Chương 74: Nội y sói liều lĩnh cũng như anh lúc liều lĩnh

Lúc bốn cánh môi cánh hoa dán sát vào nhau, đầu óc Thuỷ Tâm Nhu trống rỗng, toàn thân giống như xẹt qua một dòng điện.

Mùi xạ hương trên người anh xâm nhập vào từng lỗ chân lông của cô, mang đến cảm giác lạ lùng.

Cánh môi mỏng mà khêu gợi của anh in dấu trên đôi môi hồng của cô, môi mỏng lãnh ngạnh của anh lại không mất đi sự dịu dàng, xúc cảm cực kỳ ướŧ áŧ quyến luyến day dứt trên môi cô… cuồng tứ đoạt lấy hương thơm nơi môi cô.

Cô cũng không giống những người phụ nữ khác, trong lúc đàn ông hôn nồng nhiệt thì chậm rãi nhắm mắt lại, ngược lại mắt trợn tròn, trong lúc sững sờ đôi mắt bỗng chớp chớp vài cái.

Cái hôn này tràn ngập hơi thở bá đạo của Đường Diệc Sâm, bàn tay đang truyền thuốc tiêu viêm kia của anh đang cực kỳ tự nhiên nâng gáy cô.

Anh đâu nào giống như một bệnh nhân, từ đầu đã giống như không có việc gì.

Chút thương tổn trên tay anh khẳng định không khiến anh chết được.

Đúng, nói không chừng anh lại còn sống lâu trăm tuổi nữa!

Chết tử tế không xong, cô lại vẫn liếc thấy khuôn mặt tuấn tú của anh rõ ràng lấn lại gần cô.

Nhìn dáng vẻ anh hôn si mê như vậy, hôn đến cuồng nhiệt như vậy, hận không thể ăn cô sạch sành sanh…

Cái loại cảm giác này liền giống như đã xem ở trên TV vậy: một người đàn ông thâm tình hôn người phụ nữ anh ta yêu.

Có khoảnh khắc như thế, Thuỷ Tâm Nhu thất thần, trong đầu bị ảo giác nhồi nhét.

Chiếc đũa trong tay cô cằm chỉ gắp miếng sủi cảo tôm không biết từ lúc nào lại rơi xuống đất, hai chiếc đũa lúc này trống trơn. Cô hoàn toàn không nhận thấy được.

Lửa nóng liên tục dâng lên, thình lình, Thuỷ Tâm Nhu không nhịn được phát ra tiếng ‘ưm ưm’. Bàn tay để ở trên ngực Đường Diệc Sâm đánh qua lại, cũng muốn đẩy anh ra.

Anh nhấm nháp vẻ đẹp ngọt ngào của cô, anh tham lam chiếm lấy hơi thở của cô. Trên người cô có mùi hương nhàn nhạt mê hoặc anh, trong đầu anh cũng không kìm nén được xuất hiện tư vị tuyệt mỹ tiêu hồn đêm đó.

Anh muốn hơn nữa… Anh không muốn để cho cô có cơ hội tránh né anh.

Đồ lưu manh, đã lúc nào rồi mà còn bá đạo như vậy, trong cái đầu lưu manh này toàn là làm sao để lừa cô, chiếm tiện nghi của cô, anh không muốn sống nữa sao?

Cái tay truyền thuốc tiêu viêm kia của anh máu đã chảy ngược lại, anh có biết không vậy?

Tuyệt không cảm thấy đau sao?

Máu kia đều đã chạy vào trong ống dẫn truyền thuốc tiêu viêm kia, khoé mắt của cô đã liếc thấy.

Cô cử động như vậy cũng không khiến cho anh dừng hành động đoạt lấy lại, Đường Diệc Sâm vẫn như cũ tự tiếp tục chuyện anh muốn làm.

Không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn so với việc anh hôn cô.

