Vừa tỉnh ngủ, cả người giống như bị vét sạch, toàn thân Thuỷ Tâm Nhu đau đớn chua xót không thôi.
“A… ui…” Ngay cả nhúc nhích cô cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô không tự giác nhíu chặt lông mày, nhanh chóng lục lọi lại đầu óc xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc kinh ngạc, cô giống như bị điểm huyệt, ngây ngốc tê cứng.
Tối hôm qua, bọn họ…
Cô không khỏi đỏ mặt, vừa giận vừa hờn.
Theo bản năng nhìn qua chỗ bên cạnh, quả nhiên là cái tên vô sỉ khốn kiếp Đường Diệc Sâm đang nằm. Anh vẫn còn nhắm mắt, mà cô lại không có tâm tư đi thưởng thức khuôn mặt kia của anh có bao nhiêu mê người.
Trong lòng cô có cảm giác mâu thuẫn nói không nên lời, cô càng muốn xé toang cái khuôn mặt đáng hận trước mắt này.
Cô cùng anh, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được một người như vậy, bọn họ lại còn quen biết chưa tới mười ngày, vậy mà…
Thật sự quá nhanh, toàn bộ giống như ngồi trên xe leo núi địa hình vậy, xóc xóc xóc.
Đều do anh sai, là lỗi của rượu.
Đưa tay vỗ vỗ trán, Thuỷ Tâm Nhu ghét bỏ kéo bàn tay to của Đường Diệc Sâm ra, sau đó, thật cẩn thận đứng lên xuống giường.
“Ôi… mẹ nó…. tên khốn này giống như tám đời chưa thấy qua phụ nữ vậy, cũng không biết tiết chế chút nào, đau chết mất.” Chân Thuỷ Tâm Nhu vừa chạm đất, cô lập tức xụi lơ.
Nho nhỏ nói thầm mang theo chút u oán, Thuỷ Tâm Nhu cực kỳ không vui nhíu mi.
Hít sâu một phen, cô chậm rì rì đứng dậy, kéo theo toàn thân đau đớn chua xót vào phòng tắm.
Nghe được tiếng đóng cửa, Đường Diệc Sâm vốn đã sớm tỉnh dậy đột nhiên mở mắt, suy nghĩ của anh vẫn còn đắm chìm trong cảm giác sung sướиɠ thoả mãn.
Không giống với Thuỷ Tâm Nhu, toàn thân anh thư sướиɠ, ngay cả duỗi người khoé miệng cũng tự nhiên nhếch lên theo.
Vừa rồi tiếng chửi rủa của cô anh hoàn toàn nghe thấy, một chữ cũng không sót.
Theo bản năng, Đường Diệc Sâm nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, khoé miệng không tự giác nhếch lên.
Thuỷ Tâm Nhu, đời này em đều không trốn thoát đâu.
——————–
Thuỷ Tâm Nhu ngồi trong bồn tắm lớn, vẻ mặt của cô tương đối bình tĩnh, tròng mắt sinh động chuyển động.
Đợi tới khi nước ấm dần dần lạnh, cô mới đứng dậy.
Đôi mắt đẹp như nước bình tĩnh dán vào áo quần ướt sủng hôm qua cô thay ra, sửng sốt vài giây, cô đưa tay sờ sờ.
Áo sơ mi trắng cùng váy ngắn màu đen cũng khá khô ráo, miễn cưỡng có thể mặc, nhưng mà, áo ngực của cô lại không nha.
Áo sơ mi của cô hơi mỏng, nếu bên trong không mặc gì, tuyệt đối không thể ra ngoài gặp người.
Đường Diệc Sâm tên khốn kiếp này, tối hôm qua từ đầu đã không cho người đưa quần áo qua cho cô, anh đã có một bụng ý nghĩ xấu xa.
Ở trong lòng hung hăng mắng anh, mi tâm hơi nhíu lại, Thuỷ Tâm Nhu mặc áo tắm bước ra khỏi phòng tắm, đưa mắt nhìn Đường Diệc Sâm còn đang ngủ, cô nghênh ngang đi xuống lầu.
Đột nhiên, Đường Diệc Sâm đang giả bộ ngủ mở mắt ra, chân mày lặng yên nhếch lên.
Ở trong phòng tắm lề mề hồi lâu, cô cũng không giống như anh mong muốn vừa khóc lại vừa nháo, thậm chí đánh thức anh để anh phụ trách, mà lại muốn im lặng chuồn đi sao?
Đường Diệc Sâm ngồi dậy, khoác áo ngủ, anh nhẹ nhàng đi ra cửa phòng, đứng tại bậc thang đầu tiên nhìn xuống Thuỷ Tâm Nhu dưới lầu.
Cô gái nhỏ này muốn làm gì vậy?
Cô đang nhìn chằm chằm vào lò vi sóng!
Đường Diệc Sâm tỉ mỉ nhìn cô, muốn đi phỏng đoán tâm tư của cô.
Không bao lâu, đôi mắt đào hoa của anh nheo lại.