Đôi mắt bí hiểm nheo lại, Phí Lạc giật giật cánh môi mỏng khiêu gợi. Anh vẫn lựa chọn từ bỏ khuyên bảo.
Cùng Thuỷ Tâm Nhu uống cocktail, nói chuyện phiếm.
Đường Diệc Sâm xem như trở về tương đối trễ, anh lại không nhìn thấy Thủy Tâm Nhu ở nhà.
“Chị Bình, mợ cả có về ăn cơm chiều không?”
“Không có, cô ấy cũng không gọi điện về, thậm chí, từ buổi sáng sau khi ra cửa liền không thấy trở về. Cậu cả, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Chị cũng biết tôi mới vừa trở về, khoảng thời gian này lại bận rộn, tôi chỉ sợ cô ấy buồn bực mà thôi.”
“Thời gian không còn sớm, cậu cả, tôi đi ngủ trước. Đúng rồi, bà chủ cùng mấy người bạn đi Đại Sơn Tự ăn chay, đêm nay bà ấy không về. Bà bảo tôi nhắn lại cho cậu.”
Chị Bình đã đi rồi, Đường Diệc Sâm vẫn giật mình tại chỗ.
Thất thần đứng một hồi, Đường Diệc Sâm chậm rãi lên lầu, anh không vào phòng ngủ mà đi tới phòng sách.
Mở ngăn kéo ra, lấy hộp thuốc lá, Đường Diệc Sâm tùy ý cầm điếu thuốc ngậm trên miệng, lấy bật lửa ra châm.
Bàn tay to kia vuốt ve chiếc điện thoại, thỉnh thoảng, đôi mắt đào hoa thâm thúy nhìn chằm chằm thời gian trên màn hình.
Đã sắp đến 12 giờ, Thủy Tâm Nhu còn chưa trở về.
Cô rất ít khi về trễ như vậy, cho dù là muốn về nhà mẹ đẻ, cô cũng sẽ nói với anh một tiếng.
——————————
“Nhu Nhu, đừng uống nữa, anh đưa em về nhà.”
Thủy Tâm Nhu không đồng ý, tay cô vươn tới ly rượu, còn chưa cầm lên, bàn tay to của Phí Lạc lập tức ấn chặt miệng ly.
“Đêm nay em uống nhiều rồi, trở về thôi.” Lại một lần nữa, Phí Lạc hết sức nghiêm túc nói.
Ánh mắt sáng như sao liếc Phí Lạc, Thủy Tâm Nhu cực kỳ không vui nói: “Phí Lạc, anh thật sự trở nên gà mẹ vô cùng nha, trước kia anh làm gì nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
“Có lẽ, thời gian thật sự sẽ thay đổi một người.”
Nói xong, Phí Lạc cầm lấy túi xách Thủy Tâm Nhu, lôi kéo cô đi ra quán bar.
Trong bóng tối yên tĩnh, đôi mắt sáng quắc loé sáng, hai ngón tay Đường Diệc Sâm kẹp điếu thuốc lá đang cháy.
Chấm đỏ mỏng manh không đủ để thắp sáng bóng tối nặng trĩu.
Nghe được tiếng xe dừng trước cửa nhà mình, đứng ở trên sân thượng nhìn xuống, Đường Diệc Sâm không khỏi cau chặt mày, giữa trán tản ra hơi thở âm u.
Thủy Tâm Nhu rốt cục trở lại, chết tiệt, cô xuống xe vẫn còn nói vài câu với Phí Lạc ở trong xe, sau đó lại còn nhẹ nhàng mỉm cười đi vào nhà.
Xem ra, đêm nay tâm tình của cô rất tốt nha.
Số ngày tâm tình cô tốt không nhiều!
Cả phòng yên tĩnh, Thủy Tâm Nhu không khỏi bước nhẹ bước chân, chậm rãi lên lầu.
Cô trở lại, không thấy Đường Diệc Sâm ở đây. Dừng lại không bao lâu, Thủy Tâm Nhu cầm đồ thay đi vào trong phòng tắm.
Bỏ điếu thuốc đã cháy hết xuống, Đường Diệc Sâm cũng trở về phòng.
Thủy Tâm Nhu đã ngồi trên giường chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy Đường Diệc Sâm, cô cũng chỉ hí mắt liếc nhìn một cái, khuôn mặt xinh đẹp phủ một tầng sương cũng không có ấm áp chút nào.
‘Soạt’, cô chui vào dưới chăn mỏng, nằm nghiêng người đưa lưng về phía Đường Diệc Sâm.