Thuỷ Tâm Nhu bị sự vô sỉ của anh đánh bại, đôi mắt hoạt bát chợt hiện chút tinh ranh. Cô đột nhiên dùng lực cắn môi dưới Đường Diệc Sâm. Thừa dịp anh bị đau nhíu mày trong tích tắc kia, cô lại dùng lực đẩy anh ra.

“Này, anh không muốn sống nữa sao? Muốn chết thì chết sớm đi, tôi không theo hầu.”

Một đôi mắt đẹp toát ra tia lửa, Thuỷ Tâm Nhu tức giận trừng mắt Đường Diệc Sâm.

Hẳn là rất đau rồi, cô thấy, anh nhăn mày càng sâu.

Quỷ tha ma bắt nhà anh ta, làm quỷ cũng phong lưu!

Đường Diệc Sâm nhìn tay mình, hờ hững nhún vai.

“Một chút máu mà thôi, không bằng máu chảy lúc ở bãi đỗ xe khi đó. Huống hồ, thật đúng là không chết được.”

Lông mi khẽ rung, rồi sau đó chậm rãi giương lên, con ngươi đen sáng quắc loé sáng, chặt chẽ nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu.

Hừ một tiếng, Thuỷ Tâm Nhu bĩu môi nói: “Anh ở chỗ này chờ, tôi gọi y tá tới giúp anh truyền thuốc tiêu viêm lần nữa. Nhìn xem, tay đã sưng lên như vậy, lại vẫn giống như con nít không biết nghe lời.”

Lúc Thuỷ Tâm Nhu xoay người kia, cô bị Đường Diệc Sâm bắt được khuỷu tay.

“Em ở lại với anh thì anh sẽ truyền thuốc tiêu viêm lần nữa. Nếu không, em bảo y tá tới rút kim ra, anh muốn về nhà, anh không ở bệnh viện.”

Uy hϊếp trần trụi, đây tuyệt đối không phải là thái độ mà một người bệnh bị thương nên có.

Nếu không phải nể mặt anh cứu mạng cô, cô thật muốn một cước đá anh xuống giường bệnh. Cô mới không muốn quản sống chết của anh nha.

Hít sâu vài cái, cực lực áp chế oán hận trong lòng, Thuỷ Tâm Nhu nhếch khoé miệng nói: “Được, không thành vấn đề, đêm nay tôi ở lại cùng anh.”

Phát hiện ra không, cơ bên khoé miệng cô vẫn không nhúc nhích, chỉ có trên da mang theo ý cười nhợt nhạt.

Nghe vậy, Đường Diệc Sâm buông tay, môi mỏng khêu gợi hơi hơi nhếch lên, tạo thành một độ cung tà mị cuồng tứ.

Bình tĩnh nhìn bóng lưng Thuỷ Tâm Nhu, ánh mắt sắc bén của anh hiện lên tia hứng thú.

————————

Y tá giúp Đường Diệc Sâm gỡ chốt để lấy kim truyền xuống xong cô liền rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Bây giờ, Thuỷ Tâm Nhu thức thời, cô dời ghế dựa ra xa Đường Diệc Sâm chút. Nhưng mà, vẫn không thể ngăn cản được không khí quỷ dị lan tràn bốn phía trong phòng bệnh.

“Bà xã, anh đói bụng, anh cũng muốn ăn sủi cảo tôm.” Đường Diệc Sâm không chớp mắt nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu, vẻ mặt của anh có phần lưu manh, mày cũng xấu xa nhướng lên.

Đoạn Vô Ngân, tên khốn kiếp nhà anh, đi lâu như vậy vẫn chưa chịu trở về!

Thuỷ Tâm Nhu u oán bực bội liếc nhìn Đường Diệc Sâm, cô ở trong lòng hung hăng mắng Đoạn Vô Ngân.

“Bà xã, bình thuốc tiêu viêm không còn bao nhiêu, nếu không, chúng ta dứt khoát để cho y tá rút kim ra đi, không treo. Em xem, cái tay của anh bị thương mới khâu lại, bác sĩ nói không thể tuỳ tiện lộn xộn, phải biết kiềm chế chút. Cái tay này lại gắn ống truyền thuốc tiêu viêm, anh đói bụng không cách gì ăn được.”

