- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo
- Chương 89: Bà xã, đau
Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo
Chương 89: Bà xã, đau
Nâng tay trái lên nhìn đồng hồ, Đường Diệc Sâm lập tức chỉnh lý văn kiện trên mặt bàn lại, nhanh chóng tắt máy tính rời khỏi văn phòng.
Chiếc xe việt dã khí phách Land Rover nhập khẩu kia của anh chạy vào hầm đỗ xe của tập đoàn Vạn Huy, vào thang máy, anh trực tiếp ấn lên tầng trệt nơi bộ phận thiết kế làm việc, sau đó, tùy tiện đi đến phòng Tổng giám.
Hành động lưu loát liền mạch giống như đã quen tay, cũng không có người cản trở anh.
Đường Diệc Sâm gõ gõ cửa, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng Tổng giám.
“Mợ lớn nhà Vũ Văn cũng ở đây sao, thật ngại quá, tôi không nên tới quấy rầy. Nhưng mà, mong bà hiểu cho, tôi quá nhớ vợ tôi thôi.”
Anh nhớ cô rồi hả?
Thủy Tâm Nhu vừa nghe lời này, hàng lông mày xinh đẹp thâm thuý nhếch lên cao, đôi mắt đẹp như nước lộ ra tia khinh bỉ. Cô tức giận trợn trừng mắt với Đường Diệc Sâm.
Đồ lưu manh, lại còn có thể nói lời ghê tởm như thế!
“Không sao cả, Đường tổng tới vừa hay, tôi cùng bà Đường mới vừa bàn bạc xong chuyện thiết kế.”
Nhan Dĩ Hiên liếc mắt qua lại giữa Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu, cánh môi của bà xao động hiện lên ý cười hiểu rõ, “Không quấy rầy, tôi đi trước.”
Nói xong, Nhan Dĩ Hiên cũng đứng dậy rời khỏi văn phòng Thủy Tâm Nhu, bà còn đóng cửa lại cho bọn họ.
Nếu nói ánh mắt cũng có thể gϊếŧ người, ánh mắt Thủy Tâm Nhu trừng Đường Diệc Sâm không biết anh đã phải chết bao nhiêu lần rồi.
Anh vậy mà còn không biết kiềm chế, quấn đến sau lưng Thủy Tâm Nhu, bá đạo ôm cô vào lòng. Cái mũi liền ru rú trên cổ cô, tham lam hấp thu mùi hương của cô.
Chiến tranh lạnh thật sự tuyệt không dễ chịu, tối hôm qua anh căn bản là không ăn gì, kết quả về đến nhà chỉ ăn một đống mì ăn liền.
“Bà xã, chút nữa chúng ta cùng đi ăn cơm đi, anh giới thiệu một người bạn học của anh cho em quen.”
“Không được, em không rảnh, em đã đồng ý đi ăn cơm cùng Phí Lạc.” Giọng nói lạnh như băng của Thủy Tâm Nhu một chút nhiệt độ cũng không có, cô dùng cùi chỏ thúc vào trong ngực Đường Diệc Sâm.
“Đổi ngày, đêm nay anh nhất định phải dẫn em đi ăn cơm.” Thái độ của Đường Diệc Sâm cũng rất cường ngạnh.
“Không được.” Gì chứ, chờ chút nữa cô phải xuống lệnh, về sau cấm Đường Diệc Sâm nghênh ngang tùy tiện đi vào hầm đỗ xe của tập đoàn Vạn Huy.
Còn nữa, về sau anh muốn gặp cô, đều phải tới tiếp tân báo với thư ký.
Cô muốn thu hồi đặc quyền cho anh.
Đường Diệc Sâm bỗng dưng ngẩng đầu lên, răng môi ngậm chặt vành tai mẫn cảm của Thủy Tâm Nhu. Anh thình lình dùng lực cắn xuống.
