhìn thấu, anh ép chân của cô tới không thể động đậy được.
Bàn tay to vẫn tà tứ công thành chiếm đất, tham lam châm mồi thổi lửa, đốt cháy một buồng xuân quang dập dờn…
Đường Diệc Sâm đã sớm thăm dò những chỗ mẫn cảm trên toàn thân Thủy Tâm Nhu từ trên xuống dưới, anh nhất định bắt cô phải hoàn toàn tước vũ khí không dám phản kháng.
Quả nhiên đôi môi như gốm sứ của Đường Diệc Sâm bồi hồi tàn sát bừa bãi trên đồi núi, toàn thân Thủy Tâm Nhu lập tức vô lực, hai tay ngăn trở không chút sức lực buông xuống, không mảy may làm được gì.
Đường Diệc Sâm yêu chết bộ dáng giống con mèo nhỏ mặc anh xâu xé của cô, thẳng một nước đưa cô lên mây, điên cuồng không kiềm chế được.
Trong phòng đang tiến triển màn quan hệ thân thiết đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động dồn dập vang lên.
Tiếng chuông kia giống như đang nói, nếu chủ nhân không nghe điện thoại, người ở đầu kia tuyệt không bỏ qua.
Thanh âm phiền lòng không ngừng vang lên, Thủy Tâm Nhu từ trong ngọn lửa cuồng nhiệt thanh tỉnh vài phần, tay cô duỗi về phía đầu giường, với lấy điện thoại di động.
“Alo… ai vậy?” Giọng nói Thủy Tâm Nhu mềm mại, mang theo một luồng điện run rẩy.
Một cánh tay kia vỗ vỗ vào Đường Diệc Sâm đang vui vẻ không biết mệt mỏi trên đồi núi, cô muốn nói anh chậm một chút.
“Chị Nhu, anh Lạc uống say, chị có thể đưa anh ấy về nhà được không? Phía bên em vẫn còn rất nhiều khách khứa, em không đi được.” Trong điện thoại truyền đến chính xác là tiếng nói dồn dập của quản lý quán bar của Phí Lạc.
“À.. ưʍ..” Ý thức được chính mình thất thố, Thủy Tâm Nhu gắt gao cắn môi cánh hoa, đè ép du͙© vọиɠ bị Đường Diệc Sâm trêu chọc khơi mào xong, cô mới tiếp tục nói: “Cái gì, Phí Lạc say rượu ư? Được, tôi lập tức qua đó.”
Lý trí Thủy Tâm Nhu quay trở về, cô dùng lực đẩy Đường Diệc Sâm.
“Đường Diệc Sâm, đừng phá, em muốn ngồi dậy, em muốn ra ngoài.”
Thủy Tâm Nhu nói chuyện điện thoại, một chữ Đường Diệc Sâm cũng nghe không sót, hơn nữa, còn nghe vào trong lòng.
Đột nhiên, đôi mắt thâm thúy tràn ngập tình cảm trở nên âm u, tuấn mi cũng nhíu lại, tuấn nhan vặn vẹo báo hiệu giông bão sắp tới.
Nếu Thủy Tâm Nhu đủ thông minh mà nói, nên một vừa hai phải.
Đường Diệc Sâm đương nhiên nghe thấy Thủy Tâm Nhu gọi anh, nhưng mà, ngăn cản của cô cũng không thể để cho anh bỏ qua, anh tự lo tiếp tục tiến công.
Lực đạo tăng hơn so với vừa rồi, động tác của anh cũng càng thêm cuồng tứ.
“Không được đi, em là vợ của Đường Diệc Sâm anh.” Giọng nói nghiêm túc lãnh ngạnh, mang theo một tia bá đạo không cho phép kháng cự.
“Đường Diệc Sâm, Phí Lạc là bạn em, anh ấy say thành bộ dạng như vậy, em cuối cùng không thể không quản anh ấy.” Thủy Tâm Nhu không nghĩ nhiều, cô rất lo cho an nguy của Phí Lạc.
Không gặp hơn 3 năm, cô tổng cảm giác anh có chút là lạ.
Mượn cuộc xem mắt hôm nay mà nói, anh thích đàn ông, bắt buộc anh đi hẹn hò với một người phụ nữ, kia không phải hành hạ anh sao?
Hơi hơi cong người lên, Đường Diệc Sâm hoàn toàn không để ý tự tay cởi đi qυầи ɭóŧ hình đầu sói.
Anh mặc kệ, anh chính là không cho Thủy Tâm Nhu đi.
Anh chính là muốn!