Mi tâm nhăn lại, ánh mắt Thuỷ Tâm Nhu không khỏi lộ ra một ánh nhìn khinh bỉ.

Anh cũng đã nói đến cô không đường thối lui, cô còn có thể như thế nào. Cô đành phải di chuyển cái ghế đến trước mặt anh, hầu hạ anh ăn.

Bà xã đút gì đó đều đặc biệt thơm, mặc dù đã ăn qua cơm chiều, Đường Diệc Sâm vẫn ăn mấy cái sủi cảo tôm, lại ăn thêm mấy cái sủi cảo hấp.

Sớm biết bà xã sẽ đem nhiều đồ này nọ đến thăm anh, anh sẽ không ăn cơm chiều, để bụng đói để cô tới đút ăn.

Đường Diệc Sâm ăn thoả thuê, thuốc tiêu viêm cũng hết, hiện tại, anh đang ầm ĩ đòi tắm.

Phòng bệnh VIP chính là có nhiều ưu đãi, môi trường chẳng những ấm áp như nhà, ngay cả phòng tắm gì đó đều có, mùi thuốc sát trùng cũng không khó ngửi như thế.

Đóng chặt cửa phòng tắm, Đường Diệc Sâm không nhanh không chậm soạn một tin nhắn, sau đó gửi cho Đoạn Vô Ngân.

Nghe tiếng nước chảy ào ào, Thuỷ Tâm Nhu cũng đã ăn thoả thuê, trái tim không khỏi căng thẳng bồn chồn. Theo bản năng, cô sững sờ nhìn phòng tắm đóng cửa sáng đèn.

Lần đó… ở nhà anh….

Thuỷ Tâm Nhu nhíu mày, hàm răng cắn môi dưới, phòng tuyến trong lòng dựng lên.

Từ lúc 14 tuổi trở đi, cô đã ra nước ngoài du học. Cô trái lại nhìn bạn học bên cạnh từng người từng người có bạn trai, lại đổi tới mấy lượt bạn trai. Chỉ riêng cô vẫn giữ vững phòng tuyến thuần khiết, cô cần phải gặp đúng người kia của chính mình mới có thể giao ra.

Không nghĩ tới, cô ở trên tay Đường Diệc Sâm bị anh bắt giữ.

Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, Đường Diệc Sâm mặc áo tắm màu trắng đi ra.

Đuôi tóc hãy còn nhỏ nước, cổ áo tắm rộng mở, lộ ra cơ ngực săn chắc màu đồng. Tên du côn kia nhìn có bao nhiêu liều lĩnh liền có bấy nhiêu.

“Bà xã, em cũng tắm rửa một chút đi. Em không biết là trên người em có mùi đồ ăn khó ngửi sao? Còn có mùi cháy khét nữa?”

Nghe giọng nói Đường Diệc Sâm, Thuỷ Tâm Nhu vội vàng kéo suy nghĩ bay xa trở về.

“Em có thể mặc áo sơ mi của anh trước, sáng mai anh bảo Vô Ngân đưa đồ qua thay.”

Đột nhiên Thuỷ Tâm Nhu híp mắt nhìn Đường Diệc Sâm.

Người đàn ông trước mắt này tới cùng là có bao nhiêu giảo hoạt vậy, anh lại vọng tưởng chuyện xưa tái diễn sao?

Cô đã ngu dốt một lần, khẳng định không thể tiếp tục nghe anh.

Đường Diệc Sâm, tôi tin anh mới là lạ!

Lần trước ở nhà anh một thân ẩm ướt, lúc đó chẳng phải anh nói để cho người ta đem quần áo qua cho tôi, kết quả thì sao. Cô ngâm nước tắm rửa, quần áo không có đưa tới, lại còn biến cô trở thành chật vật như thế.

Lại còn đem cô ăn đến xương cốt cũng chẳng còn!