“Á… Đường Diệc Sâm, anh cầm tinh con hổ sao? Khốn kiếp…”
Thủy Tâm Nhu mắng ra tiếng, ngoái đầu lại trừng mắt nhìn anh. Anh lập tức chiếm lấy cánh môi mê người của cô.
Ngón tay tà ác còn đang lưu luyến quên mình trên đùi cô, tuỳ ý trêu đùa………
Bà xã thân yêu hôm nay mang tất chân màu đen, xúc cảm mềm nhẵn như tơ tằm kia, ngứa, sờ mó tạo cảm giác cực kỳ thoải mái.
Anh đã khẩn cấp, da thịt giống như là tơ lụa thượng hạng… Bà xã lại còn mặc váy ngắn, quá thuận tiện cho du͙© vọиɠ của anh rồi.
“Ưm ưm ưm…” Thủy Tâm Nhu dùng lực đánh vào trong ngực Đường Diệc Sâm, ý bảo anh dừng tay, ngậm miệng.
Đường Diệc Sâm cực kỳ nghe lời, anh im miệng, nhưng mà, cũng không có dừng tay.
Bàn tay to của anh vẫn cứ trắng trợn đoạt lấy, trực tiếp chiếm thành.
“Đường.. Đường Diệc Sâm, anh vô sỉ! Em còn đang làm việc, anh cho nơi này là nhà của anh sao?” Đôi mắt đẹp lấp lánh lửa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Tâm Nhu nhiễm đóa mây hồng.
Kia đúng là phẫn nộ không cam lòng.
Lại không muốn bị người bên ngoài nói lung tung, cho dù là tức giận, Thủy Tâm Nhu vẫn đè thấp thanh âm, giận dữ mắng mỏ Đường Diệc Sâm.
“Vậy em có theo anh ăn cơm không? Dù sao anh có thời gian, hay là làm một lần trước đi… Bà xã, anh chính là quá nhớ em, em cùng người khác đi ăn cơm, dù sao em cũng phải giải quyết giúp anh vấn đề đói khát này trước đi.”
Xấu xa nhướng mày khıêυ khí©h, khóe môi Đường Diệc Sâm nở nụ cười lưu manh, ánh mắt sắc bén như chim ưng vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Tâm Nhu.
Đồ lưu manh, thật sự là đói không chọn chỗ mà!
Còn dám uy hϊếp cô!
Thủy Tâm Nhu tức giận chụp lấy bàn tay to đang lưu luyến bên trong đùi cô kia của Đường Diệc Sâm, “Được, em gọi điện thoại cho Phí Lạc.”
Thủy Tâm Nhu không tình nguyện vươn tay lấy điện thoại gọi cho Phí Lạc, điện thoại còn chưa kết nối đã bị Đường Diệc Sâm đoạt lấy.
“Nhu Nhu…”
“Là tôi, người đàn ông của cô ấy! Tôi tới đón cô ấy đi ăn cơm, không nhọc phiền đại tổng giám đốc Phí rồi.” Nói xong, không đợi Phí Lạc nói chút gì, Đường Diệc Sâm đã cúp máy.
Ánh mắt nghiêm nghị như một con dao nhọn phút chốc bổ về phía Đường Diệc Sâm, “Anh không biết anh cực kỳ quá đáng sao? Phí Lạc là bạn từ nhỏ của em, là bạn thân của em, cho dù là hủy hẹn với anh ấy, vậy cũng phải để em nói với anh ấy, sao có thể đến phiên anh làm thay, đại tổng giám đốc Đường?”
Đột nhiên, ánh mắt Đường Diệc Sâm mãnh liệt dậy sóng, “Em để ý cảm nhận của anh ta như thế sao? Em nhớ kỹ, anh mới đúng là chồng em, là người đàn ông của em.”
Không vừa ý, nửa câu cũng là nhiều.
Thủy Tâm Nhu bĩu môi, cô thu hồi ánh mắt, không tiếp tục để ý Đường Diệc Sâm.
