Chương 6: Điểm yếu

Những cảm giác không tên ấy đến với hai người chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà thôi, khi Dũng khỏi ốm thì trật tự hai cực tiếp tục được thiết lập ở lớp cậu với hai phe đối đầu không cân sức giữa lớp trưởng và thầy chủ nhiệm.

Dũng không lúc nào không tìm cách chọc phá anh ta nhưng vẫn chưa có lần nào cậu giành được phần thắng cả. Cậu luôn bị biến thành một con rối gây cười do anh ta giật giây mà thôi. Dũng vô cùng khó chịu về điều này, cậu quyết tâm không cho phép mình thất bại thê thảm như vậy nữa nhưng vẫn chưa tìm được giải pháp nào tối ưu ngoài nhẫn nhịn anh ta cho qua chuyện.

Tùng vẫn lấy việc chọc tức cậu làm thú vui trong những giờ giảng. Anh cũng không hiểu sao mình lại thích nhìn khuôn mặt nổi giận của cậu, cậu càng khó chịu khó coi bao nhiêu anh càng thấy vui bấy nhiêu.

Thảo Anh thì bây giờ cũng không quan tâm lắm đến mấy cái mưu vặt của Dũng nữa vì cô nàng biết rằng có thế nào thì thằng bạn của mình cũng thất bại thôi. Nghĩ đến công việc chinh phục tình yêu của mình, cô nàng lại thấy chán nản vì mãi chẳng thấy Duy có phản ứng gì cả, Duy vẫn nhiệt tình giảng bài cho Thảo Anh nhưng dù Thảo Anh có phát tín hiệu kiểu gì thì dường như anh vẫn không hiểu. Thảo Anh nghĩ hay là do cô nàng đã mất điểm hôm ở lại nhà Dũng chuẩn bị cơm tối cùng Duy. Tuy nói rằng hôm đó tay nghề của Thảo Anh đã lên nhưng nói thật thì đó chỉ là so với Thảo Anh mà thôi còn người khác nhìn vào thì vẫn thấy nó dở khóc dở cười. Thảo Anh lo không biết mình có nóng vội qua không nhưng có một điều chắc chắn rằng cô nàng sẽ không bỏ cuộc.

Thời tiết lúc này đã vào giữa đông nên không còn chỉ là cái rét nhẹ như đầu mùa nữa. Cái lạnh đến cắt da cắt thịt con người, không ai muốn ra đường ra, tất cả chỉ muốn thu mình lại trong chăn ấm. Và Dũng lúc này đang ở trong trạng thái ấy.

- Mày còn định ngủ đến bao giờ nữa? Dậy ngay muộn học rồi!

Mẹ Dũng làm công việc thường nhật nhưng trong mùa đông này thì nó gian nan hơn trước rất nhiều. Mẹ cậu phải luôn cho cổ họng hoạt động quá tải mới có thể khiến cậu hé đầu ra khỏi chăn.

- Mẹ ra ngoài trước đi! Ba mươi giây nữa con ra liền.

Dũng vẫn chùm trăn kín đầu, không có dấu hiệu gì là sẽ dậy hết. Mẹ cậu cũng đành bất lực ra ngoài, mặc cậu để muộn để Tùng sẽ trị vậy. Nhưng trước khi đi mẹ cậu buông lại một câu rất nhẹ nhàng, nhưng tác dụng của nó vô cùng hiệu quả.

- Kệ mày đấy. Nhưng mẹ nhờ anh Tùng rồi, từ chiều nay mày sẽ sang nhà anh Tùng học. Sắp thi cuối kì rồi, học hành không cẩn thận thì liệu mà bẩm báo với bố mày , mẹ cũng không nói nhiều nữa đâu.

Nghe được tin sét đánh, Dũng vội hất tung chăn ra, bật dậy mắt tỉnh như sáo, không có biểu hiện gì là ngái ngủ cả:

- Mẹ nói cái gì cơ? Sang nhà anh ta học????

- Phải!

- Con không đi đâu!