Cơ xung quanh mắt hơi giật giật, con ngươi của anh không tự giác thay đổi.
Tuỳ tiện cởϊ áσ tắm trên người, lộ ra toàn thân cường tráng, bắp thịt rắn chắc, Đường Diệc Sâm cũng ngồi xuống giường, chui vào trong chăn mỏng.
Đèn trong phòng vẫn sáng, thô bạo lật Thủy Tâm Nhu qua đối mặt với anh, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nụ hôn bá đạo của Đường Diệc Sâm rơi vào trên cần cổ trắng của cô.
Lực đạo rất mạnh khiến cho Thủy Tâm Nhu không khỏi nhíu mày, hé mở cánh môi thở dốc.
“Đường Diệc Sâm, em mệt rồi, tối nay không muốn…”
Buổi sáng không phải đã muốn hai lần rồi sao?
Hiện tại lại muốn, muốn giày vò cô tới chết sao?
Tiếng nói này vẫn chưa thể ngăn cản hành động của Đường Diệc Sâm, anh càng thêm táo tợn đoạt lấy ngọt ngào khiến người điên cuồng kia.
Cậu nhỏ tà tứ kia còn quá đáng tiến vào trong, thăm dò xuống phía dưới.
Leo lên tầng tầng đóa hoa kia, vân vê nụ hoa, tùy ý nhào nặn ra sương ngọt.
“Không muốn… khốn kiếp… ưm….”
Thật quá đáng, Thủy Tâm Nhu không thể động đậy.
Từng đợt từng đợt như sóng cao ngàn thước phảng phất như cuốn lấy cô, cô cắn chặt môi dưới, không cho mình phát ra tiếng như mèo kêu dụ người.
Đường Diệc Sâm híp đôi mắt thâm trầm như hồ nước không thấy đáy, bên trong tràn đầy gió bão cuồng vọng bá đạo, cảm xúc của anh hoàn toàn bộc lộ qua động tác của anh.
Anh không chút do dự công thành chiếm đất, muốn như thế nào liền làm như thế đó, hoàn toàn không cho Thủy Tâm Nhu bất luận cơ hội gì để né tránh.
Hơn ba năm, anh đối với toàn bộ những điểm mẫn cảm trên người cô quả thực là rõ như lòng bàn tay.
Đường cong hoàn mỹ giống như tơ lụa thượng hạng, anh đến chỗ nào đều để lại hơi thở cùng với ấn ký của riêng anh.
Mang theo chút chút đau, lại ngưa ngứa, Thủy Tâm Nhu không cách nào ngăn cản lại không cách nào cự tuyệt, cô sớm hóa thành một bãi nước xuân.
“Đường Diệc Sâm… ưm…. em vẽ vòng xoáy nguyền rủa anh…. a…. khốn kiếp….”
Thở dốc từ từ tăng thêm, lời nói nhảm của Thuỷ Tâm Nhu đều có vẻ rất từ tốn, giọng nói kia cũng mềm nhẹ như cây trong gió xuân.
Chết tiệt, cô không cách nào chán ghét cử động bá đạo của anh.
Sáng mai, cô muốn dán chặt miệng của anh lại, đem tay anh giẫm dưới chân. Nhìn anh về sau lại làm thế nào khi dễ cô.
Dưới chăn mỏng màu tím nhạt, đùi đẹp chế trụ bờ eo tinh tráng, cọ tới cọ lui đã chờ không được để được thoả mãn.
Cô bị hành hạ đến khóc, anh lại vẫn chỉ đảo quanh, vẽ vòng tròn.
“Đường Diệc Sâm, anh cút ngay cho em…” Thủy Tâm Nhu từ từ nhắm hai mắt, cô lớn tiếng giận dữ rống.
Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng tràn ngập một tia thống khổ, cái loại thống khổ này khiến cho tâm ngứa khó nhịn, thật là khó chịu, so với một đao chém chết cô còn thoải mái hơn.
Trên đầu đổ mồ hôi, thỉnh thoảng có một hai giọt nhỏ xuống, Đường Diệc Sâm bị mắng cũng không phản đối.
Trời mới biết, tên khốn kiếp này cũng thật sự xấu xa, việc kia phải hao hết bao nhiêu lực nhẫn nại, thống khổ trong đó lại càng có thể nghĩ tới.
“Đêm nay em đi đâu hả?”
Thủy Tâm Nhu gắt gao cắn môi cánh hoa, cô không hé răng, u oán trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.
Không nói, rất tốt!