“Bà xã, tối nay là một bữa tiệc rất quan trọng, anh thật sự hy vọng em đi cùng anh. Đừng tức giận, được không?”
Giọng nói Đường Diệc Sâm đè thấp, lại thật sự dịu dàng, khuỷu tay anh đυ.ng đυ.ng Thủy Tâm Nhu.
Đường Diệc Sâm mấp máy môi, một đôi tay lại gãi gãi bên dưới Thủy Tâm Nhu.
“Ha ha ha… Nhột quá! Ha ha ha.. Đường Diệc Sâm, anh thật bá đạo, thật khốn kiếp! Ha ha ha… đủ rồi, đừng gãi nữa.” Cô sắp cười đến đau bụng rồi.
“Hết tức giận rồi chứ?”
Thủy Tâm Nhu lắc lắc đầu.
Đường Diệc Sâm thu hồi tay, thoáng chốc, hai tay Thủy Tâm Nhu gắt gao nắm lấy gò má Đường Diệc Sâm, kéo qua kéo lại, “Cho anh dám khi dễ em, khốn kiếp!”
“Bà xã… đau…”
“Đau chết anh mới được, đáng đời!”
Lực đạo kia thật độc ác, Đường Diệc Sâm hoàn toàn cảm giác được một trận nóng rát đau nhức truyền đến từ hai gò má của anh.
Híp mắt, cau mày, Đường Diệc Sâm cũng không có ngăn cản Thủy Tâm Nhu, mà mặc cho cô cấu véo.
Chờ cô thuận tay nhéo tới mệt, cô mới buông tay ra.
———————————-
Gần tới giờ tan làm, Nguyễn Hàm đi tới văn phòng của Đường Diệc Sâm ở tầng trệt. Đi qua trước quầy lễ tân, thư ký gọi cô lại.
“Nguyễn phó tổng, Tổng giám đốc ra ngoài rồi.”
“Anh ấy vừa đi sao?”
“Không phải, đã đi được hơn hai tiếng rồi.”
“Anh ấy có nói là đi đâu không?”
“Không có.”
“Ồ.. như vậy hả, sáng mai tôi lại tìm anh ấy nói chuyện vậy.”
Đôi mắt xinh đẹp giảo hoạt lướt qua chút không vui, Nguyễn Hàm đi vào thang máy, thẳng xuống bãi đỗ xe.
Cô cho rằng có thể đi nhờ xe anh một chuyến, không nghĩ tới anh vậy mà lại đi trước rồi.
Sau khi nghe giọng nói bá đạo của Đường Diệc Sâm xong, Phí Lạc không thể bình tĩnh, phân phó thư ký hủy bỏ lịch trình, anh bước ra khỏi văn phòng.
Anh tất yếu muốn đến tập đoàn Vạn Huy.
Anh mới đi ra khỏi văn phòng liền gặp Phí Đằng.
“Thằng nhóc thối, đi đâu đó? Còn chưa có tới giờ tan làm nha? Lúc nào ba cũng có thể cách chức con đó.”
“Con có việc, con muốn về trước. Tuỳ ba muốn bỏ thì bỏ, con không quan tâm.”
Phí Lạc vừa nâng chân, Phí Đằng liền đứng ở kia ấm ức nói.
“Trở về ngay cho ba, khi hết giờ làm thì ngoan ngoãn đi xem mắt cho ba. Hoa cùng quà gặp mặt ba đều đã bảo thư ký con sắp xếp ổn thỏa, chờ chút nữa sẽ đưa đến văn phòng con. Nhớ kỹ, phải khách khí với con gái nhà họ Cảnh, không được cho người ta leo cây nữa. Địa điểm là nhà ăn cảnh biển ở khách sạn Peninsula, đừng phạm sai lầm.