“Không sao cả, tôi không tắm, sáng sớm ngày mai về nhà xử lý, tôi tuyệt không cảm thấy trên người có mùi khó ngửi. Cái kia.. nếu anh không thích người tôi có mùi khó ngửi…. À, vậy mà tôi quên, anh hiện tại là bệnh nhân, phải kiềm chế một chút, cho nên, vì tốt cho anh, tôi vẫn nên ngồi xa chút, miễn cho mùi xăng trên người tôi làm sặc anh.”

Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu đã ngồi trên ghế sofa, tuỳ ý lật xem tạp chí đặt trên bàn trà.

“Chuyện kia… Nếu anh mệt anh cứ ngủ trước đi, tôi muốn đọc báo một chút.”

Mặc dù không ngẩng đầu nhìn, Thuỷ Tâm Nhu cũng cảm nhận được có một tầm mắt cực nóng khóa chặt cô, nhìn chăm chú cô khiến toàn thân không được tự nhiên.

Đường Diệc Sâm nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được. Mặc dù nhắm hai mắt lại, anh vẫn cực kỳ nhạy cảm biết được Thuỷ Tâm Nhu đang làm gì.

Cô làm gì mà đọc sách chứ, lật tới lật lui, không yên lòng.

Anh còn nghe được, cô đứng dậy đi vào phòng tắm, cũng truyền ra tiếng nước.

Thuỷ Tâm Nhu chỉ là rửa mặt một chút, soi gương.

Trên người cô quả thật có mùi vị khó ngửi, cô cũng không thích. Cô chỉ hy vọng Đường Diệc Sâm mau ngủ, cô không muốn ra ngoài tiếp tục bị quấy nhiễu, phải ra sức suy nghĩ để ứng phó anh.

Lúc lấy khăn tay lau nước, lơ đãng, Thuỷ Tâm Nhu liếc thấy quần áo Đường Diệc Sâm thay ra treo trên giá treo.

Xì…. qυầи ɭóŧ màu đen của anh là hãng bảy con sói.

Chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, Thuỷ Tâm Nhu đã đối diện chỗ bộ vị trọng điểm màu vàng sẫm của đầu sói kia, đầu sói như thật có ấn tượng sâu sắc, nó thật sự rất giống anh lúc liều lĩnh.

Cái miệng kia vẫn mở ra, tựa hồ muốn nói: Nó cực kỳ đói khát!

Kìm lòng không đậu, trong đầu Thuỷ Tâm Nhu vậy mà hiện lên hình ảnh Đường Diệc Sâm chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ như thế lưu manh đứng trước mặt cô….

“Lưu – manh!”

Thuỷ Tâm Nhu không tự chủ được mắng ra tiếng, mặt cô hồng hồng, lại còn hồng đến mang tai, lại còn nóng bỏng.

Cau chặt mày, Thuỷ Tâm Nhu cúi đầu vốc nước lạnh rửa mặt.

Ở trong phòng tắm dây dưa thật lâu, cô mới đi ra. Không kiềm chế được, đôi mắt đẹp như nước liếc sang chiếc giường kia.

May mắn, Đường Diệc Sâm đã ngủ.

Thật sâu thở dài một hơi, Thuỷ Tâm Nhu vỗ vỗ ngực định thần lại.

Cơm chiều còn chưa được ăn lại bị hành ở bãi giữ xe như vậy, rất nhanh, Thuỷ Tâm Nhu liền dựa trên ghế sofa ngủ thϊếp đi.

Nghe thấy tiếng hít thở mỏng manh đều đều của cô vang lên, Đường Diệc Sâm nằm ở trên giường mở mắt. Anh chậm rãi xuống giường đi tới chỗ cô.

Mặc dù là ngủ, hai tay Thuỷ Tâm Nhu vẫn theo bản năng che ngực mình, đôi mắt sâu thẳm của Đường Diệc Sâm mạnh mẽ co rụt lại, lướt qua một chút phức tạp.

Khe khẽ, môi mỏng khêu gợi thần không biết quỷ không hay trộm hương. Lúc này, Đường Diệc Sâm khẽ nhếch cánh môi giương lên một độ cung xinh đẹp.

