Sau khi trở về Nam Sơn, Mộ Dung Sở vì quá mệt mỏi mà ngất đi, lúc thức dậy trời cũng đã chập tối.
Cô đi ngang qua phòng của Thư Tất Phương, đột nhiên dừng bước bên trong phát ra thứ tiếng nhạy cảm.
“ Tất chủ, nhanh,…nhanh quá, tôi không thở nỗi “
Mộ Dung Sở trừng mắt, cô không tin được lại có thể nghe thấy mấy loại âm thanh bại hoại này từ phòng của anh.
Huyết Tư Vũ từ dưới lâu đi lên, thấy cô đứng trầm ngâm liền hiểu ra vấn đề, giọng hắn khe khẽ, vô cùng lạnh.
“ Không muốn chết thì đừng có đứng đây nữa “
“ Chủ nhân, anh ấy đang….”
“ Chủ nhân tức giận cô nhưng không nỡ trừng phạt cô, nên lại tìm phụ nữ về nhà rồi “
Mộ Dung Sở kinh ngạc không tin được, anh vì tức giận mà mang phụ nữ về nhà để trút giận sao, đột nhiên mắt cô mở to như nhớ ra gì đó.
Trước đây cô cũng từng nghe đến, bá chủ Nam Sơn còn có một nơi bao nuôi phụ nữ gọi là động Hoa, phụ nữ sau khi qua thân anh đều bị đưa vào đó. Không ngờ lại là thật.
Mộ Dung Sở im lặng quay về phòng.
Trong căn phòng ám muội, người đàn ông thở gấp từng hồi cùng người phụ nữ liên hồi rêи ɾỉ.
Hai tay cô vòng qua sau lưng người đàn ông, mười ngón tay đan chặt, lúc ưỡn người lên, những sợi tóc sau lưng cũng theo đó mà nhẹ tung lên, người phụ nữ vùi mặt vào trước ngực Thư Tất Phương, môi trái tim khẽ mở, đầu lưỡi hôn lấy miệng vết thương dữ tợn kia.
Một cơn nóng nóng hổi xé da thịt, đi thẳng vào tim, hai tay người đàn ông chống bên hông cô gái, động tác anh dừng lại, da thịt trước ngực căng lên.
Cái đầu nho nhỏ đang căng lên trước ngực anh, cũng không biết là một động tác vô ý của cô, đều là đang châm ngòi thổi lửa, nơi cổ họng Thư Tất Phương thoát ra tiếng gầm nhẹ.
…
Sau trận kí©ɧ ŧìиɧ, Thư Tất Phương mang vẻ mặt lạnh lẽo, cùng bọn người Tư Vũ ăn cơm, người phụ nữ kia còn chưa tỉnh đã bị Tư Phong mang đến động.
Mộ Dung Sở liếc nhẹ khóe mắt nhìn anh, nhớ đến chuyện lúc nãy cô lại thấy nổi da gà bởi thứ tiếng rỉ ron của người phụ nữ kia. Xem ra phải tập làm quen dần, không chừng sau này ở biệt viện này sẽ tràn ngập tiếng phụ nữ rêи ɾỉ.
“ọe “, Mộ Dung Sở đang ăn thì bất chợt buồn nôn, cô đưa tay bịt chặt miệng mình chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh, từ trong phòng vang vọng tiếng nôn mữa. Ba người đàn ông trố mắt nhìn nhau, tỏ vẻ nghi hoặc.
Mộ Dung Sở trở ra với vẻ mặt mệt mỏi.
“ Tiểu bắn tỉa, cơm hôm nay không hợp khẩu vị cô sao “
“ Không có “
“ Tiểu bắn tỉa hay là cô và tên vua đó….”
Lời ngập ngừng này của Tư Vũ khiến ai này nhướng mày, Thư Tất Phương hiểu được ý thiếu trong câu nói của hắn, anh trừng mắt nhìn cô, cảm nhận sát khí đang tỏa ra, Mộ Dung Sở lườm Từ Vũ thật mạnh.
“ Anh quản cái miệng mình chặt một chút đi, hở ra là nói bậy “
Tư Vũ bị cái lườm của cô làm cho câm nín, hắn gật gật đầu quay đi.
Cô biết rõ bản thân mình là vì lúc sáng nay tính xuống nhà ăn sáng nhưng lại nghe phải thứ âm thanh rác rưỡi đó khiến cô không muốn ăn nữa, cơ thể vốn dĩ đã bị dạ dày, vì không ăn nên mới vậy.
Thư Tất Phương vẫn không rời mắt khỏi cô, nhìn biểu hiện có vẻ như đang tránh né, tay anh từ bao giờ đã thu thành nắm đấm.
…
Đang ngủ Mộ Dung Sở cảm thấy có gì đó đang đè nặng khiến cô khó thở, mở mắt ra nhìn thấy Thư Tất Phương cơ thể chỉ quấn 1 chiếc khăn tắm ở thân dưới đang ở trên người mình, anh không ngừng hôn mυ"ŧ nơi cổ nhỏ, Mộ Dung Sở hoảng sợ hai tay dùng lực đẩy mạnh anh ra nhưng Thư Tất Phương không nhúc nhích dù chỉ là một chút.
“ Chủ nhân, anh đang làm gì, mau dừng lại “
“ Tôi đang trừng phạt em, phạt em trở thành người phụ nữ của tôi “
Mộ Dung Sở trố mắt trước lời anh nói, cơ thể cô trong phút chốc bất động, Thư Tất Phương thấy cô im lặng càng lúc càng làm càn, anh chuyển nụ hôn đến nơi hai đồi núi tuyết, tay trong chớp mắt kéo mạnh phần áo, cặp núi lộ ra trắng buốt trước mắt anh.