Dũng phản đối vì tuy mẹ cậu đã đào sẵn mồ chôn cậu nhưng cậu chưa có dại gì mà nhảy xuống đó.

- Nói với bố mày ấy, đó là ý kiến của bố mày chứ không phải của mẹ.

Nói xong mẹ cậu rút êm, mặc cậu đứng đó trơ ra như tượng. Bố cậu ở đâu có cái ý định đó. Từ xưa đến nay, bố cậu chỉ quan tâm đến kết quả chứ không quan tâm đến quá trình thực hiện, hai anh em cậu muốn học thế nào thì học miễn sao qua được kì thi. Mẹ cậu đương nhiên khôn ngoan nói như vậy vì nếu không phải có uy của bố cậu vào thì có đánh chết chưa chắc cậu đã chịu nghe cái ý tưởng hay ho của mẹ cậu.

Dũng thất vọng nặng nề, ngồi phịch xuống giường. Đời cậu từ nay coi như xong, cậu đã biết hố chôn của cậu ở đâu và tử thần đang tìm đến cậu. Bắt đầu từ chiều nay cậu sẽ được đến địa ngục của trần thế.

"TRỜI ƠI! SAO SỐ CON LẠI KHỔ NHƯ THẾ NÀY"

"Ta không biết, ngươi hãy suy nghĩ xem kiếp trước ngươi làm những gì"

Thảo Anh nhìn khuôn mặt sầu thảm của Dũng thì không hiểu nguyên do tại sao. Mới hôm qua mặt cậu vẫn tươi như gió xuân vì chọc tức được bà giáo dạy Văn mà hôm nay đã ủ ê như vậy. Mới sáng ra mà cậu đã mang khuôn mặt méo mó của thần mùa đông rồi.

- Mày làm sao mà như đi đưa đám thế? Thầy Tùng mấy hôm nay đâu có làm gì mày.

Thảo Anh hỏi khi hai đứa đang đạp xe trên đường. Thường ngày hai đứa nói chuyện vang cả con đường mà hôm nay Dũng im lặng làm cô nàng rất khó chịu. Sở dĩ Thảo Anh nghĩ đến Tùng vì cô nàng nghĩ chỉ có thầy chủ nhiệm mới đủ bản lĩnh làm cho cái mặt của cậu thành ra thế kia.

- Không phải là anh ta. Mà cũng không đúng!

- Thế là thế nào?- Thảo Anh khó hiểu trước câu trả lời không ra đâu vào đâu của Dũng.

- Bố tao bắt chiều nay tao phải vác xác và sách sang nhà anh ta học.- Mặt Dũng trùng xuống thấy rõ.

- Thế thì tốt chứ sao. Sắp thi rồi mày không lo học đi!

- Không thèm nói với mày nữa, chẳng hiểu tao gì cả.

Dũng phóng xe đi trước bỏ lại Thảo Anh đang cười vì bộ mặt khó coi của cậu. Bây giờ thì cô nàng cũng biết Dũng đang lo sợ điều gì, khắc tinh của đời cậu chắc chắn sẽ không cho cậu yên thân. Cô nàng thấy hôm nay máu lên não mình chậm quá, cần phải đi kiểm tra lại.

Tùng bước vào lớp, nhìn gương mặt nhăn hơn mặt khỉ của cậu anh không khỏi phì cười. Điều tất yếu anh biết vì sao cậu mang khuôn mặt ấy, anh đoán rằng mẹ cậu đã thông báo cái tin mà theo anh nghĩ đó là tin cực xấu đối với cậu.

Dũng thấy anh ta như vậy thì nhức nhối vô cùng. Cậu sẽ phải lọt vào bàn tay của con cáo già gian ác đó sao?

Ngoài trời, gió mùa đông bắc vẫn gào thét, tuốt trụi những tán lá để lại những cành cây khẳng khiu. Nhưng sự khắc nghiệt của mùa đông vẫn không thể tước đoạt quyền sống của chúng, những cái cây ấy chỉ chờ cơ hội là những mầm non sẽ tách vỏ, vươn mình ra, đón ánh nắng mặt trời. Tuy nhiên hiện tại, khí trời vẫn vô cùng ảm đạm và ai cũng sợ cái giá lạnh này hết.