Quả thực là không thể nói lý, cơn tức ở chỗ nào đó dâng lên, Thủy Tâm Nhu thừa dịp Đường Diệc Sâm cởϊ qυầи lót không để ý, cô nhấc chân đá anh một cái.
Cô chỉ muốn đẩy anh ra, không nghĩ tới vậy mà lại đá anh xuống giường rồi.
Bị đau kêu rên, Đường Diệc Sâm đứng lên, ánh mắt lóe ra ngọn lửa bừng bừng bình tĩnh nhìn Thủy Tâm Nhu, lạnh lùng hỏi: “Em nhất định phải đi sao?”
Khuôn mặt tuấn lãng không còn nữa, thay vào là một cơn bão táp đen ngòm dày đặc khiến cho người sợ hãi.
Thủy Tâm Nhu tinh tường nhìn thấy ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong hai mắt Đường Diệc Sâm, trong lòng có chút run rẩy không giải thích được.
Nhưng mà cô lại trái lương tâm đáp lại, “Em không thể không quản Phí Lạc.”
Gân xanh hai bên huyệt Thái Dương của Đường Diệc Sâm mơ hồ giựt giựt, hơi nhếch môi cánh hoa, anh đi đến tủ quần áo lấy đồ mặc. Một tiếng ‘rầm’ vang thật lớn, anh không nói một tiếng đóng cửa bỏ đi.
Ngồi ở trên giường, Thủy Tâm Nhu giật mình run rẩy một phen, đôi mắt kinh ngạc sững sờ nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt kia.
Không bao lâu, cô nghe được tiếng xe chạy ra khỏi nhà lớn nhà họ Đường, càng ngày càng xa.
Nghe không được nữa rồi.
Thủy Tâm Nhu tự giễu cười cười, trong lòng nổi lên một tia chua chát khổ sở.
Vì sao anh có thể có bạn bè, cô lại không thể có?
Anh làm vì bạn gái của anh, lại còn ở trước mặt cô mời người ta lên xe của anh, giống như sợ cô sẽ khi dễ cô ta.
Còn cô a?
Xe cô bị đυ.ng, đến nay anh có nói qua với cô cái gì chưa?
Toàn bộ đều không có!
Đừng tưởng rằng dẫn cô ăn một bữa cơm như vậy sẽ không có chuyện gì, cô ngồi ở chỗ kia còn phải xem sắc mặt người ta, cô còn phải hóa trang diễn một vai hề.
Đường Diệc Sâm, trong lòng anh em là gì chứ?
Đồ lưu manh, đừng giả vờ mình như đồ ngốc vậy!
Cô đi ngay ngồi thẳng, cô tiếp khách bình thường, cô lại không làm việc trái lương tâm dọa người, cô vì sao không thể đi đưa một người bạn uống say về nhà?
Cắn cắn môi cánh hoa, Thủy Tâm Nhu đứng lên, cô thay quần áo, sau đó cũng ra cửa.
———————————
Thủy Tâm Nhu đưa Phí Lạc say như chết về nhà an toàn, sau khi cô trở về cũng không thấy Đường Diệc Sâm trở lại.
Lăn qua lăn lại như vậy, cô cũng mệt, tắm rửa sơ rồi lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, cô cũng không thấy anh. Cô cũng phát hiện chỗ bên cạnh cô thấm lạnh.
Giống như ngày thường, ăn sáng xong, Thủy Tâm Nhu liền đi làm.
Chỉ là, buổi sáng hôm nay cô lái xe ô tô mình thuê đi tới tập đoàn Vạn Huy.
Một đêm không ngủ ngon, vừa đến văn phòng, Thủy Tâm Nhu liền uống ly cà phê để tỉnh táo tinh thần. Thình lình, Qua Nhã cầm trong tay một tờ báo vội vã đi vào văn phòng Tổng giám, đặt mông ngồi trước mặt cô.
“Nhu Nhu, hôn nhân của con cùng Diệc Sâm có phải đang ở mức báo động đỏ? Tối hôm qua nó không có về nhà?”
“Mẹ, mẹ hỏi chuyện này để làm gì? Chúng con không phải rất tốt sao?” Thủy Tâm Nhu cầm thìa khuấy ly cà phê, cô có phần chột dạ, không dám nhìn thẳng Qua Nhã.
A… rất tốt, bọn họ có chỗ nào tốt chứ, cãi nhau là vấn đề sớm hay muộn, không chừng ngày nào đó còn gây đến ly hôn cũng không chừng.
“Các con thật sự rất tốt? Tối hôm qua nó có về nhà sao? Mẹ cuối cùng cảm thấy con nên nhanh chóng sinh đứa bé cho an tâm chút. Đàn ông ở bên ngoài gặp trận diễn trò có đôi khi cũng khó tránh khỏi, có con cái ít nhất nó sẽ biết đường về nhà.”