Lần trước đã hẹn xong xuôi, con đi cũng chưa đi gặp người ta. Con biết không, ba với mẹ con phải nói bao nhiêu lời hay người ta mới bằng lòng cho con một cơ hội nữa.”
“Ông già, ba thích xem mắt thì tự mình đi đi, nếu ba thích, con không sao cả, nhiều lắm là có thêm một mẹ nhỏ mà thôi. Nhưng mà, ba và mẹ không cần phải làm gà mẹ, đừng có cứng rắn đẩy mấy con bạch cốt tinh đó đến chỗ con. Con không phải Đường Tăng, không chơi mấy trò đó, thật ngại quá, con trai của ba là Tôn Ngộ Không.”
“Không đi cũng phải đi, không cho phép thương lượng. Bằng không, ba cho con tiếp tục quay về Mỹ, về sau cũng không cho trở lại.”
“Được lắm, ông già, ba thật dã man!”
Loạng choạng đầu, Phí Lạc chậm rãi quay trở lại văn phòng.
—————————————–
Nguyễn Hàm đi tới nhà ăn cảnh biển Felix ở lầu 28 khách sạn Peninsula đã vào đêm, xuyên qua cửa sổ kính, có thể nhìn thấy cảng Victoria đệp mê người trong đêm.
Mặc quần áo màu vàng nhạt hàng hiệu, cổ chữ V, lễ phục ôm sát người làm nổi bật chiếc eo nhỏ cùng dáng người của cô, kiêu ngạo chớp chớp cặp mắt mỹ lệ kia.
Thoáng nhìn qua chỗ ngồi, ánh mắt sắc bén nhìn thấy Đường Diệc Sâm ngồi đưa lưng về phía cô.
Ánh mắt sáng quắc lóe sáng chưa vui mừng được bao lâu, cô lại liếc đến chỗ cạnh anh có một người phụ nữ tóc dài xõa tới vai ngồi cạnh.
Còn nữa, vậy mà Đoạn Vô Ngân lại ngồi đối diện anh.
Hai tay bỗng dưng từ từ nắm chặt lại, móng tay thật dài chọc thẳng vào trong da thịt mềm mịn, khóe miệng không tự giác giật giật.
Hóa ra, Đường Diệc Sâm không chỉ mời một mình cô ăn cơm, vậy mà cô còn len lén vui mừng cả ngày.
Vì anh, cô không ngại đường xa đồng ý quay về Hong Kong.
Có khí chất vững vàng, Nguyễn Hàm rất nhanh che giấu cảm xúc khác thường của bản thân, mặt cô hiện lên ý cười, chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
“Thật ngại quá, em tới muộn.” Cùng với giọng nói mềm nhẹ, cô đặc biệt đưa mắt nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh Đường Diệc Sâm kia.
Là cô ta, nhân vật chính trong vụ tai nạn xe cộ kia, vợ của Đường Diệc Sâm – Thủy Tâm Nhu.
Nghe tiếng, Thủy Tâm Nhu chỉ khẽ nâng mắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô không chút ấm áp.
A… Đêm nay Đường Diệc Sâm là muốn giới thiệu người phụ nữ này cho cô quen biết chăng.
Liền biết anh không có ý tốt.
Thủy Tâm Nhu gắt gao cắn răng.
“Không sao, bọn anh cũng vừa đến, nói chuyện được một lúc.”
“Alice, đêm nay em rất đẹp nha.” Đoạn Vô Ngân trêu ghẹo nói, ánh mắt tinh nhuệ liếc qua lại Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu.
Không tự giác, ánh mắt anh có thâm ý khác dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm.
Mặc dù là ánh sáng có phần mờ tối, ánh mắt sắc bén của Nguyễn Hàm cũng liếc thấy khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm so với lúc sáng họp thì quả thực khác nhau một trời một vực, “Trời ạ! Sam, mặt của anh làm sao vậy? Người nào cấu anh vậy? Hay là, đánh nhau với ai rồi hả? Móng tay kia nhất định rất sâu, cào rách một ít da, hai bên gò má đều đã hồng hồng, giống như bị sưng.”
