Ba năm sau.
Trong ánh nắng ban mai nhàn nhạt, một chiếc xe Bentley uốn lượn lên núi, sau cùng dừng ở trước một khu nhà cao cấp yên tĩnh, tài xế vội vàng mở cửa ghế sau.
Chân dài duỗi ra, Đường Diệc Sâm từ trong xe bước xuống, anh kéo một chiếc valy đi vào trong nhà.
“Cậu cả, sớm như vậy đã trở lại, không phải nói buổi chiều mới tới nơi sao? Mợ cả vẫn còn chưa dậy, có cần gọi cô ấy dậy không?”
“Chị Bình, không cần đâu, tự tôi đi lên được rồi.”
Kéo theo hành lý, Đường Diệc Sâm đi lên lầu, bước chân của anh đi rất nhẹ.
Cửa vừa mở ra, đặt hành lý ở một bên, Đường Diệc Sâm chậm rãi đi tới bên cạnh cái giường lớn kia.
Ánh mắt ôn tồn triền miên thâm sâu chế trụ gương mặt trứng tròn xinh xắn của Thuỷ Tâm Nhu. Cô còn đang ngủ, một chút cũng không phát hiện anh đi vào như vậy.
Hơi hơi khom lưng, khuôn mặt tuấn tú kia của Đường Diệc Sâm từ từ áp sát lại gần cô, vươn tay, anh nhéo cái mũi của cô.
Dường như vô cùng bất mãn với hành vi này, thân thể mảnh khảnh trên giường đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Thuỷ Tâm Nhu muốn lật người, bên hông lại có một lực đạo chế trụ cô.
“Uhm…” Chớp chớp đôi mắt ngái ngủ đáng yêu, Thuỷ Tâm Nhu hốt hoảng tỉnh dậy.
“Bà xã, chào buổi sáng! Anh nhớ em, rất nhớ rất nhớ…”
Giọng nói trầm thấp lại hơi khàn khàn của Đường Diệc Sâm vang lên, hơn nữa còn vô cùng dịu dàng.
Giở chăn lên, anh ôm Thủy Tâm Nhu vào trong lòng, mũi anh, môi mỏng khêu gợi, đang tham lam hấp thu mùi hương của cô.
Một mùi hương khiến cho anh mê luyến.
Hàng mi thật dài khẽ run rẩy, Thuỷ Tâm Nhu từ từ mở mắt, cô lười biếng nhìn Đường Diệc Sâm, “Chào buổi sáng, anh về rồi!”
“Không phải nói buổi chiều sao?”
“Bởi vì nhớ em a, cho nên vừa xong việc anh liền lập tức trở về ngay.” Tiếng nói vừa dứt, môi mỏng gợi cảm lập tức cắn vành tai mẫn cảm của Thuỷ Tâm Nhu.
Cảm xúc tê dại nhất thời truyền khắp người, Thuỷ Tâm Nhu không tự giác run rẩy một trận, theo bản năng, bả vai lui về sau.
Bọn họ làm vợ chồng hơn ba năm, Thuỷ Tâm Nhu tự nhiên biết Đường Diệc Sâm muốn cái gì.
Màu mắt trong đôi mắt kia của anh quá rõ ràng, bứt rứt như vậy, chính là hận không thể ăn cô sạch sành sanh.
Mỗi một lần anh đi công tác trở về, chuyện đầu tiên chính là muốn quấn cô, giống như em bé muốn bú sữa mẹ vậy.
Không ăn no, tuyệt đối không chịu bỏ qua!
“Này, từ từ đi, em trước pha nước cho anh tắm rửa một cái…”
Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu đẩy Đường Diệc Sâm ra, cô chui từ trong chăn mỏng ra.
Chăn mỏng vừa vén lên, lại càng khiến cho cỗ nhiệt huyết toàn thân Đường Diệc Sâm chảy ngược.
Đôi con ngươi trở nên đen thui nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu bốc lửa, hầu kết của anh không tự giác chuyển động.
Áo ngủ lụa phiêu bồng, đường cong hoàn mỹ, đôi gò đầy đặn ở trước mặt anh không sót chút gì…
Nhận ra bản thân có bao nhiêu mê người, Thuỷ Tâm Nhu đã không kịp che giấu. Cô bị Đường Diệc Sâm đẩy ngã ra giường, cái hôn nồng nhiệt tràn đầy trời đất cùng với một cơn nhiệt lập tức ập mạnh tới.
Mỗi lần cùng Đường Diệc Sâm đánh cờ, Thuỷ Tâm Nhu luôn có ảo giác bản thân giống như là con mồi anh để mắt đến, không có nửa điểm chạy thoát.
Đôi chân mềm mượt của cô vừa hay chạm vào trung tâm du͙© vọиɠ của anh, cũng bởi vì cử động của cô làm cho du͙© vọиɠ nóng bỏng của anh trong nháy mắt thức tỉnh, một khi đã phát cũng không thể cứu vãn.
