Không muốn bị cảnh sát bắt, Thủy Tâm Nhu liều mạng chạy như điên, thỉnh thoảng cô ngoái đầu liếc nhìn.
Mẹ nó, cảnh sát Paris chuyên con mẹ nó nghiệp, cô đã chạy rất xa rồi mà bọn họ còn theo sát phía sau cô, đuổi theo không bỏ.
“Đừng đuổi theo nữa, tôi sắp hết hơi rồi.” Thủy Tâm Nhu thở hổn hển từng hơi, hàng mày đẹp nhíu lại. Người đi đường không rõ chuyện gì kinh ngạc nhìn cô chạy như điên, sau đó lại khẽ nhún vai lắc đầu.
“Crazy!”
Người ta đang nói cô là tên điên, Thủy Tâm Nhu cũng cho là như vậy, cô bị khuôn mặt của Đường Diệc Sâm kia giày vò trong đầu tới điên rồi. Cô chắc chắn đầu cô bị cửa kẹp, cô ở bên ngoài giải sầu mấy ngày nay mà vẫn còn nhớ tới anh. Càng kỳ quái hơn chính là, anh vậy mà cũng ở trong mộng của cô, đuổi cũng không đi. Đang chạy, Thủy Tâm Nhu thình lình bị một bàn tay túm lấy. Ngay sau đó, cô liếc mắt nhìn thấy một người phụ nữ lôi kéo cô tới chỗ đông người nhất mà chạy. Dòng người dày đặc, cảnh sát cũng không thể làm gì các cô, bởi vậy, Thủy Tâm Nhu rốt cuộc thoát được. Thủy Tâm Nhu chưa kịp hoảng hồn, lưng dựa tường, cô không ngừng vỗ ngực hồi sức.
“A.. a… cảm ơn cô!”
Tập trung nhìn vào người phụ nữ cũng tựa vào tường, a, cô ấy còn nhìn rất quen mắt, giống như cô đã gặp qua ở đâu rồi. Cô ấy cũng giống cô là người châu Á da vàng, tuyệt đối không phải nữ giới nước ngoài. Cố gắng lục soát ký ức trong đầu, một lúc sau, Thủy Tâm Nhu không tự chủ được trừng to mắt ngắm nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt.
“A a a… cô là… có lần tôi ăn cơm cùng Phí Lạc, cô cùng… cùng Ỷ Kình Thiên ăn cơm, đúng không?”
“Gọi tôi Chu Mạt là được rồi, không cần khách khí.” Chu Mạt cũng đang quan sát Thủy Tâm Nhu, nhìn cô ăn mặc rất thời thượng, nhãn hiệu quần áo và túi xách đều không phải loại rẻ tiền, theo đạo lý cô không thiếu tiền, không phải người làm chuyện xấu, sao lại bị cảnh sát truy đuổi.
Cô rất tò mò nha!
“Đúng rồi, sao cô lại bị cảnh sát đuổi theo vậy? Đã làm chuyện xấu kinh thiên động địa gì rồi?”
Thủy Tâm Nhu nở nụ cười ngây ngô, đưa tay đỡ trán. Nếu nơi này có cái động, cô lập tức chui vào, cô khi nào thì lại quẫn bách như vậy rồi?
“Ha ha ha.. cũng không có việc gì, bị cảnh sát hiểu lầm mà thôi.”
“Ờ… bị cảnh sát hiểu lầm mà thôi!” Vậy cũng không cần chạy trốn như điên như thế, dừng lại giải thích rõ ràng với bọn họ là được rồi, đến mức phải chạy mất mạng như vậy sao?
Người không biết còn tưởng cô thật sự làm chuyện xấu gì khiến người ta muốn rớt cả kính!
Cô tưởng có thể lừa gạt được cô ư, chỉ là cô rất thức thời không vạch trần mà thôi.
“Đúng rồi, cô tới Paris mua sắm à? Hay tới chơi?”
Hòa hoãn hơi thở, Thủy Tâm Nhu vừa đi vừa nói chuyện với Chu Mạt. Đôi mắt đẹp như nước lướt qua tia giảo hoạt, Chu Mạt cũng theo tiềm thức né tránh ánh mắt sắc bén của Thủy Tâm Nhu, “Xem như thế đi! Kỳ thật, tôi là tiếp viên hàng không, vừa vặn theo chuyến bay tới, sau đó thừa dịp nghỉ ngơi liền ra đây đi một chút.”