Trong đầu hiện lên một tia hồ nghi, cặp mắt tràn ngập tò mò kia của Qua Nhã bình tĩnh nhìn Thủy Tâm Nhu.
“Mẹ, nào có người nghĩ như vậy, nếu thật sự không có tình cảm, muốn con cái để làm gì? Con không đồng ý, nếu không chịu được nữa thì trực tiếp ly hôn là được.”
Bố mẹ chồng của cô không phải là một cái ví dụ rõ ràng sao?
Từ lúc cô vào cửa lớn nhà họ Đường, số ngày bố chồng cô ở nhà ăn cơm qua đêm, cô bẻ ngón tay còn có thể đếm được.
Quan hệ vợ chồng nếu đã đến nông nỗi kia, còn không bằng chia tay cho khỏe.
“Bậy bạ! Con nói ly hôn thì có thể tùy tiện ly hôn à?”
Bọn họ mỗi người đều giữ cổ quyền của gia tộc, nếu ly hôn nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, tiền đầu tư của Vạn Huy vào Liên Khải cũng còn chưa lấy về hết, há có thể làm trò đùa.
Thủy Tâm Nhu liếc trắng mắt, Qua Nhã ném tờ báo vẫn nắm chặt trong tay về phía cô.
“Đây, chính con nhìn xem báo hôm nay đi, chồng con, con rể của mẹ cùng nữ minh tinh nổi nhất hiện nay Ngự Ảnh Vũ leo lên đầu bìa báo. Hừ, nhìn không ra chồng con cũng đối xử với người phụ nữ khác cực kỳ dịu dàng a…, đỡ người ta một phen mà thôi, có cần phải ôm như vậy không?
Sai, Ngự Ảnh Vũ có phải là phụ nữ hàng thật giá thật hay không còn không biết, không thể tưởng được chồng con thậm chí có loại ham mê này.”
Qua Nhã cực kỳ không vui mấp máy môi, buổi sáng hôm nay, sau khi bà nhìn thấy tờ báo này, bà đặc biệt không sao bình tĩnh được.
Bữa sáng còn chưa ăn xong, bà liền đi nhanh tới công ty hỏi Thủy Tâm Nhu.
Bà suýt chút nữa là gọi điện thoại hỏi bà thông gia rồi.
Thủy Tâm Nhu cầm lấy tờ báo nhìn vài lần, nháy mắt, nhíu mày, trái tim cũng một trận quặng đau.
Tay lập tức siết chặt, có một cơn rét lạnh chạy từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, thân thể run nhè nhẹ.
Đường Diệc Sâm tối qua sau khi đóng sầm cửa rời đi chính xác không trở về, mà thời gian anh lưu lại nhà của Ngự Ảnh Vũ cũng là sau khi anh ra cửa.
Cho dù anh ở nhà cô ta ngồi 2 tiếng, vậy sau khi rời đi, anh đi nơi nào?
Thủy Tâm Nhu thở dài một hơi, chân mày cũng xìu xuống.
“Mẹ, truyền thông vốn thích nói ba chuyện tầm phào, những chuyện xấu này chỉ nên xem qua rồi thôi.”
“Truyền thông sẽ không đồn vô căn cứ, khẳng định là có lửa mới có khói. Mặc kệ có phải là thật hay không, tin tức này cũng nói cho con tỉnh, phụ nữ nha, con phải trông chừng chồng con cho kỹ vào.”
“Mẹ, Đường Diệc Sâm đều đã lớn như vậy, làm sao mà quản được, chẳng lẽ mẹ bảo con đem anh ấy trói gô lại. Buộc được người anh ấy, có thể buộc được trái tim của ảnh sao?”
Tim nhói đau, cũng chua xót, Thủy Tâm Nhu nhếch mi.
Nói thực ra, trong đầu cô hiện tại một mớ hỗn loạn, cái gì cũng đều không rõ ràng.
“Mẹ, mẹ về trước đi, con còn phải làm việc. Nếu mẹ muốn biết chuyện gì, mẹ trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Diệc Sâm đi. Có điều, con thành thật nói với mẹ, cho dù anh ấy thật sự có đi vụиɠ ŧяộʍ, anh ấy cũng sẽ không ngốc đến mức khai rõ cho người mẹ vợ như mẹ đâu. Chuyện không tốt liền coi như hết, chờ chút nữa con hẹn mẹ đi làm spa.”
Nói xong, Thủy Tâm Nhu đứng lên, nửa đẩy Qua Nhã ra khỏi văn phòng cô, cũng đóng cửa lại.