Không nhắc tới bình kia, bình kia lại mở.
Ánh mắt thâm thúy của Đường Diệc Sâm nheo lại.
Thủy Tâm Nhu đối với cuộc trò chuyện của bọn họ tuyệt không cảm thấy hứng thú. Cô càng không có cái tâm tư kia đi xem Đường Diệc Sâm trả lời thế nào trước câu hỏi của người phụ nữ kinh ngạc tròn mắt trước mặt. Cô chuyển mắt nhìn ra phía cảnh đêm mê người nơi cảng Victoria.
Phát hiện Đoạn Vô Ngân cười trêu đùa, Đường Diệc Sâm tức giận trợn trắng mắt.
Hàng mày kiếm anh tuấn nhếch lên, Đường Diệc Sâm vô vị nhún vai, nói: “Alice, kỳ thật cũng không có gì quan trọng, em không cần ngạc nhiên. Chỉ là da anh mẫn cảm, thấy ngứa nên chính mình gãi thôi. Buổi chiều đã gặp bác sĩ, tốt hơn rất nhiều.”
“Đúng rồi, hoan nghênh em trở về, chính thức giới thiệu với em một chút, người này chính là vợ anh, Thủy Tâm Nhu.” Nói xong, bàn tay to của Đường Diệc Sâm ôm lấy Thủy Tâm Nhu kéo qua, đối mặt với Nguyễn Hàm.
“Bà xã, Alice là bạn học của anh ở Harvard, anh cùng cô ấy, còn có Vô Ngân, tụi anh là bạn tốt.”
Bạn? Anh chỉ xem cô là bạn!
Trong phút chốc, trái tim Nguyễn Hàm giống như bị một cây đao đâm thẳng vào, nhất thời, máu tươi tràn đầy.
Ngay cả hô hấp, cô cũng cảm thấy đau đớn hít thở không thông.
“À… xin chào!” Giật giật khóe miệng, Thủy Tâm Nhu nở nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.
“Xin chào, tôi thường nghe Sam nói về chị. Đúng rồi, tai nạn xe lần trước thật ngại quá, tôi có nói với Sam, muốn mời chị ăn cơm để giải thích, nhưng mà anh ấy nói không cần thiết. Còn nói, bà Đường là một người phụ nữ tốt, sâu sắc và chính trực, không so đo.”
“Ha ha ha.. quá khen.” Dưới bàn, Thủy Tâm Nhu nhấc giày cao gót, hung hăng giẫm lên giày da của Đường Diệc Sâm, đau đến anh nhíu mày.
“Nhìn hai người không bởi vì tôi mà cãi nhau, thật là tốt quá, bằng không, em thật sự băn khoăn. Hơn nữa, chiếc BMW màu đỏ cũng là Sam cố ý mua cho em, còn chưa dùng được vài ngày liền phải vào hãng sửa chữa, em thật sự vô cùng cảm thấy có lỗi.”
“Làm gì có, tôi làm sao có thể tức giận chứ, tình cảm của chúng tôi rất tốt… Chồng tôi rất hào phóng, đó là thật, chỉ là một chiếc BMW màu đỏ mà thôi, đương nhiên sẽ không để ở trong lòng rồi. Cô.. suy nghĩ nhiều rồi.”
Đôi mắt đẹp của Thủy Tâm Nhu trực tiếp vọng tiến vào trong đáy mắt Nguyễn Hàm, cô hào phóng nghênh đón cô gây hấn.
Khuôn mặt xinh đẹp nhiễm tự tin kiêu ngạo sáng rọi, bàn tay nhỏ cũng theo phản xạ ôm chặt Đường Diệc Sâm, làm cho thân thể bọn họ càng thêm thân mật khắng khít.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo
- Chương 89: Bà xã, đau