Mộ Dung Sở hoàng hồn, cô phát khϊếp với hành động của anh, Thư Tất Phương đang say sưa mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để hai viên hạt hồng hào.
“ Chủ nhân dừng lại, dừng lại cho tôi, anh…”
Anh điên cuồng lao đến, mặc kệ Mộ Dung Sở không ngừng gào thét, cô vung tay vung chân cố gắng đẩy anh ra khỏi cơ thể mình nhưng với sức lực nhỏ bé này không hề có tác dụng với anh.
“ Thư Tất Phương, anh dừng lại cho tôi “
Anh trừng mắt, ánh mắt anh lúc này đáng sợ, nó tựa như một con thú đói khát đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, nhìn cô đang vô cùng sợ hãi, trong hốc mắt lộ ra những giọt nước đọng đang chờ để tuôn trào ra, Thư Tất Phương thả lỏng cơ mặt, áp sát vào tai cô, hơi thở nóng rực khiến Mộ Dung Sở như phỏng lửa.
“ Sở, làm người phụ nữ của anh “Dứt câu anh cắn nhẹ vành tai người phụ nữ, bất ngờ bị tác động cô run lên.
Chỉ trong chớp mắt Thư Tất Phương từng ngón tay thon dài chậm rãi dời xuống. Tay kia dùng một lực vừa phải mang theo hơi nóng mà gieo rắc xuống cơ thể cô.
Mạnh mẽ anh trườn lên xé toạt cái váy ngủ của người phụ nữ.
Da thịt trắng nõn của Mộ Dung Sở dưới bàn tay khıêυ khí©h của Thư Tất Phương dần dần được bao phủ bởi một màu hồng phấn hết sức mê người. Thân thể Mộ Dung Sở cũng bắt đầu không thể chịu đựng thêm được nữa, nhẹ nhàng run rẩy. Tiếng thở dốc liên tục phát ra, cô bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình, rốt cuộc là cô đang thút thít hay là…
Bàn tay to lớn của Thư Tất Phương lại hành động một cách tùy ý giống như đang hành hạ lý trí của cô, chuyển động một cách đầy mê hoặc trên thân thể nhẵn mịn của Mộ Dung Sở. Cô mơ hồ, phát sinh cảm giác bỏng rát.
Mộ Dung Sở lấy lại ý thức, cô bất động trước người đàn ông đang điên cuồng.
“ Tôi cũng giống những người phụ nữ kia sao"
Thư Tất Phương bất ngờ trước câu hỏi của cô, anh tạm ngừng mọi luận động, nhìn cô khó hiểu, tiến gần đến khuôn mặt người phụ nữ hôn lên đôi môi ẩm ướt, nụ hôn nhẹ nhàng như thể đang an ủi cô gái.
“ Không, em khác bọn họ “
“ Chỗ nào khác “
Nụ hôn chuyển đến xuống cổ, anh để lại trên cổ người phụ nữ một dấu ấn đỏ rực.
“ Bọn họ là phát tiết, còn em là yêu “
‘ Yêu ‘. chữ này thốt ra từ miệng Thư Tất Phương khiến Mộ Dung Sở cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, cô nhắm nghiền mắt mình, hít một hơi thật sâu.
Thư Tất Phương thỏ thẻ, bên tai cô từng chữ phát ra rất chậm cảm nhận rõ sự kiên định trong câu nói của anh.
“ Sở, anh yêu em, thật sự yêu em rồi, Sở đừng phản kháng anh được không “
Ánh mắt của Thư Tất Phương hiện tại cô chưa bao giờ nhìn thấy, nó rất lạ, nó chứa sự chua xót, trong khoảnh khắc tim cô như lạc mất một nhịp.
Đột nhiên, anh ngồi bật dậy quay lưng về phía cô, dáng vẻ vừa bất lực vừa thất vọng này chưa bao giờ cô nhìn thấy ở anh.
“ Sở, em là người cho tôi biết yêu là cảm giác gì, em là người phụ nữ đầu tiên thật sự lo lắng, quan tâm tôi, em là người đầu tiên bất chấp tính mạng nhiều lần cứu tôi, tôi trước đây còn ngờ vực bản thân mình, không biết đối với em là cảm giác gì “
Mộ Dung Sở cũng ngồi dậy, cô dán chặt mắt mình vào tấm lưng to lớn trước mặt, cơ thể không ngừng run rẩy nhưng không phải vì sợ mà vì những lời nói đó của anh.
“ Khi tôi nhìn thấy em bên cạnh tên vua đó, tôi hận mình không thể lập tức đè lấy em, hận mình không nỡ tức giận với em, nhìn em cười nói với hắn, tôi rất khó chịu, chính là tim tôi nhói lên, tôi không nỡ trừng phạt em nhưng cơn thịnh nộ trong tôi rất lớn, tôi chỉ đành trút nó lên một người phụ nữ khác, tôi không muốn làm em đau.”
Thư Tất Phương im bặt, không khí đột nhiên lạnh hơn bình thường từng lời anh nói ra cô đều nghe thấy, đều cảm nhận được rồi.
“ Vậy sau khi có được tôi rồi, anh có còn tìm đến bọn họ không “
Thư Tất Phương quay đầu, lúc này cô thấy rõ trong đáy mắt anh ánh lên vài tia long lanh, có phải là Thư Tất Phương đang khóc không, anh thật sự đang khóc sao.
“ Sở, tôi đã biết bản thân này yêu em, cả đời tôi chỉ muốn em, cơ thể em, trái tim em, mọi thứ của em tôi đều muốn chiếm lấy, đó là điều mà những người phụ nữ ngoài kia có chủ động quỳ dưới chân tôi cũng không có được, tôi chỉ cần Mộ Dung Sở em “