Trong giây lát Doãn Giai nhân và Chử Hoàng chào hỏi bắt tay nhau, suy nghĩ của Vệ Ngưng Nhiên nổi lên như một mảnh lộn xộn, hoàn toàn quên phản ứng, cho đến khi người đàn ông mang âu phục giày da vươn tay về phía cô: "Đã lâu không gặp.”
"Vâng... Đã lâu không gặp.”
Cho dù đối mặt với bao nhiêu ống kính, nhưng khi đối diện với nhiều nhân vật lợi hại cũng có thể cười nói vui vẻ khí thế mười phần như Vệ Ngưng Nhiên, lúc này đưa tay ra lại không khống chế được mà hơi run rẩy.
Hơn nữa tay phải bị bàn tay ấm áp của anh nắm chặt, cô càng nhịn không được mà chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì chật vật ngã ngồi xuống đất.
Doãn Giai Nhân cùng mấy người của Tri Hành đều tò mò nhìn họ: "Tổng giám đốc Chử và giám đốc Vệ có quen biết sao?”
Chử Hoàng mỉm cười: "Biết nhau rất nhiều năm rồi, chúng tôi là bạn học năm cấp ba.”
Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Chỉ là, đã mười năm không gặp.”
Mười năm...
Vệ Ngưng Nhiên cúi đầu cười cười, trong lòng chua xót.
Đây thực sự là một con số dài đằng đẵng.
Vẫn luôn cảm thấy cuộc sống này rất khó nhịn, nhưng trong lúc vô tình, thế mà lại chịu đựng đến tận mười năm.
Từ năm cô mười tám tuổi, đến năm hai mươi tám tuổi.
Doãn Giai Nhân vừa lái xe, vừa dùng dư quang liếc nhìn về phía Vệ Ngưng Nhiên đang ngây ngốc: "Bạn trai đầu tiên?”
Vệ Ngưng Nhiên phản ứng lại nhưng ngay cả xe cũng không dám mở ra, tất nhiên cũng biết không lừa được cô, sau khi gật đầu lại cười khổ: "Chẳng qua chỉ là mối tình đầu, không phải bạn trai.”
"Yêu đơn phương sao? Được rồi, cũng có thể coi là mối tình đầu." Doãn Giai Nhân không dám tin nhìn chằm chằm vào cô, "Không nghĩ tới cậu cũng sẽ có lúc yêu thầm người ta mà không có kết quả gì."
Nói yêu thầm, quả thật không phải không đúng, dẫu sao hai từ này cũng đã xuyên suốt cả quãng đời cấp ba của Vệ Ngưng Nhiên.
Nói không có kết quả, thì hình như không quá chính xác, dẫu sao Chử Hoàng cũng từng tỏ tình cô, chẳng qua là, cô từ chối.
Địa điểm ăn cơm mà bọn họ đã định là một nhà hàng tư nhân hội sở mà họ thường đi, bên Lam Hải chỉ có Vệ Ngưng Nhiên và Doãn Giai Nhân, phía bên Tri Hành ngược lại có khá nhiều người, cộng thêm Chử Hoàng là có tổng cộng sáu người, năm nam một nữ.
Mấy chiếc xe nối đuôi nhau đến, tất cả mọi người cùng nhau vào phòng bao, Đổng Triết Vũ chỉ chỉ chỗ ngồi: "Tổng giám đốc Chử và giám đốc Vệ ngồi cùng một chỗ đi, dù sao hai người cũng là bạn học cũ hiếm khi gặp lại nhau, vừa vặn có thể ôn lại chuyện cũ một chút."
Chử Hoàng mỉm cười: "Được."
Mọi người có ý tốt, cũng không thể để Chử Hoàng mất mặt mũi được, Vệ Ngưng Nhiên tất nhiên chỉ có thể ngồi vào bên cạnh anh.
Nhưng nếu là bạn học cũ bình thường thì còn phải trò chuyện với nhau, bọn họ gặp lại thôi cũng lúng túng rồi, có thể nói chuyện gì chứ? Nói chuyện lần trước lúc gặp mặt, cô từ chối lời tỏ tình của anh sao?
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đó đã là chuyện mười năm trước rồi, thời gian thấm thoát trôi qua, mọi chuyện đều đã thay đổi, hai người đều đã là người trưởng thành, còn so đo chuyện cũ làm gì chứ?
Huống chi từ đầu chí cuối anh vẫn luôn thong dong ổn định như thế, hiển nhiên căn bản không để bụng chuyện nhiều năm trước, người thực sự không bỏ được chỉ có mình cô mà thôi.
Lặng lẽ hít thở sâu mấy cái, Vệ Ngưng Nhiên cố gắng khôi phục lại tâm trạng, cười nhìn về phía Chử Hoàng: "Về nước lúc nào vậy?"
"Về từ tuần trước, mới vừa nhậm chức ngày hôm qua."
"Tôi nghe nói cả nhà anh cũng di dân sang nước Mỹ rồi, còn tưởng rằng anh sẽ không trở lại đây nữa."
"Chẳng qua trước đây đi du học, sau khi tốt nghiệp lại công tác ở bên kia mấy năm." Chử Hoàng nhìn cô cười cười, "Thật ra thì vẫn luôn muốn trở về, bây giờ tôi vẫn thích Án Thành nhất."