Chương 83: Phụ nữ cảm tính giống như mèo thật sự không đáng yêu

“Áp dụng thương mại điện tử? Nguyễn tổng, cô lầm rồi, Liên Khải chúng ta luôn luôn thực hiện bán hàng thực thể cao cấp. Vì sao toàn bộ dòng sản phẩm của chúng ta ở Hong Kong, ở một số nước Âu Mỹ vẫn nổi bật, đó là bởi vì chúng ta có cơ sở nghiên cứu của riêng mình, nhà xưởng, kênh phân phối, từ lúc sản xuất tới khi thành thành phẩm, mỗi giai đoạn đều được kiểm soát, chất lượng lại càng được kiểm soát chặt chẽ.

Vì sao toàn bộ dòng sản phẩm của Liên Khải chúng ta vẫn được người tiêu thụ ưa chuộng, bởi vì chúng ta không chỉ luôn dẫn đầu trong ngành về nghiên cứu phát triển kỹ thuật, mà còn tuyệt đối đảm bảo chất lượng.

Áp dụng hình thức thương mại điện tử, đây không phải là cỗ vũ cho việc hàng giả hàng kém chất lượng sao? Hơn nữa, vấn đề chất lượng cũng không còn nằm trong phạm vi kiểm soát của chúng ta. Tuỳ tiện chuyển đổi mô hình như vậy, chỉ biết đem danh tiếng chúng ta vất vả gầy dựng vài thập niên huỷ hoại trong tích tắc.

Nguyễn phó tổng, đạo lý đơn giản như vậy, cô không hiểu ư?”

Đường Thiên Hào khinh miệt lại xem thường lạnh lùng kìm nén liếc mắt Nguyễn Hàm. Ông cảm thấy Đường Diệc Sâm đem một số tiền lớn mời người phụ nữ này về quả thực làm lãng phí tiền bạc của Liên Khải.

Lời vừa nói ra, giữa các quản lý cấp cao nháy mắt nổ oanh, có người tán thành cũng có người phản đối, châu đầu ghé tai nghị luận.

Hơi hơi ngẩng cao cằm, khóe môi Nguyễn Hàm vẫn như cũ giữ nguyên ý cười xã giao, khuôn mặt xinh đẹp cũng tản ra sự tự tin kiêu ngạo sáng rọi.

“Tôi biết Đường tổng giám đang lo lắng điều gì, tôi cũng đương nhiên biết cách thức quảng cáo như thế nào. Áp dụng hình thức thương mại điện tử chỉ là một phần, cũng là phương thức kinh doanh tất yếu phải hướng đến.

Mạng lưới mua sắm đã trở thành vật dụng tất yếu trong sinh hoạt của con người, lại càng xâm nhập vào đến thành phần tri thức, giới nữ. Chỉ cần lên mạng, cho dù là nam hay nữ, bọn họ là lực lượng tiêu dùng hiện hữu, tiềm lực này so với bán hàng trực tiếp lớn hơn rất nhiều.

Đường tổng giám, ông biết không, trang 11.11 của Jack Ma năm trước kiếm được bao nhiêu tiền không? Chỉ tính đơn vị là tiền tỉ, nếu không biết có thể đi hỏi Baidu. Nhớ kỹ, trước và sau của 11.11 chẳng qua chỉ là thời gian vài ngày mà thôi.

Tục ngữ nói, phụ nữ từ nhỏ chính là người chi tiêu trong nhà. Huống chi, đồ trang điểm cùng sản phẩm bảo vệ sức khỏe đã trở thành vật dụng hàng ngày trong sinh hoạt của phái nữ. Thành phần tri thức văn phòng, ngón tay ngọc thon thon gõ bàn phím, ông cảm thấy được các cô ấy có thời gian nhất thiết phải lãng phí lưu luyến tại các cửa hàng sao?

Lên mạng một chút, gõ gõ bàn phím là có thể tiết kiệm được n lần thời gian tới cửa hàng, còn tiền xe nữa, còn những hao tổn khác nữa? Chẳng lẽ các cô ấy cực kỳ ngu xuẩn, tình nguyện tan làm, hoặc là giả sử vào ngày nghỉ liền vì đi mua chút đồ gì đó mà hao tốn khổ tâm đến cửa hàng mua?”

Trong phút chốc, Đường Thiên Hào bị Nguyễn Hàm làm cho sặc nghẹn không hé răng được. Ông trầm mặt xuống, hơi hơi gục đầu.

Khí thế của người phụ nữ này bức người như thế, đυ.ng chạm đến người cũng là danh chính ngôn thuận, lời nói lại hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Trận chiến mở màn, cô hoàn toàn chiếm thế thượng phong, không hổ là nhân vật lợi hại.