Giật giật khóe miệng, Chu Mạt nở nụ cười yếu ớt để che giấu sự chột dạ của bản thân. Cô bị cha ép làm tiếp viên hàng không, bây giờ cô đang trốn kết hôn, cô làm sao lại gả cho cái người xa lạ Phí Lạc kia. Đáng chết, cô nói với Ỷ Kình Thiên cô sắp đính hôn rồi, anh chỉ ừ một tiếng, sau đó nói chúc mừng cô. Toàn bộ tiếp viên hàng không trong công ty đều biết cô thích anh, anh vậy mà hoàn toàn không biết, cô cũng sắp bị khối gỗ kia làm cho tức chết rồi.
“À… thì ra cô là tiếp viên hàng không, đêm hôm đó tôi vẫn thấy rất lạ là sao cô lại đi ăn cơm cùng Ỷ Kình Thiên, hai người là đồng nghiệp sao?”
“Ừ, anh ấy là phi công, chúng tôi bay cùng chuyến, tôi cũng biết anh ấy.”
“Mọi người khó có được dịp gặp ở Paris, tôi mời cô ăn cơm nhé, vừa rồi nếu không có cô, tôi thật sự mất mặt ở nước ngoài rồi.” Lỡ như kinh động người nhà, cô xấu hổ vô cùng.
Chu Mạt trầm tư một chút mới nói, “Được rồi, cùng cô ăn cơm xong xuôi tôi nên trở về khách sạn báo danh, tối nay tôi có chuyến bay.”
————
Ăn cơm xong, Thủy Tâm Nhu và Chu Mạt tách nhau ra đi. Nằm ở trong phòng khách sạn, Thủy Tâm Nhu lăn qua lộn lại, cô chính là ngủ không được, trong đầu còn hung hăng nghĩ đến làm sao mới có thể tháo cái khóa kia ném xuống sông. Trước kia cô không tin cái gì truyền thuyết duyên phận nhưng từ khi cô cùng Đường Diệc Sâm treo cái khóa kia, cô tựa hồ càng ngày càng không giống bản thân rồi.
Cô không muốn lòng mình cũng bị cái tên khốn kia ăn mòn.
Cái khóa kia, cô nhất định phải vứt bỏ!
Không nói tạm biệt với Phí Lạc, cô lặng yên rời khỏi Luân Đôn, một mình đến Provence, ở nơi đó cô kìm lòng không được sẽ nhớ lại từng chút một thời gian ở bên Đường Diệc Sâm. Năm đầu sau hôn nhân, cô cùng anh từng đi chân đất tay nắm tay đi xông quần áo trong ruộng hoa oải hương.
Nước Pháp này a, quen thuộc đến làm cho tim cô thấy đau nhói, có một loại cảm giác hít thở không thông tràn ngập l*иg ngực cô.
Chờ bỏ được cái khóa kia, về sau cô cũng không tiếp tục muốn tới nước Pháp nữa, cô muốn quên hết mọi thứ ở đây. Cô muốn tìm lại bản thân, bắt đầu lại từ đầu.
Đợi đến đêm khuya, Thủy Tâm Nhu toàn thân mặc áo đen, đầu đội mũ lưỡi trai, rời khỏi khách sạn. Cô lại đi tới thắng địa của tình nhân – cầu khóa!
Kéo nón trùm đầu của áo gió đen lên, cô lại lần nữa sững sờ đứng trước lan can có ổ khóa kia của cô và Đường Diệc Sâm. Đôi mắt đẹp như nước lướt qua ánh sáng phức tạp, kìm lòng không được, Thủy Tâm Nhu vươn tay sờ mặt trên ổ khóa. Không hiểu vì sao trái tim cô từng chút quặn đau, mắt đẹp cũng nhíu lại. Bỗng dưng ngón tay lại nắm chặt ổ khóa kia, cô dùng sức lôi kéo.
Thật sự kéo không ra, giống như mọc rễ vậy.
Thủy Tâm Nhu mở túi xách ra lấy cây búa sắt, cứ như vậy không chút lưu tình giơ lên. Trải qua một màn kinh hồn hồi sáng kia, buổi tối tính cảnh giác của cô cao hơn, trước khi cô chuẩn bị làm chuyện xấu, cô nghiêng mắt ngó vài lần. Trong lúc lơ đãng, cô nhìn thấy mấy chú cảnh sát chấp nhất kia ngay tại đầu kia cầu tuần tra.
“Khốn kiếp đáng chết, hóa ra các người đều là cứu binh của Đường Diệc Sâm?” Thủy Tâm Nhu còn kiên trì ý nghĩ của mình, cô đang tính vung búa xuống, chú cảnh sát dùng đèn pin ánh sáng siêu mạnh trong lúc vô tình rọi tới cô. Nhất thời hoảng hốt, Thủy Tâm Nhu ngay cả búa cũng không cần, nhanh chân bỏ chạy.