Trưa hôm ấy, Dũng thẫn thờ về nhà. Mẹ cậu hiểu nguyên nhân cậu trở nên như vậy nên không hỏi han gì vì chính mẹ cậu là người gián tiếp gây ra.

Bữa cơm trôi qua vô cùng nặng nề, Dũng muốn buổi chiều đến thật muộn hay trời nổi giông bão gì đó để cậu có lý do không phải đến nhà anh ta học. Thoát được buổi nào thì hay buổi đó. Nhưng bầu trời hôm nay rất trong xanh, từng đám mây trắng tung tăng bay trước nỗi đau của Dũng, cậu có cảm giác như chúng đang cười nhạo cậu. Chính vì thế trời mưa hay nổi giông gió là không thể xảy ra.

Lúc này cậu lại hy vọng mình lên cơn sốt. Nhưng như thế vẫn chưa ổn vì có thể mẹ cậu lại có việc và người chăm sóc cậu là anh ta thì cũng không khác gì nhau. Anh ta thì chắc chắn sẽ không bị ốm được vì sáng nay khuôn mặt anh ta tươi roi rói, đổ bệnh làm sao được. Dũng nghĩ đến cầu nguyện một điều độc ác hơn là anh ta sẽ bị tai nạn giao thông trên đường về. Có như vậy thì cậu không những không phải học trong chiều hôm nay mà còn được thoải mái trong nhiều ngày sắp tới, một tương lai màu hồng sẽ được mở ra.

Tuy nhiên, rất tiếc, giờ này có người đang ăn rất ngon miệng tại nhà, bỗng nhiên bị sặc nhẹ, cũng không có vấn đề gì cả.

Hai giờ chiều, Dũng thất thểu rời nhà trước sự giục giã như cháy nhà đến nơi rồi của mẹ cậu. Trước khi ra khỏi cổng, cậu nhìn lại ngôi nhà thân thương. "Tạm biệt mày, tao phải đi đến địa ngục trần gian rồi."

Một lúc sau, ngôi nhà anh ta đã hiện ra trước mắt cậu. Đó là một ngôi nhà hai tầng tương đối nhỏ nhưng đẹp. Toàn bộ ngôi nhà được sơn màu xanh dương tươi mát, trước hiên nhà có hàng dây leo, chắc chắn sẽ rất mát mẻ vào mùa hè nhưng đây thì đang là mùa đông. Ngoài ra còn có một bụi hoa hồng vàng, tạo cảm giác ấm áp trong những ngày đông tháng giá.

Dũng đi thật chậm, cậu giơ tay ra định nhấn chuông rồi lại thôi. Cậu vẫn chưa sẵn sàng bước vào ngôi nhà này, mặc dù nó chẳng có gì nguy hiểm cả hay cạm bẫy nào giăng sẵn cho cậu. Chỉ có một thứ duy nhất khiến cậu lo ngại đó chính là những trò quỷ quái trong đầu anh ta. Ở lớp anh ta đã khiến cậu lên bờ xuống ruộng, không biết về nhà sẽ ra sao nữa.

- Dũng đến đấy à? Cháu mau vào nhà đi, Tùng đang chờ cháu đó.

Mẹ Tùng mở cửa, bà muốn đi ra ngoài một lát, thấy cậu đang loay hoay với cái chuông cửa nên lên tiếng.

- Cháu chào cô ạ.

- Cháu mau vào nhà đi. Cô đi ra đây có chút việc.

Đến nước này thì Dũng không còn cách nào khác. Cậu ngậm ngùi cho xe vào phía trong. "Thôi, mặc ông trời, muốn đến đâu thì đến"- Dũng thầm nghĩ.

"Ngươi nói mặc ta rồi đấy nhé, đừng có hối hận."

- Cậu đến rồi thì vào học bài thôi!