Cô thật phiền, cô muốn một mình an tĩnh một hồi.
————————————
Vẻ mặt có chút ngưng trọng, Nguyễn Hàm cầm một phần báo cáo đi vào văn phòng Đường Diệc Sâm.
“Sam, Thương mại điện tử Hoàn Vũ lại gửi trả bản kế hoạch của chúng ta.” Nói xong, Nguyễn Hàm đặt bản kế hoạch tới trước mặt Đường Diệc Sâm để anh nhìn qua.
Nhìn sơ qua một hồi, Đường Diệc Sâm đóng tập hồ sơ kia lại, cũng để lại trên mặt bàn.
“Em giúp anh hẹn trước, anh muốn gặp Phí tổng của Thương mại điện tử Hoàn Vũ.”
“Được, chờ chút em giúp anh hẹn anh ta. Em sẽ cẩn thận xem lại bản kế hoạch của chúng ta lần nữa, em cảm thấy viết thật sự hoàn hảo nha, không biết Phí tổng tới cùng bới móc cái gì? Sam, người bạn này của vợ anh thật quá đặc biệt rồi.”
Cùng với tiếng nói mềm nhẹ, Nguyễn Hàm không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng có phần không hợp tình người của Đường Diệc Sâm.
Cô mong có thể từ đó dò xét tìm được một tia cảm xúc chân thật của anh, đáng tiếc, anh che giấu thật kỹ.
Cho dù là một cái nháy mắt, vặn mi, khẽ mím môi… đều tự nhiên như vậy.
“Phí tổng có thể trả trở về, đó chính là nói bản kế hoạch của chúng ta vẫn làm chưa đủ hoàn hảo, anh nên lãnh giáo anh ta một phen.”
“Sam, anh thật biết nói đùa, bản thân anh làm rất hoàn hảo rồi. Mà này… báo ngày hôm nay anh có xem chưa? Chỗ chị dâu, anh nên giải thích thật tốt với chị ấy, dù sao phụ nữ không phải mỗi một lần đều có thể rộng lượng. Có gì hiểu lầm thì nói chuyện cho rõ, vợ chồng sáng tối gặp nhau, xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng tình cảm.”
“Báo hôm nay anh có xem qua rồi, thật sự rất bội phục đám chó săn chuyên nghiệp như thế, trễ như vậy bọn họ còn đứng trực chỗ Ngự Ảnh Vũ. Cảm ơn em nhắc nhở, anh biết nên làm như thế nào.”
“Đúng vậy…. Anh cùng Ngự Ảnh Vũ sao lại có quan hệ gì chứ? Hai người…… sẽ thật như trong báo viết à? A… anh đừng hiểu lầm nha…. em là thay chị dâu lo lắng mà thôi.”
Đôi mắt bí hiểm nhìn thẳng vào đôi mắt giảo hoạt của cô, Nguyễn Hàm ngớ ra vài giây, rất nhanh, cô chuyển đề tài, bên môi lại treo nụ cười nhạt nghiền ngẫm.
Cặp mắt đen kia của Đường Diệc Sâm giống như có thể cắn nuốt toàn bộ, sâu đến khiến tim cô đập nhanh, mà lại sáng đến cho cô liều lĩnh đâm đầu ngã vào.
Mặc dù cô cho rằng bản thân đã đầy đủ kinh nghiệm, ở trước mặt anh, cô vẫn thất bại.
Cô giống như vĩnh viễn không nhìn thấu anh.
“Anh cùng Ngự Ảnh Vũ chẳng qua là tình cờ gặp nhau mà thôi, chỗ vợ anh anh sẽ giải thích với cô ấy, cám ơn em quan tâm.
Ồ.. đúng rồi, người đại diện Ngự Ảnh Vũ có trả lời chưa?”
“Vẫn chưa.”
Hơi trầm tư, Đường Diệc Sâm tiếp tục nói: “Chờ một chút em thông báo với truyền thông, người phát ngôn mới cho Liên Khải đã định là Ngự Ảnh Vũ, chúng ta chờ cô ấy trả lời, cát xê có thể thương lượng.”
“Sam, anh cùng cô ấy… tối hôm qua… thật sự không xảy ra gì sao?”
Nghe xong quyết định của Đường Diệc Sâm, trong đầu Nguyễn Hàm hiện lên một tia hồ nghi, hai tay cũng theo bản năng nắm chặt.
Tối hôm qua anh ở lại nhà của Ngự Ảnh Vũ hơn 2 tiếng, muốn làm cái gì thì từng phút từng phút đều có thể đã xảy ra rồi.
Huống chi, bọn họ không quen, không tất yếu nán lại nhà cô ta lâu như vậy.