“Stop!”
Thủy Tâm Nhu vội vàng chạy vào chỗ đông người, “Hừ… ngay cả ông trời cũng không giúp mình.”
Không lo được nhiều như vậy rồi, chỉ cần có đường Thủy Tâm Nhu liền chạy trối chết, hơn nữa còn vừa chạy vừa cởϊ áσ khoác đen thu hút sự chú ý của người khác ra.
Chu Mạt từ một quán bar đi ra, sống không yên mà, cô lại đυ.ng vào Thủy Tâm Nhu đang bị cảnh sát truy đuổi.
“Tôi nên nói cái gì với cô thì tốt đây, ban ngày bị cảnh sát truy đuổi cũng coi như thôi đi, ban đêm cô vẫn bị cảnh sát truy. Nếu không phải nói cô đang làm chuyện xấu, tôi thật không tin.”
Cùng với giọng nói mềm nhỏ, Chu Mạt kéo Thủy Tâm Nhu vào quán bar.
“Hô… hô.. cảm ơn!”
Hai người các cô cùng trốn vào nhà vệ sinh, chờ Thủy Tâm Nhu trang điểm xong, đổi quần áo thu hút sự chú ý của người khác kia, Chu Mạt mới dẫn cô rời đi từ cửa sau.
May mà khu này cô quen, nếu không cô nhất định bị cảnh sát bắt.
Hôm nay được Chu Mạt cứu hai lần, Thủy Tâm Nhu cảm thấy cô rất có duyên với cô ấy, cô bắt đầu có cảm tình tốt với cô ấy. Đôi mắt đẹp như nước tràn đầy tìm tòi nhìn chằm chằm cô, “Không phải cô nói đêm nay cô bay sao? Muộn như vậy cô còn ở Paris?”
Tiểu thư, cô thật đúng là có trí nhớ tốt nha!
Hàm răng cắn chặt môi dưới, Chu Mạt đưa tay nâng trán, “À… chuyến bay xảy ra chút trục trặc, bị hoãn lại, xế chiều ngày mai mới có thể bay.”
“Ờ…” Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Chu Mạt, Thủy Tâm Nhu hiểu ý cười cười, cô không hỏi tiếp.
Đời người có gì mà không giống nhau, có lẽ mỗi người đều có phần chuyện xưa của riêng mình đi.
————
Kỳ nghỉ một tháng cuối cùng đã hết, người Đường Diệc Sâm phái đi vẫn không có tin tức Thủy Tâm Nhu. Tay trái của anh đã cắt chỉ rồi, vết thương cũng khép lại, chỉ lưu lại một vết sẹo dữ tợn nhìn thấy mà giật mình.
Mỗi lần nhìn thấy tay trái mình, anh càng thêm nhớ Thủy Tâm Nhu. Chiếc nhẫn cưới DR cô cởi ra ném trả lại cho anh kia, anh một mực cất trong túi, thỉnh thoảng lấy ra nhìn, sờ sờ. Cuộc sống không có cô anh cũng không biết bản thân làm thế nào qua được, ngoại trừ công việc vẫn là công việc.
Đêm khuya, ánh đèn cô độc, bóng hình cô đơn, anh khó có thể đi vào giấc ngủ, nhớ cô đến sắp điên. Vừa thả nhẫn cưới như trân bảo vào trong túi, Đường Diệc Sâm đứng dậy ra khỏi văn phòng, anh cần phải tới tập đoàn Vạn Huy một chuyến.
“Còn có một tỷ, qua hai tháng tôi sẽ trả anh một lần.” Ngồi trong phòng làm việc Thủy Mộ Hàn, ánh mắt sắc bén giống như ưng nhìn chằm chằm anh.
“Được, không thành vấn đề.” Giọng nói Thủy Mộ Hàn rất thanh lãnh, nét mặt anh cũng không chút cảm xúc.
“Đúng rồi, vợ tôi vẫn chưa quay lại sao?”
A… Đường Diệc Sâm, đây mới là mục đích anh đến gặp tôi phải không.
Thủy Mộ Hàn nhếch môi mỏng gợi cảm, “Còn chưa về, một cuộc gọi em ấy cũng không gọi cho chúng tôi. Tháng sau tôi kết hôn, em ấy hẳn sẽ quay lại.”
Ánh mắt sáng rực lóe sáng ảm đạm xuống, Đường Diệc Sâm giật giật khóe miệng, khẽ nói: “Chúc mừng anh!”
“Cảm ơn!” Không hiểu sao khi nghe Đường Diệc Sâm chúc mừng, trong lòng Thủy Mộ Hàn lại thấy phức tạp.
