Chương 7

Thức dậy thật sớm, nhìn thấy hai vành mắt đen rõ ràng ở trong gương, Vệ Ngưng Nhiên vội vàng rửa mặt xong liền trang điểm, che giấu chuyện một đêm mình chỉ ngủ có hai tiếng.

Không muốn để cho người khác biết rằng cô không thể buông bỏ Chử Hoàng, ngay cả khi người đó là người bạn thân của cô.

Nhưng suy nghĩ một chút, hôm nay đến công ty sửa đổi đề án, buổi chiều phải đến Tri Hành một chuyến để trao đổi với bọ họ, Chử Hoàng là tổng thanh tra sản phẩm, rất có thể cũng sẽ họp cùng nhau.

Thật sự có thể bình tĩnh đối mặt với anh sao?

"Giai Giai." Gõ cửa phòng khách đánh thức người ta dậy, Vệ Ngưng Nhiên một tay ôm bụng, "Giúp tớ xin nghỉ với tổng giám đốc Hứa, đau bụng, hôm nay muốn ở nhà nghỉ ngơi.”

"Đau lắm à?"

Doãn Giai Nhân hiểu rõ thân thể của cô, mười lần đến kỳ kinh nguyệt sẽ có đến chín lần đau đến mức gập cả người, hiện giờ thấy cô đã trang điểm nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, cũng không nghi ngờ gì, vội vàng bò dậy tìm thuốc cho cô.

"Tớ ăn rồi." Hiếm thấy một lần đau bụng kinh lại không muốn nói dối với cô ấy, Vệ Ngưng Nhiên cũng có chút lơ là, "Đừng để ý đến tớ, cậu tắm rửa sạch sẽ rồi đi làm đi.”

"Nếu không ổn thì phải đi bệnh viện, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho tớ đấy."

"Ừm."

Sau khi Doãn Giai Nhân rời đi, Vệ Ngưng Nhiên không hề buồn ngủ, ngược lại giống như báo ứng vậy, bụng càng ngày càng đau.

Chờ đến lúc dày vò cô tới trưa, cuối cùng mí mắt cũng có chút nặng nề, đã đến lúc ngủ bù thì điện thoại lại reo.

Không cần nghĩ cũng biết là Doãn Giai Nhân gọi tới nhắc cô ăn cơm trưa, cô tùy ý đưa điện thoại di động lên, thành thạo bấm nghe: "Yên tâm đi, ăn rồi, bây giờ tớ mệt lắm nên muốn ngủ."

"Đánh thức em sao?"

Vệ Ngưng Nhiên đang nhắm mắt bị dọa sợ lập tức ngồi dậy từ trên giường, hoàn toàn không còn thấy buồn ngủ, sững sốt mấy giây mới lắp bắp nói: "Anh... Anh... Có chuyện gì không?"

"Giám đốc Doãn nói phương án phác thảo đang ở chỗ của em, tôi muốn xem một chút, có tiện gửi cho tôi không?"

"Được, chờ một chút."

"Vậy làm phiền em gửi qua weixin cho tôi." Dừng một chút, anh bổ sung, "Chính là số điện thoại di động này."

" Ừ."

"Cô ấy nói cơ thể em không thoải mái lắm, có khỏe không?"

"Không sao, không nghiêm trọng, uống thuốc rồi."

"Những năm này bệnh dạ dày nghiêm trọng hơn sao? Nếu như nghiêm trọng, uống thuốc giảm đau cẩn thận chút, tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện một chuyến."

Vệ Ngưng Nhiên sửng sốt, một lúc lâu mới lắc đầu một cái, ý thức được anh không thể thấy, lại thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Anh còn nhớ cô có bệnh đau dạ dày sao?

Khi đó cô bị bạn học cùng lớp gọi đùa là Lâm muội muội, bình thường nhìn mạnh như rồng như cọp, nhưng mỗi lần đau dạ dày và đau bụng kinh sắc mặt lại ảm đạm đến dọa người.

Nhớ có một lần đau dạ dày cộng thêm đau bụng kinh gấp đôi sự thống khổ, cô đau đến nỗi rơi nước mắt, khiến người làm lớp trưởng như Chử Hoàng phải cõng cô đến phòng y tế.

Mu bàn tay cảm giác được sự ướŧ áŧ, cô mới ý thức tới mình lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi, vội vàng lau khô nước mắt rồi lưu số điện thoại Chử Hoàng lại, lúc chuẩn bị thêm anh vào weixin lại nghĩ tới cái gì, lập tức thoát ra, cái đặt vòng bạn bè thành chỉ hiển thị ba ngày gần nhất.

Suy nghĩ một chút, vẫn thấy không ổn nên đổi sang hiển thị toàn bộ, nhưng lại bắt đầu kiểm tra kỹ từ mục đầu tiên, xóa đi năng lượng tiêu cực, thỉnh thoảng còn xóa những câu chửi thề, hình khó coi cũng xóa, chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đến cũng xóa, xóa tới xóa lui kiểm tra nhiều lần xác nhận không có gì đáng ngại nữa, mới bắt đầu thêm Chử Hoàng vào danh sách bạn tốt.