Anh cảm nhận được một cơn căng cứng đau nhức, khả năng tự chủ kém càng giống như đi trên băng mỏng.
“Ưm… ưm… ưm…” Hai tay Thuỷ Tâm Nhu để ở trong ngực anh, ra sức vỗ vỗ.
Đường Diệc Sâm tại lúc cô sắp choáng váng vì thiếu dưỡng khí mới dời đôi môi mỏng gợi cảm của mình đi.
“Đường Diệc Sâm… anh thực sự không tắm sao?”
“Chờ chút nữa cùng nhau tắm…”
Vì để gặp cô, anh đón chuyến bay đầu tiên để trở về, trời còn chưa có sáng hẳn nữa.
Trời mới biết, đi công tác mấy ngày nay anh nhớ cô đến thế nào.
Đường Diệc Sâm bá đạo ôn nhu, Thuỷ Tâm Nhu muốn tránh cũng không được. Cô giống một con mèo nhu thuận, chỉ mơ màng, bối rối.
Răng môi cực nóng tàn sát bừa bãi đôi gò, ngón tay ma quỷ không ngừng thăm dò đoá hoa nhiệt tình, công thành chiếm đất, chỉ vì sự ngọt ngào của việc xa cách lâu ngày.
Mắt thấy Đường Diệc Sâm muốn trầm người xuống, Thuỷ Tâm Nhu duỗi tay ra, cô mở tủ đầu giường lấy áo mưa đem ra.
Đường Diệc Sâm ấn chặt cái tay kia của cô, tuỳ ý để trần vọt vào trong…..
———————————–
“Anh phải đi làm sao?”
Thuỷ Tâm Nhu từ trong phòng tắm đi ra, đã thấy Đường Diệc Sâm một thân áo vest đứng ở trước gương đeo cà vạt.
Cô đi tới, tiếp nhận công việc của anh.
“Ừ… anh vừa trở về, vẫn có một số việc muốn xử lý.” Ánh mắt Đường Diệc Sâm nhìn cô vẫn ôn tồn triền miên như cũ, nhưng mà, giữa trán lại có một tia không vui.
“Tối nay chúng ta có thể cùng đi ăn cơm không?”
“Không được, hôm nay có khả năng anh về hơi trễ, em không cần chờ anh, ăn trước đi.”
“À.. vậy thôi, em về nhà vậy, đã lâu không ăn với mẹ bữa cơm rồi.”
“Được, em lái xe cẩn thận chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Đường Diệc Sâm hôn nhẹ môi cô, anh rời đi. Phòng ngủ đã lưu lại vẻ trầm ngâm.
Thuỷ Tâm Nhu nhìn theo bóng lưng của anh, Đường Diệc Sâm đã đóng cửa lại, cô vẫn giật mình tại chỗ.
Đều đã ba năm rồi, theo bản năng cô chính là không muốn có con.
Mặc dù Đường Diệc Sâm không chịu mang áo mưa, nhưng sau cùng anh vẫn theo như ý nguyện của cô.
Anh không có đi vào trong!
Thở dài một tiếng, Thuỷ Tâm Nhu bắt đầu sửa soạn lại phòng, sau đó cô cũng ra cửa đi làm.
Một ngày đều nhanh trôi qua, đến giờ, một cuộc điện thoại Đường Diệc Sâm cũng không gọi cho cô.
Việc này không giống với trước đây.
Khi nào thì anh lại có bộ dạng này, không để ý tới cô?
Còn chưa tới giờ tan làm, Thuỷ Tâm Nhu xách túi xách lên rời khỏi văn phòng.
“Ồ, con sớm như vậy đã về, không ở bên Diệc Sâm sao? Ôi chao, ai, ôi…. không phải xế chiều hôm nay nó trở về sao, lúc này nên đến nơi rồi chứ?”
Nhìn thấy Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên về nhà mẹ đẻ, Qua Nhã có phần bất ngờ.
“Mẹ, mẹ không hy vọng con trở về sao? Hay là, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, mẹ không muốn con trở về?”
Có chút u oán, Thuỷ Tâm Nhu đặt mông ngồi trên ghế sofa, cầm nho khô trong mâm trái cây bắt đầu ăn.
“Ai nói mẹ không nhớ con?”
Ánh sáng loé lên trong đôi mắt tinh nhuệ, Qua Nhã tiếp tục hỏi: “Hai đứa các con cãi nhau rồi hả? Hay là, con ăn thuốc nổ rồi hả?”
“Đều, không, có!” Phối hợp với tiếng nói, Thuỷ Tâm Nhu lắc lắc đầu.