Dũng theo Tùng vào phòng anh ta. Đó là căn phòng hoàn toàn đối lập với phòng có cậu. Phòng của cậu bừa bộn như đống phế thải bao nhiêu thì phòng anh ta gọn gàng ngăn nắp bấy nhiêu. Căn phòng tương đối rộng nhưng hầu hết đều là sách. Dũng không hiểu anh ta làm gì mà đọc lắm sách vậy, với cậu cầm đọc được hết một quyển sách đã là cả một vấn đề lớn lao, cậu phải đấu tranh tinh thần không biết bao nhiêu lâu mới hết nửa quyển chứ chưa nói gì đến một quyển.

Trên bàn của anh ta có đặt một lá cờ nhiều màu sắc mà Dũng cũng không biết đó có phải lá cờ hay không nữa vì cậu chưa thấy một lá cờ nhiều màu như vậy bao giờ. Cậu cũng không để tâm được nhiều và càng không dám hỏi, đồ của anh ta cậu không nên thắc mắc làm gì. Vốn vô tư, thoải mái, cậu bỏ qua nó mặc dù cậu rất tò mò, hơn nữa lúc này anh cũng bắt đầu giở sách ra và giảng bài.

Tùng thừa biết Dũng chẳng biết gì về bài vở nên anh dạy cậu lai từ bài đầu tiên của lớp mười hai. Việc khảo sát hàm số thì tương đối đơn giản. Có lẽ đó là bài duy nhất cậu làm được. Tuy nhiên nói thế không có nghĩa là nói rằng nó sẽ dễ dàng suôn sẻ vì trong bà đó còn phải vẽ đồ thị. Tùng nhìn không ra Dũng vẽ giun hay vẽ rắn trên giấy nữa.

- Cậu vẽ cái gì vậy? Đó được gọi là đồ thị hay sao?

- Thế nó không gọi là đồ thị thì gọi là gì?

Dũng chỉnh trang lại cái đồ thị hàm bậc ba cậu vừa vẽ một chút. Tuy cậu nói vậy nhưng Dũng cũng hiểu cái đường cậu vừa vẽ sẽ chẳng bao giờ có được một tí điểm nào. Ấy vậy nhưng khi cậu sửa lại thì Tùng nhìn càng không ra đồ thị, nó giống với dây chão buộc trâu hơn vì nó quá to và quá đậm.

- Tôi chịu thua với cậu luôn đó.

Anh cầm tay của cậu và lia một đường nhẹ thì cái đồ thị đã hiện ra ngay trước mắt Dũng. Cậu còn chưa kịp xem anh ta làm cái gì thì nó đã xong rồi. Đường cong anh ta vẽ khác hẳn cậu, nó chỉ là một đường thanh mảnh rất chuẩn. Chẳng phải vẫn là tay của cậu đó sao, nhưng khi anh ta chỉnh một chút thì đã ra một cái đồ thì hoàn toàn khác. Cậu cũng thấy khâm phục anh ta đôi chút dù điều đó rất bình thường và hầu như ai cũng làm được. Nhưng một điều thường thấy trong cuộc sống con người, đó là khi chúng ta thực sự bắt tay vào làm một công việc nào đó, dù đơn gianr mà ta thất bại ta cũng sẽ có cảm giác ngưỡng mộ người hoàn thành xuất sắc công việc đó.

Và khi cầm tay cậu vẽ xong một đường, anh để mặc Dũng tập vẽ đồ thị. Cái đơn giản như vậy mà cậu không học được thì dạy cái khác làm gì.

Dũng rất cố gắng vì nhìn ánh mắt khinh thường của anh ta cậu thấy tức tối khó chịu và quyết tâm vẽ được một cái đồ thị đẹp hơn của anh ta. Mặc dù rất thông minh, nhưng do hoa tay hạn chế nên sau một lúc phấn đấu Dũng cũng vẽ ra một cái đồ thị coi như tạm chấp nhận được.