Anh không để ý trên tay truyền đến đau đớn như tê liệt, anh cố ý bế Thuỷ Tâm Nhu lên, đặt ở trên giường.

Anh làm sao có thể ghét bỏ mùi xăng trên người cô, thân thể cô có hương thơm làm anh mê muội.

Đường Diệc Sâm kiểm tra miệng vết thương, chỉ là đau cũng không có trở ngại. Theo sát sau, anh cũng nằm lên giường ôm Thuỷ Tâm Nhu vào trong lòng.

Anh vẫn để cho cô gối đầu lên trên cánh tay đang truyền thuốc tiêu viêm kia thoải mái vào giấc ngủ, nghe hơi thở của cô cảm giác thật sự rất tốt!

————————-

Hôm sau, lúc Đường Diệc Sâm tỉnh lại đã không thấy Thuỷ Tâm Nhu nữa. Mà phòng bệnh của anh lại có thêm một vị khách không mời mà đến.

“Cảm ơn Tổng giám đốc Thuỷ tới thăm bệnh, anh quá khách khí, lại còn mang theo hoa cùng trái cây. Tôi cũng không phải bị bệnh gì, chỉ là bị thương nhẹ, cũng chỉ truyền chút nước kháng sinh để ngăn vết thương không bị viêm mà thôi.”

Ngồi ở trên ghế, đôi mắt sắc bén của Thuỷ Mộ Hàn tuỳ ý quét qua một lượt, lập tức thu ánh mắt trở về, đối diện với Đường Diệc Sâm tản ra ý vị quan sát sâu xa.

“Tổng giám đốc Đường cũng không cần khách khí, hơn nữa, anh cũng là vì Nhu Nhu mà bị thương. Dù cho chỉ là vết thương nhẹ, về lý cũng nên đến thăm anh không phải sao, em rể tương lai? Tối hôm qua Nhu Nhu ở đây với anh? Em ấy chưa về nhà!”

Ánh mắt sắc bén thâm trầm của Đường Diệc Sâm nhìn thẳng Thuỷ Mộ Hàn, ha ha… anh cười cười.

Một câu ’em rể tương lai’ của Thuỷ Mộ Hàn đột nhiên có cảm giác kéo gần lại khoảng cách trong không khí đơn thuần.

“Ừ, tối qua cô ấy ở đây với tôi. Mọi người đều là người một nhà, nói chuyện không cần khách sáo.”

“Anh muốn tính thế nào? Mục đích?”

“Cùng nhau hợp tác.” Khoé miệng Đường Diệc Sâm hơi hơi gợi lên, đường nét tuấn dật xuất sắc ôn hoà khiến cho người ta không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì của anh.

“Tổng giám đốc Thuỷ biết tôi muốn là cái gì, tôi tin tưởng anh cũng có thể làm được. Tôi cầu chúc cho anh đoạt được quyền khai thác mỏ số 3 bên Nam Phi kia. Đúng rồi, tôi nên chữa lại, luôn gọi Tổng giám đốc Thuỷ như vậy rất không lễ phép, đúng không, anh vợ?”

Hừ một tiếng, Thuỷ Mộ Hàn không có tâm tình cười cười.



Mang theo bữa sáng trở về, Thuỷ Tâm Nhu dừng cước bộ, cô sững sờ đứng ở ngoài cửa. Cô bình tĩnh nghe người ở bên trong nói chuyện với nhau.

Đứng một hồi, cô xoay người quay đầu bỏ đi, lúc đi ngang qua thùng rác, cô cầm bữa sáng trong tay bỏ đi.

Từ bệnh viện trở ra, cô trở về nhà, xử lý một phen xong mới tới Vạn Huy đi làm.

Không lâu sau, cô nhìn thấy tin tức mời họp báo tuyên bố hợp tác giữa Vạn Huy và Liên Khải: Vạn Huy chính thức đầu tư vào dự án thu mua Mỹ Trang của Liên Khải, kỳ thanh toán đầu tiên 5 triệu đã ổn thoả chuyển vào tài khoản Liên Khải, cũng hứa hẹn sẽ tiếp tục rót tiền.