Cây gậy nóng bỏng tà ác cọ xát sương ngọt, chính là không chịu cho nhuỵ hoa bắt côn trùng.
“Vì sao trễ như vậy mới trở về?”
“Khốn kiếp…” Thủy Tâm Nhu lần thứ hai u oán mắng anh.
Mấp máy môi, Đường Diệc Sâm cúi đầu bừa bãi tàn sát gò cát, ở nơi đó nhấc lên một trận gió bão có thể nhấn chìm người.
Mặc dù là cắn môi, Thủy Tâm Nhu cũng nhịn không nổi nữa.
Mỗi một lỗ chân lông, thậm chí mỗi một tế bào của cô đều tản ra cảm giác mê người.
“Nói mau…”
Tà tứ trêu đùa cũng không có ngừng lại, lại càng đem Thủy Tâm Nhu đưa vào trong đám mây, lại có một sự thống khổ mãnh liệt không chiếm được hung hăng hành hạ cô.
“Đê tiện, vô sỉ…. Em chẳng qua là theo Phí Lạc ăn một bữa cơm, đến quán bar anh ấy ngồi một chút, uống chút rượu thôi, trở về có trễ lắm đâu…. A….”
Không đợi Thủy Tâm Nhu hống xong, Đường Diệc Sâm trầm người xuống, anh gắt gao ôm Thủy Tâm Nhu, nụ hôn tinh mịn đi theo nhịp chiếm lấy môi cô….
———————
Mang theo cảm giác sung sướиɠ thỏa mãn, Đường Diệc Sâm đúng giờ xuất hiện trong hội nghị trọng yếu buổi sáng ở tập đoàn Liên Khải.
Bên trong hội nghị cấp cao, Đường Dụ không có tham dự, Đường Diệc Sâm thân là Tổng giám đốc điều hành chủ trì hội nghị.
Vào một tháng trước, cuối cùng mất ba năm, sau khi hạng mục Mỹ Trang kia ổn định, Đường Dụ không còn lấy cớ ngăn cản Đường Diệc Sâm chỉnh đốn và cải cách Phòng kinh doanh.
Trong hội nghị lần này, Đường Diệc Sâm chủ yếu là giới thiệu với quản lý cấp cao của Liên Khải một vị của hàng không Mỹ, Phó tổng giám đốc mới bổ nhiệm phụ trách hai bộ phận kinh doanh, cũng hoan nghênh cô gia nhập tập đoàn Liên Khải.
Quyết định này tương đương là vô hình trung làm mất đi vị trí của Ỷ Trí Huân và Đường Thiên Hào, hai bộ phận này rốt cuộc không tới phiên bọn họ quyết định, mọi việc phải thông qua Phó tổng giám đốc mới nhậm chức.
“Xin chào mọi người, tôi tên là Nguyễn Hàm, có thể trực tiếp gọi tên tiếng anh của tôi là Alice, rất vui được hợp tác với mọi người.” Giới thiệu đơn giản xong, Nguyễn Hàm ngồi trở lại vị trí của mình.
Toàn thân cô là một bộ đồ công sở khéo léo, người đáng yêu trong trẻo lại không mất đi sự trầm ổn giỏi giang mị lực, toàn thân tản mát ra từ tính tuyệt không thua kém đàn ông.
Đường Thiên Hào vẫn đen mặt, ông không tình nguyện tham dự hội nghị này. Trong lòng ông cực kỳ khó chịu việc Đường Diệc Sâm đem một người phụ nữ đặt ở trên đầu ông.
“Xin hỏi, tân nhậm Phó tổng có kế hoạch gì lớn a? Tính làm như thế nào để chỉnh đốn và cải cách chiến lược quảng bá sản phẩm cao cấp đây?”
Nở nụ cười xã giao, giọng nói êm ái của Nguyễn Hàm bồng bềnh trong phòng hội nghị, “Đường Tổng giám hỏi rất hay, tôi tự tin tiếp nhận lời mời gia nhập Liên Khải của Sam. Anh ấy tin tưởng tôi, tôi khẳng định sẽ không để cho anh ấy thất vọng.
Trước khi tham dự hội nghị, tôi đã xem xong tài liệu liên quan thư ký chuẩn bị cho tôi, phương diện đóng gói tiêu thụ của Liên Khải vẫn làm tương đối tốt. Nhưng mà, kỹ thuật công nghệ cao ngày càng đổi mới, chúng ta không thể lạc hậu hơn so với người. Tôi gia nhập Liên Khải, việc đầu tiên là đem toàn bộ sản phẩm của Liên Khải lên kênh thương mại điện tử.”