Đúng lúc đó, thì mẹ của anh bước vào:

- Hai đứa nghỉ ngơi một lát, ra ngoài ăn hoa quả.

Dũng hớn hở theo mẹ cậu ra ngoài. Tránh anh ta được lúc nào hay lúc đó, nên hiện tại mặt cậu tươi hơn nắng xuân. Anh nhìn theo cậu cười lắc đầu. Không phải anh tỏ ra ánh mắt khinh thường nghĩa là anh coi thường cậu mà đơn giản anh chỉ muốn khích tướng cậu vì anh biết chỉ có thế cậu mới chịu khó học. Và kết quả là anh đã thành công cho dù nó chỉ là một thành công nhỏ nhoi.

Tùng không ra ngoài mà ở đó tiếp tục đọc sách nên lúc này chỉ có hai cô cháu trò chuyện. Cô Hương cũng rất mến cậu vì cậu là con người bạn thân nhất của cô, hơn nữa tính cách lại rất giống mẹ cậu. Mẹ cậu hay tỏ ra bức xúc khi kể với cô về những trò bướng bỉnh nghịch ngợm của cậu. Những lúc đó, mẹ Tùng chỉ cười vì mẹ cậu lúc trẻ thì có khác gì cậu, thậm chí đến bây giờ cũng vậy. Thời đi học, mẹ cậu quậy không kém gì cậu, có khi còn có điểm hơn. Cứ bảo sao hai anh em nhà Dũng tính cách khác nhau như vậy, một người thì ổn trọng, chăm chỉ, chững chạc, còn một người thì tinh nghịch, khó bảo, trẻ con. Lí do rất đơn giản là Duy giống tính bố còn Dũng giống tính mẹ.

Dũng cũng rất vui vẻ mà trò chuyện. Cậu thấy người bạn này của mẹ cậu thật dễ gần. Thực ra cách nói chuyện của anh với mẹ không khác nhau là mấy nhưng do ngay từ đầu cậu đã có ấn tượng không tốt với anh nên nhìn gì cũng thành ra xấu hết, cái gì của anh cũng đáng ghét cả. Đúng như các cụ đã có câu: "Yêu nhau yêu cả đường đi- Ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng"

Hơn nữa, Dũng cũng chưa muốn vào học, nên cậu tìm cách nói chuyện càng lâu càng tốt. Cậu nói chuyện trên trời dưới biển vì khi cậu nói chuyện gì mẹ Tùng cũng gật đầu nhẹ thỉnh thoảng thêm vào một hai câu rất hợp ý cậu nên Dũng cứ tiếp tục. Thực chất mẹ Tùng cũng chẳng hiểu gì nhưng do quen với tính mẹ cậu nên dễ dàng tiếp chuyện Dũng.

Thế rồi, cái đầu của Dũng chợt loé sáng khi bỗng nhiên cậu nhớ lại lời cô Hoa dạy lịch sử lớp cậu: "Muốn đánh thắng quân địch thì phải đi vào lòng địch, tìm ra điểm yếu nhất của bọn chúng. Đảng và dân ta luôn áp dụng điều này để chiến thắng mọi kẻ thù dù hung bạo, hùng mạnh đến đâu đi chăng nữa vì không có cái gì là không có điểm yếu đặc biệt là con người." Lúc mới nghe lời cô Hoa, Dũng đã cố gắng hết sức tìm ra điểm yếu của anh ta nhưng không thể, cậu bất lực và nghĩ rằng hình như anh ta chẳng có điểm yếu nào cả. Thế nhưng bây giờ cậu đang ngồi trước mặt mẹ anh ta thì dại gì cậu không thử vì biết đâu, cậu lại tìm ra điều đó thì sao. Dũng biết mình nên tận dụng cơ hội này, không ai hiểu con mình bằng mẹ hết.

- Anh Tùng có điểm yếu gì không cô?