Không biết có phải vì hôn lễ lần hai, anh không có hưng phấn cùng kích động như khi cưới Hoa Thiên Tầm. Anh cũng không phải có ý giấu diếm Đường Diệc Sâm, kỳ thật anh thật không biết Thủy Tâm Nhu đi nơi nào.
Lần này, cô thật rất tùy hứng!
“Nếu có tin tức của cô ấy, nhờ anh cho tôi biết.”
Vì đứa em gái tùy hứng này của anh, Đường Diệc Sâm vậy mà cũng trở nên khách khí buông xuống tư thái, Thủy Mộ Hàn ngớ ra một phen.
“Được, nếu như có tin tức của em ấy, tôi sẽ báo cho anh biết.”
——————
Tại nơi cách xa Hong Kong, bọn họ hoàn toàn không biết đêm đó Thủy Tâm Nhu cùng Chu Mạt uống mấy chai bia, tâm sự xong, cô liền quay về khách sạn.
Sáng sớm cô liền trả phòng đi Luân Đôn.
Cô ở đó gần một tháng, cũng quen phóng túng xài hoang. Tiền mặt trên người cô cũng không còn nhiều, xác thực mà nói, cô thua không ít.
Ban ngày cô đi ngủ, ban đêm ẩn hiện ở quán bar, giống như đại đa số người cá độ bóng đá. Bụng lọc ọc kêu, Thủy Tâm Nhu thấy đói mới hoảng hốt tỉnh lại.
Sau khi rửa mặt, cô lấy ví tiền mình ra lật xem trái phải, ặc… chỉ còn 100 bảng Anh thôi.
Nên làm gì đây?
Nhíu mày, cô đưa tay mơn trớn chiếc thẻ anh trai cho, ngoài ra, còn có một chiếc thẻ đen cô hết sức quen thuộc. Đó là lúc kết hôn Đường Diệc Sâm cho cô chiếc thẻ phụ của anh. Bên trong chiếc thẻ đen kia tuyệt đối sẽ có tiền, cho dù cô xài thế nào, hẳn là xài không hết. Nhưng mà kể từ khi bọn họ kết hôn, cô không quẹt qua một lần thẻ của anh, chính cô cũng có tiền!
Lần này lại vội vàng đi, hơn nữa túi xách bị cướp, trên người cô thật không mang theo thứ gì.
Xoắn xuýt một hồi, Thủy Tâm Nhu tiện tay ném tấm thẻ đen kia vào thùng rác. Mặc áo khoác, cô lại quay trở về nhặt lên, nhíu mày lắc đầu.
Cô không biết Đường Diệc Sâm có bao nhiêu tiền, anh chắc là một cái mỏ kim cương đi, bọn họ còn chưa có ly hôn, lỡ như ngày nào rời đi, anh đòi lại thẻ, cô đi đâu đền cho anh.
Cho nên, cô đành phải bất đắc dĩ tiếp tục nhét vào trong ví tiền. Mặc kệ đi, trên người cô còn có 100 bảng Anh, hẳn là đủ cho cô ăn cơm rồi.
Có thể là bụng quá đói, Thủy Tâm Nhu tự lo chọn món mà không nhìn giá tiền, đến lúc tính tiền lại tới 125 bảng Anh.
Cô đứng chỗ thu ngân, lật lật túi tiền, số tiền kia như nặng ngàn cân, cô không lấy ra được.
Thật khó xử a!
Ông trời ơi, mau cứu con đi!
Thủy Tâm Nhu ngoài cười nhưng trong không cười kéo khóe miệng đang muốn hỏi thu ngân có thể quẹt thẻ không, đột nhiên một bàn tay to cầm tờ 125 bảng Anh đưa tới, hơn nữa còn thay cô boa 10 bảng Anh.
Thật cám ơn ông trời rồi, có soái ca ra tay tương trợ. Thủy Tâm Nhu chỉ thiếu chút nữa nước mắt lưng tròng, cô liên tục nói cảm ơn với soái ca. Lúc cô thấy rõ đối phương, trong nháy mắt kinh ngạc, thì ra là Ỷ Kình Thiên.
“Cảm ơn!” Cảm ơn xong, Thủy Tâm Nhu bước nhanh rời khỏi phòng ăn.
Ngắm nhìn bóng lưng Thủy Tâm Nhu, Ỷ Kình Thiên cười cười, ngay sau đó anh gọi điện thoại cho Đường Diệc Sâm.
“Đường Diệc Sâm, vợ anh đang ở Luân Đôn, anh mau tới đi!”