“Cá nhân tôi xem trọng vài công ty Thương mại điện tử, trong đó, Thương mại điện tử Hoàn Vũ là thích hợp hợp tác với chúng ta nhất. Lành nghề, danh tiếng của họ không tệ, thực lực lại càng không thể khinh thường. Quan trọng hơn là, Thương mại điện tử Hoàn Vũ còn được Truyền thông Doanh Khoa hỗ trợ.

Thứ hai, hợp đồng làm người phát ngôn cho Liên Khải của Trịnh Bội Bội cũng sắp hết hạn, tôi quyết định không tái ký với cô ấy. Đổi một ngôi sao hàng đầu trong thế hệ mới làm người phát ngôn cho Liên Khải, là cô ấy… Ngự Ảnh Vũ, đương kim Ảnh hậu Kim Mã.”

Trên màn hình máy chiếu trong phòng họp chiếu ảnh Ngự Ảnh Vũ, hội nghị lại một trận xì xào bàn tán.

“Vì sao không tìm Chung Ly top đầu, tầm ảnh hưởng của cô ấy còn lớn hơn so với Ngự Ảnh Vũ?” Tiếng nói vừa ngừng, Đường Thiên Hào hơi nhếch môi lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyễn Hàm.

Ông cảm thấy người phụ nữ này quả thực làm càn.

“Hình tượng của Chung Ly không thích hợp với Liên Khải. Trước mắt, tôi đã liên hệ với người đại diện của Ngự Ảnh Vũ, đã cùng cô ấy trao đổi sơ bộ, mời cô ấy tham gia quảng cáo quan trọng nhất của Liên Khải – phấn nền Vô Hạ của Liên.”

“Hừ… sức ảnh hưởng của cô ta có thể thu được hiệu quả chúng ta mong muốn sao?”

Hội nghị lúc này quả thực trở thành một trận đọ sức giữa Đường Thiên Hào cùng Nguyễn Hàm, chỉ cần cô lên tiếng, ông nhất định chất vấn.

“Nếu Chung Ly lại tiếp tục lộ lưng gì gì đó chụp quảng cáo, đương nhiên không cần phải bàn cãi gì. Nhưng mà, nếu như một thiên hậu ngọc nữ không chút scandal, lại vừa bị bình bầu là tình nhân trong mộng của đàn ông lộ diện quảng cáo, vậy thì lực mê hoặc còn lớn cỡ nào. Chẳng lẽ, cánh đàn ông có mặt ở đây không muốn nhìn một chút sao? Sẽ không có bất kỳ mơ mộng nào với cô ấy?”

Tiếng nói vừa ngừng, Nguyễn Hàm ngạo nghễ nhìn thẳng Đường Thiên Hào, trong ánh mắt băng lãnh chẳng những lóe sáng, lại còn ẩn giấu tên ngầm.

‘Bốp bốp bốp…’

Đường Diệc Sâm vỗ tay ủng hộ, Ỷ Trí Huân theo sát sau đó.

“Nói cho cùng, không uổng công anh mời về làm Phó tổng Liên Khải, anh tán thành quan điểm của em. Nguyễn phó tổng, phiền em đi bàn bạc với bên Thương mại điện tử Hoàn Vũ, quảng cáo phấn nền Vô Hạ của Liên đã định rồi, chính là Ngự Ảnh Vũ, hồ sơ của cô ấy phiền em đi liên hệ.”

“Được, Tổng giám đốc, em nhất định sẽ không để cho anh thất vọng.” Đối với Đường Diệc Sâm, Nguyễn Hàm lộ ra mỉm cười ngọt ngào hiếm có.

“Alice mới từ Mỹ trở về, cô ấy vẫn chưa quen thuộc lắm hoạt động của Liên Khải. Chú hai, chú Huân, phiền hai chú nói thêm với cô ấy, hy vọng mọi người hợp tác vui vẻ.”

Khóe miệng Đường Thiên Hào giật giật một phen, “Nhất định, Nguyễn phó tổng năng lực rất cao, làm quen với quy trình không làm khó được cô ấy.”

“Chú hai nói vậy thì con yên tâm, tan họp thôi.”

————————-

Quản lý cấp cao lần lượt đi ra khỏi phòng họp, Đường Diệc Sâm cũng đứng lên, anh theo đuôi dòng người đi ra ngoài.

“Sam, chờ một chút, không bằng chúng ta cùng nhau đi ăn cơm trưa đi?”

“Không công bằng, sao em chỉ mời anh ấy ăn cơm? Còn anh thì sao a?” Đoạn Vô Ngân trêu ghẹo nói.

Đi ở sau lưng Đường Diệc Sâm, ánh mắt Đoạn Vô Ngân tinh tường liếc thấy phía sau tai trái của anh có ba vết cào màu đỏ sậm rất bắt mắt.

Hung thủ kia khẳng định rất độc ác, lực đạo kia hẳn là không nhẹ, dấu vết tơ máu ngưng kết vẫn còn rất mới, thời gian xảy ra hẳn là không lâu.