Dũng hỏi thẳng luôn vì xưa nay cậu không biết nói chuyện vòng vo, càng nói càng rối, rút cuộc lại chẳng được gì. Chi bằng cứ nói thẳng luôn, thu được kết quả thì tốt mà không được thì tìm cách khác. Thêm vào đó, cậu với cô Hương cũng quen thân, cô coi cậu như con nên việc hỏi luôn là tốt nhất khi mà Dũng không tìm được một cách tiếp cận vấn đề nào cả.

Tùng ở trong phòng yên tâm đọc sách mà không biết rằng anh đang có nguy cơ bị bán đứng rất cao và có thể chết bất cứ lúc nào dưới tay nhóc con của anh vì nó đã tìm và kết thân với người hiểu anh đến từng chân tơ kẽ tóc. Không biết dòng đời sẽ xô anh về đâu nữa, tất cả phụ thuộc vào người mẹ đáng kính của anh.

- Điểm yếu của Tùng à! Cháu muốn biết làm gì?

Dũng thật không ngờ mẹ Tùng lại hỏi như vậy. Cậu đã nóng vội mà chưa kịp suy nghĩ đến câu mà người ta hay hỏi nhất. Không hiểu Dũng tin vào điều gì lại đi hỏi người mẹ về điểm yếu của con họ.

- Cháu...cháu...

Cậu gãi đầu bối rối. Mẹ Tùng cứ nhìn cậu cười hoài. Thực ra, chuyện giữa cậu và Tùng, mẹ Tùng không có cớ nào lại không biết. Cho dù Tùng không nói thì chưa đầy hai phút sau khi mẹ cậu nhận được tin tình báo của Thảo Anh thì mẹ Tùng cũng biết có những chuyện gì xảy ra như được chứng kiến sự việc. Mẹ Tùng cũng thấy thương cho số phận xui xẻo của Dũng, cậu chưa một lần thành công. Cô Hương muốn trêu cậu một chút thôi.

- Cô sẽ giúp cháu một lần! Không được phép thất bại đâu nhé!

- Thật không cô???

Dũng reo lên sung sướng. Nhưng ngay lập tức bị mẹ Tùng bịt miệng lại, làm như cậu chỉ có hỏng hết mọi chuyện mà thôi.

- Ghé đầu lại gần đây!

Hai người thầm thào to nhỏ chuyện gì đó rồi mẹ Tùng đi lấy cho Dũng một thứ đã lâu ngày chưa có được động đến.

- Mọi việc còn lại phụ thuộc vào cháu đấy nhé! Cố gắng lên!

- Vâng ạ. Cháu sẽ không thua thằng cha già đó nữa đâu.

- Thằng cha già nào? Nó là con cô đó!- Mẹ Tùng nghiêm mặt.

- Dạ.- Dũng cười nịnh nọt cầu tài.

Dũng bước vào phòng học với nụ cười sung sướng trên môi, cậu huýt sáo vang. Tùng thấy lạ vì điều này vì mới nửa tiếng trước đây, mặt cậu còn phủ mây đen u ám thì bây giờ lại tươi roi rói như vậy. Anh không biết mẹ anh có thể làm thế nào để thổi gió xuân vào mặt cậu nhanh đến vậy.

Nhưng ngay lập tức, anh biết nguyên do....

- Ngay ngày mai, cả trường sẽ được chiêm ngưỡng hình ảnh thầy Tùng đẹp trai như thế nào?

Dũng nhứ nhứ bức ảnh đã cũ ra trước mặt Tùng. Đó là bức ảnh Tùng giả gái hồi nhỏ. Anh đã sớm đốt hết nhưng không hiểu sao nó lại lọt vào tay cậu ngày hôm nay được. Chỉ có một người mà thôi. "Mẹ không giúp con mình mà lại đi giúp người ngoài sao. Con không thua hai người đâu"

Dũng rất sung sướng khi tưởng tượng cảnh anh ta sẽ xấu hổ thế nào khi bức ảnh đó được mọi người biết đến. Thế nhưng rtrong khoảnh khắc hạnh phúc ấy, cậu không biết rằng mình đang đứng cạnh một con cáo già gian manh. Rồi không biết thế nào, bức ảnh đó đã nhanh chóng lọt vào tay chính chủ.