Đường Diệc Sâm tham dự họp báo, Thuỷ Mộ Hàn cũng ở đó, ngày mai đầu đề nhất định là ảnh chụp chung của hai người bọn họ.

Ảnh hưởng bởi tin tức tốt này, giá cổ phiếu của Liên Khải cùng Vạn Huy đều rõ ràng tăng lên.

Truyền hết bình thuốc tiêu viêm, xế chiều hôm đó, Đường Diệc Sâm hoàn tất thủ tục xuất viện.

———————

Sống lưng rộng rãi dựa vào ghế da màu đen, Đường Diệc Sâm nhắm mắt lại, xem nhẹ cảnh sắc bay vυ"t qua ngoài cửa sổ.

Trong không gian yên tĩnh, bị tiếng nói khàn khàn trầm thấp của Đường Diệc Sâm phá vỡ.

“Vô Ngân, đều đã sắp xếp ổn chưa?”

“Anh Sâm, toàn bộ đều đã chuẩn bị ổn thoả, hiện tại muốn đến hội trường sao? Ký giả truyền thông đều đã đến đủ.”

“Ừ, đi gặp đi.” Đường Diệc Sâm bỗng dưng mở mắt, anh lấy điện thoại ấn một dãy số.

“Bà xã, còn đang bận sao? Buổi sáng hôm nay sao không đợi anh dậy liền đi rồi hả? Anh nhớ em rồi!”

Đường Diệc Sâm không tự giác giảm thấp thanh âm, ôn nhu khiến cho Đoạn Vô Ngân đang lái xe không khỏi nổi hết cả da gà.

Lão đại, dụ dỗ phụ nữ có nên để ý một chút hay không. Đường Diệc Sâm mà cũng lộ vẻ nhu tình, thật là anh chưa từng nhìn thấy trên con người sắt đá này.

Đầu kia điện thoại trầm mặc vài giây mới chậm rì rì truyền ra lời nói nhỏ nhẹ của Thuỷ Tâm Nhu. “Ừ, tôi có việc đi trước. Thấy anh còn chưa tỉnh, cũng không quấy rầy anh.”

Vừa nói điện thoại, Thuỷ Tâm Nhu vừa vén tóc trên trán. Biểu tình của cô lạnh như băng, không có một tia nhiệt độ, ngay cả giọng nói cũng có chút áp lực lãnh ngạnh.

“Chút nữa em có rảnh không? Anh ở đại sảnh trung tâm thương mại Landmark chờ em. Cho dù em tới trễ thế nào anh cũng chờ.”

“Đợi chút nữa xem sao, tôi còn một cuộc họp. Không nói nữa, tôi phải chuẩn bị rồi.”

Tiếng nói vừa ngừng, điện thoại truyền ra tiếng ‘tút tút’.

Đôi mắt thâm thuý nheo lại, di động Đường Diệc Sâm vẫn để ở bên tai.

Môi mỏng mấp máy, anh chậm rãi cúp điện thoại, cũng từ trong túi tiền tây trang lấy ra một cái hộp nhỏ tinh mỹ mở ra xem.

Anh nhìn rất chăm chú, vẻ mặt của anh cũng vô cùng nghiêm túc.

Anh biết cô là một nhà thiết kế trang sức rất tuyệt, càng biết ánh mắt của cô rất soi mói.

Đá quý thông thường, cô xem không vào mắt.

Cái hộp nhỏ này chính là nhẫn DR (Darry Ring) anh đặc biệt chuẩn bị vì cô, là anh dựa vào thân phận của mình và ý nghĩa đặc biệt đặt làm.

Vì thế, anh còn ký vào hiệp nghị tình yêu đích thực.

Chiếc nhẫn này cũng là có một không hai trên thế giới, anh muốn tự mình đeo vào ngón áp út cho cô.