“Mẹ nói con đó, đã kết hôn hơn ba năm rồi, cái bụng sao không thấy lớn? Có phải Diệc Sâm không được không, có cần tìm vài chuyên gia gì gì đó khám xem không?”
Xì.. Khoé miệng Thuỷ Tâm Nhu giật giật một phen.
Điều này sao có thể, dám nói tên khốn kiếp Đường Diệc Sâm kia không được sao?
Sáng nay vừa về đến, liền đem cô lăn qua lăn lại hai lần, anh chỗ nào không được?
Bình thường, khi bọn họ ở cùng nhau, ngoại trừ kỳ sinh lý của cô, anh mới không đυ.ng vào.
“Hay là con không được?” Ánh mắt tràn ngập tìm tòi của Qua Nhã chăm chú nhìn Thuỷ Tâm Nhu.
“Mẹ, mẹ nói đi đâu rồi hả? Chúng con cực kỳ bình thường, muộn một chút sẽ có con.”
“Chẳng lẽ một chút tính toán cũng không có? Mẹ chồng con cũng chưa từng nói gì? Tâm Nhu, giữa vợ chồng nên có đứa bé, con nít là thuốc bôi trơn trong sinh hoạt, hiểu không?”
Thuỷ Tâm Nhu trầm mặc vài giây, mới nói: “Mẹ, sau này hãy nói đi.”
Chẳng bao lao, điện thoại di động của Thuỷ Tâm Nhu vang lên, giống như cọng rơm cứu mạng cô vậy. Cô nhanh chóng bắt máy.
“Alo, ai vậy?” Dãy số xa lạ, cô thật không biết là người nào tìm cô a.
“Là anh, có rảnh không? Có thể tới sân bay đón không?”
Giọng nói rất đỗi quen thuộc, so với trước kia càng hùng hậu hơn, ánh mắt Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên bùng cháy mạnh, bên môi hiện lên ý cười.
“Được, em lập tức tới sân bay đón anh.”
Thằng nhóc thối, rốt cục cũng bò trở về rồi.
Phí Lạc đi lần này liền hơn ba năm, lại còn thay đổi số điện thoại. Anh chưa từng gọi điện cho cô, cũng không liên lạc với cô.
Vừa về đến liền biết gọi cho cô, coi như có phần nghĩa khí.
“Mẹ, con có việc đi trước, đêm nay không cùng mẹ ăn cơm nha!” Sợ Qua Nhã tiếp tục bức hỏi, Thuỷ Tâm Nhu đứng dậy rời đi.
———————————
Tại sân bay, Thuỷ Tâm Nhu liếc một cái liền nhận ra Phí Lạc. Không chỉ có vậy, anh lại càng trở nên đẹp trai, toàn thân tản ra khí phách.
Ừm, chính là có thêm hương vị mạnh mẽ của đàn ông.
“Khốn kiếp, đi lâu như vậy mà một cuộc điện thoại cũng không gọi cho em, em nghĩ tới anh hẳn là quên luôn người bạn thân này rồi.”
Vừa lái xe, Thuỷ Tâm Nhu trực tiếp quở trách Phí Lạc.
“Làm sao có thể, mỗi ngày anh đều nhớ em, quên không được em.” Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng khiến người ta không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng cặp mắt kia lại loé lên sự ôn nhu hiếm có.
“Có định đi nữa không?”
“Không đi, không nỡ rời khỏi Hong Kong.”
Thình lình, Thuỷ Tâm Nhu liếc thấy một bóng dáng quen thuộc. Xe của cô chạy quá nhanh, chờ cô ngoái đầu nhìn lại thì bóng dáng quen thuộc kia lại không thấy nữa.
Nơi này là Hong Kong, người kia làm sao có thể là cô út chứ!
Em ấy lúc này hẳn là đang ở Anh.
Hôm trước, cô vẫn cùng em ấy nói chuyện qua webcam mà.
Hẳn là cô hoa mắt rồi!
“Nhu Nhu, làm sao vậy?”
“Không có gì!”
Ngang nhiên không báo trước, ‘ầm’… một tiếng vang thật lớn ngay sau đó truyền đến điếc tai.
Trời ơi, đuôi chiếc xe Ferrari màu đỏ của Thuỷ Tâm Nhu bị người ta tông phải.
Cô và Phí Lạc ngồi ở trong xe bởi vì cú va chạm này mà hơi hơi nhổm người lên phía trước. Nếu không phải có dây an toàn, không chừng bọn họ cũng không phải không có khả năng văng ra ngoài.
Bọn họ xuống xe dò xét, rồi sau đó nữ lái xe trong chiếc BMW màu đỏ ngọc thế hệ thứ 5 không hề bước ra khỏi xe. Cô rất bình tĩnh lấy di động gọi một số điện thoại.
“Sam, em gặp phải tai nạn xe, anh có thể tới hỗ trợ xử lý một chút không….”