- Dựa vào cái này sao?- Tùng nhứ lại trước mặt Dũng.- Cậu đã sao thành nhiều bản chưa đó.

Dũng ngớ người nhìn anh ta xé bức ảnh thành nát vụn. Cậu đã quá nóng vội rồi, sao cậu lại có thể quên đi một việc quan trọng như vậy chứ. Dũng thấy thất vọng vào bản thân mình, cậu vừa hứa chắc như đinh đóng cột với mẹ Tùng xong mà đã thất bại rồi. Nhưng không sao, anh ta vẫn còn một điểm yếu nữa, lần này cậu sẽ thành công.

Buổi học hôm đó cũng qua đi. Một người vui mừng vì chiến thắng của mình, người còn lại tiếp tục ủ mưu tính kế vì ngày mai.

- Sao mẹ lại đưa bức ảnh đó cho cậu ta?

Tùng hỏi mẹ khi Dũng đã ra về.

- Bức ảnh nào?- Mẹ Tùng giả bộ ngây thơ.

- Lại còn bức ảnh nào nữa...

- Chẳng phải con đã đốt hết rồi sao. Mẹ làm sao biết được. Mẹ vô tội mà!

Nói xong mẹ anh biết mình nên đi lên phòng ngay lập tức. Sát khí ở đó tương đối nặng.

- Mẹ.....

Tùng tức tối vô cùng. Nếu không phải anh nhanh mắt nhanh mắt nhanh tay và cậu ta thiếu phòng bị thì chẳng phải anh đã mất hết hình tượng rồi sao. Từ khi nào mà mẹ anh lại về phe cậu ta và cũng trẻ con như vậy nữa.

Đó chẳng phải là kết quả sau bao tháng ngày thuyết phục mẹ của anh sao????

Chiều hôm đó, sau khi từ nhà Tùng về, Dũng ghé vào một tiệm quà lưu niệm, cậu cần mua một thứ cho ké hoạch ngày mai. Lần này thì cậu sẽ không thất bại nữa vì theo như lời mẹ Tùng thì đây là điểm yếu nhất của anh ta. Dũng vô cùng tự tin cho kế hoạch của mình vì dù sao đây cũng là do chuyên gia chỉ dẫn cho cậu. Phần thắng sẽ vô cùng lớn.

Cả buổi tối hôm đó Dũng vô cùng vui sướng, tưởng tượng khuôn mặt thảm hại của anh ta vào ngày mai. Có vẻ cậu sắp mắc bệnh ảo tưởng mất thôi. Dũng không ngờ một người như anh ta mà lại sợ....

- Cậu đã làm bài tập hôm qua tôi giao chưa?- Tùng hỏi khi anh và Dũng đang ở trong phòng anh.

Dũng đưa bài cho anh ta xem. Cậu đã ngoan ngoãn làm bài. Dù sao đó cũng là mấy bài dễ anh ta mới dạy cậu nên Dũng đã nhanh chóng almf xong, tránh phiền hà.

- Tốt! Bây giờ chúng ta học tiếp

Cả buổi chiều hôm trước, anh mới chỉ dạy cho Dũng xong việc khảo sát hàm số bậc ba và bậc bốn trùng phương. Không phải là do Dũng chậm hiểu mà do khả năng vẽ đồ thị của cậu "quá cao", ngốn hết phần lớn thời gian. Chiều nay, anh dạy tiếp việc khảo sát hàm số bậc nhất trên bậc nhất. Công việc này có vẻ đơn giản vì cậu chỉ cần dùng thước dẻo uốn là xong.

- Tôi muốn đi vệ sinh.- Dũng nói khi cậu vừa hoàn thành cái đồ thị không được đẹp cho lắm mặc dù có sự trợ giúp của thước.

Đương nhiên Tùng không ngăn cản việc đó vì đây là nhu cầu tất yếu của con người. Dũng hí hửng chạy vào nhà vệ sinh.

