Chương 57: Dám lợi dụng người của cô, anh là người đầu tiên

Đường nét khuôn mặt Thuỷ Mộ Hàn bỗng dưng căng lại, cằm cứng ngắc.

Chén đũa trong tay lập tức để xuống, loảng xoảng, anh đứng dậy.

“Anh, Đường Diệc Sâm mời anh ăn cơm, anh ta đã nói gì với anh? Có phải anh ta đặt điều kiện gì với anh để trao đổi, anh ta mới có thể đến cục cảnh sát huỷ án?” Theo sau, Thuỷ Tâm Nhu cũng đặt chén đũa xuống đi theo đứng lên.

“Em cảm thấy anh ta phí tâm tư như thế mời em đi cục cảnh sát thật sự là vì muốn báo án em trộm xe của anh ta sao? Em nghĩ anh ta dây dưa với em chỉ đơn thuần là vì vấn đề mặt mũi thôi sao?

Nhu Nhu, anh ta nói với anh cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là… em biết rõ ràng bản thân muốn cái gì. Em có muốn cùng anh ta cả đời hay không? Chuyện của em em tự mình nghĩ cho tốt đi, chuyện của anh không cần em phải bận tâm.

Anh rất rõ ràng bản thân mình đang làm cái gì. Mẹ sớm trở lại, giấu không được bao lâu, tự em nghĩ cho kỹ nên giải thích với bà như thế nào về người còn rể này khi bà không ở đây đi.”

Ánh mắt sắc bén thâm trầm nhìn Thuỷ Tâm Nhu, Thuỷ Mộ Hàn không chút do dự xoay người lên lầu.

Thuỷ Tâm Nhu vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, đôi mắt đẹp toát ra tia lửa.

Cho dù đầu óc cô có bị nước vào, cô vẫn tương đối rõ ràng tình thế bây giờ của nhà họ Đường, khốn cảnh của tập đoàn Liên Khải.

Hay cho Đường Diệc Sâm anh, tên lưu manh!

Dám lợi dụng người của cô, anh là người đầu tiên.

Hôn ước này, cô kiên quyết không thừa nhận. Thật ngại quá, chuyện hoang đường tối hôm qua cô cũng sẽ quên sạch.

————————

Đường Diệc Sâm trở lại nhà lớn của nhà họ Đường, sắc trời đã chuyển tối.

Người giúp việc đang thu dọn đồ đạc này nọ trong phòng thấy anh, hỏi: “Cậu lớn, cậu ăn cơm chưa? Cậu muốn ăn cái gì, tôi có thể đi nấu cho cậu.”

“Chị Bình, không cần phiền đâu, tôi ăn ở ngoài rồi.”

Ánh mắt tinh nhuệ đảo quanh, Đường Diệc Sâm khẽ nhíu mày, hỏi: “Chị Bình, trong nhà có khách sao? Sao trễ vậy chị vẫn chưa dọn dẹp xong?”

Liếc nhìn chung quanh, chị Bình đè thấp giọng đáp: “Cậu lớn…. cậu hai về rồi, đêm nay cậu ấy cùng ông chủ ầm ĩ một trận. Ông chủ mới vừa đi không lâu, ông ấy hẳn là đến chỗ con hồ ly tinh đó. Bà chủ không cho tôi nói với cậu.”

“Tôi biết rồi, chị Bình, tôi lên lầu trước.”

Đường Diệc Sâm mở cửa phòng ngủ của mình ra, quả nhiên, thấy Đường Diệc Tấn đang trong phòng anh. Anh đang nhàn nhã tìm kiếm gì đó.

“Này, em không nói một tiếng liền trở về tính cho anh ngạc nhiên à? Cho dù em cực kỳ không ưa ông ta, ít nhất em phải để cho mẹ chút mặt mũi chứ, bà ấy bị kẹp ở giữa rất khó xử.”

Nghe tiếng, Đường Diệc Tấn ngoái đầu lại nhìn Đường Diệc Sâm liếc mắt một cái, lưu manh giang hai tay, sau đó anh cực kỳ tuỳ ý ngồi trên chiếc sofa đơn, hai chân lười biếng gác lên bàn trà tròn bằng thuỷ tinh.

“Em bằng lòng cùng ông ta ầm ĩ đã là cất nhắc ông ấy rồi. Em cũng là vì tốt cho mẹ, không muốn mẹ uỷ khuất. Anh xem tên khốn kiếp nào hận không thể mỗi lúc trời tối không phải trở về, lại còn cười em là diễn viên. Anh xem, ông ấy đối với chúng ta như vậy, đôi khi em thực hoài nghi chúng ta đến cùng có phải con ông ấy không.

Nói đi thì phải nói lại, anh cả, khụ khụ…. hai bộ phim người lớn em cất giấu có phải anh lấy đi coi rồi không? Thật ngại quá, tối hôm qua em về đến nhà, lại không phát hiện thấy, trực giác mách bảo em không phải Khả Tâm lấy đi xem lén nha.”