“Chúng ta là tam kiếm khách nổi danh trường Havard, đương nhiên không thể thiếu anh rồi.” Nguyễn Hàm giật giật khóe miệng.

Theo chân bọn họ cùng đi, cô ít đi vẻ chém gϊếŧ, giằng co ngoan độc mạnh mẽ vừa rồi kia.

“Hai người đi ăn cơm đi, anh còn có chút việc.”

Đôi mắt đẹp lướt qua ẩn giấu sắc giận sâu đậm, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Hàm vẫn như cũ để lộ nụ cười xã giao.

“Anh không đi đúng là tổn thất của anh nha… lần sau em không mời khách rồi.”

“Hôm nay là ngày đầu tiên em nhậm chức, nên là anh mời em ăn cơm, nhưng mà hôm nay anh thật sự có việc. Hôm nào đi, anh mời.”

Hì hì… Đoạn Vô Ngân cười ra tiếng, “Anh Sâm, chị dâu tức giận? Phụ nữ cảm tính giống như mèo thật đúng là không đáng yêu.”

Theo tiếng trêu đùa của Đoạn Vô Ngân nhìn về phía Đường Diệc Sâm bên cạnh, Nguyễn Hàm cũng thấy, sau tai trái anh có ba vết cào rất bắt mắt.

Không tự chủ được, tay cô nắm thành quả đấm, ngón tay thon dài đâm vào trong da thịt.

“Sam, có phải bởi vì ngày hôm qua em gây họa, chị dâu mới tức giận không? Hôm nào mọi người hẹn nhau cùng ăn một bữa cơm đi, em cũng muốn chính thức gặp chị ấy.”

“Được, hôm nào có thời gian anh dẫn cô ấy ra ngồi một chút. Alice, chuyện ngày hôm qua em không cần để ở trong lòng, vợ anh rất tốt, cô ấy không sao cả.”

Nếu nói Thủy Tâm Nhu không có gì hết thì không đúng, bằng không, cái lưng của anh sẽ không bị cấu đau.

Ba vết cào sau tai anh kia so với với vết cào ngang dọc trên sống lưng, kia quả thực chỉ là điểm tâm thôi.

Có điều, bị cô cào như vậy vẫn rất kí©h thí©ɧ, tối hôm qua so với trước đây anh hung mãnh hơn,

khiến cô trực tiếp cầu xin tha thứ.

Không biết hiện tại cô đã dậy chưa?

Lúc anh ra khỏi cửa, cô vẫn còn ngủ ngon.

“À… chị ấy không có việc gì thì em an tâm, em tưởng là em vừa về đến liền gây thêm phiền toái cho anh rồi.”

“Vô Ngân, cậu phụ trách dẫn Alice đi làm quen hoàn cảnh một chút, tôi còn có việc, về văn phòng trước.”

“Được, đi thôi, nhiệm vụ này liền giao cho em đi.”

————————–

Còn đang say sưa ngủ, Thủy Tâm Nhu bị một trận tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô giật giật, không vui run rẩy lông mi, mới chậm rãi mở ánh mắt ngái ngủ.

Bàn tay duỗi về phía đầu giường, cô lấy điện thoại di động, vừa thấy là Đường Diệc Sâm gọi tới, lập tức cúp điện thoại, sau đó tắt máy.

Ném điện thoại sang gối đầu bên cạnh, cô lại chui vào trong chăn mỏng ngủ.

Đồ lưu manh, tối hôm qua đem cô lăn qua lăn lại thành cái dạng như bây giờ, cầu xin tha thứ cũng không được, anh lại còn không biết xấu hổ gọi điện cho cô.

Đê tiện, vô sỉ, khốn kiếp!

Lúc này mới chui vào trong chăn mỏng không bao lâu, Thủy Tâm Nhu muốn lật người lại cảm thấy toàn thân giống như sắp bị rã ra, mỏi nhừ đau nhức. Cô không khỏi ‘úi’ một tiếng thật dài.

Chỉ có vài giây mà thôi, sau đó cô ngồi dậy, bàn tay với lấy áo tăm vắt trên ghế dựa bên cạnh.

Qua loa mặc vào, bất chấp toàn thân ê ẩm đau nhức, cô nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Đường Diệc Sâm trời đánh!

Lúc này nhớ lại, tối hôm qua anh không có dùng biện pháp bảo vệ, lại còn xuất ở bên trong nữa.

May mắn, cô còn nhớ rõ, nhanh chóng đi bổ cứu.

Bằng không, thực xảy ra án mạng rồi!

Từ phòng tắm trở ra, Thủy Tâm Nhu vội vàng tìm kiếm một chiếc áo sơ mi trắng cao cổ có thể che được những vết hôn đỏ trên cần cổ, kết hợp với chiếc váy ngắn màu đen, cô vội vàng ra cửa.