Nhìn bồn tắm của Tùng, Dũng tưởng tượng anh ta sẽ làm sao khi nhìn thấy vật này nhỉ. Cậu lấy trong túi ra một vật nhỏ, bỏ vào đó. Chuẩn bị cẩn thận xong, chắc chắn mình sẽ thành công, cậu mới mỉm cười bước ra ngoài.

Buổi chiều cũng qua đi. Tùng dạy cho Dũng phần câu hỏi phụ hàm số. Tuy nó không khó lắm nhưng đối với Dũng nó tương đối lằng nhằng rắc rối vì trước nay cậu không chịu học. Mặc dù vậy, cậu vẫn cố gắng tiếp thu vì có chuyện vui đang chờ cậu phía trước.

Dũng ra về. Cậu hơi tiếc vì mình không được chứng kiến khuôn mặt anh ta ra sao khi mắc bẫy. Nhưng không sao, chỉ cần anh ta trúng kế thì cậu vẫn vui.

Tùng bước vào phòng tắm. Hôm nay anh thấy cậu tiếp thu bài có vẻ tốt nên cũng vui. Cũng có ngày cậu ta chịu khó học. Anh không ngờ rằng cậu ta hào hứng học vì sắp chọc giận được anh.

Nước được xả từ từ vào bồn tắm. Tùng không để ý lắm, khi anh quay mặt lại thì nước đã đầy, nhưng.... có cái gì lơ lửng trong bồn tắm kia???

- A!...AAAAA!!!!......BỤP.....RẦM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Mẹ Tùng đang xem ti vi dưới nhà phải giật mình vì tiếng hét thất thanh cùng một loạt tiếng động bất thường vang lên. Cô Hương nhanh chóng chạy lên phòng Tùng xem có chuyện gì đã xảy ra mà thằng con yêu quý của mình phải kêu la như vậy.

- Có chuyện gì thế?

Mẹ Tùng mở cửa bước vào thì thấy anh đang ngã xõng xoài trên mặt đất, trên mình có đúng mảnh khăn tắm che thân. Không hiểu có cái gì trong phòng tắm nhỏ này mà khiến thằng con không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi... của bà lại thành ra như thế này.

- Có....ch...u...ộ...t....ở ...k...i...a.....

Mẹ anh nhìn theo hướng anh chỉ vào bồn tắm và tiến lại gần. Đúng là có một con chuột đang lơ lửng trong đó nhưng mà là....con chuột đồ chơi.

- Đây mà là chuột sao?

Mẹ anh giơ cái thứ làm con trai bà sợ chết khiếp lên trước mặt anh. Mẹ anh đương nhiên hiểu chuyện này là do ai làm vì chính bà là người bày mưu tính kế, vẽ đường chỉ lối mà. Từ hồi nhỏ, khi mới chậm chững bước đi, trong một lần anh lục lọi đồ đạc trong tủ thì có một con chuột to, lao vọt ra, đụng trúng mặt anh. Thế là từ đó về sau anh vô cùng sợ loài động vật gặm nhấm này. Mẹ anh cười quay ra, thằng con to đầu của bà rốt cuộc vẫn chưa có lớn được. Tất nhiên, mẹ anh đi làm một cái việc hệ trọng là cầm điện thoại lên. Người nhận được thông tin, ngay lập tức nhảy cẫng lên, có lẽ sung sướng đến ba ngày ba đêm không ngủ được.

Tùng thì giận run người. Anh đương nhiên biết chuyện này do ai làm và ai bày mưu. Không phải mẹ anh thì làm sao cậu ta có thể biết anh sợ chuột được. Chỉ có một con chuột giả thôi mà khiến anh ra nông nỗi này, đúng là mất mặt mà. "Hoàng Đăng Dũng, cậu hãy chờ đó. Không cho cậu một đêm mất ngủ, một ngày không ra người thì tôi không phải là Nguyễn Thanh Tùng nữa."

Ngoài trời có tiếng sấm, mưa cũng đang rơi. Một người vô cùng sung sướng mặc dù không được chứng kiến trực tiếp, còn một người thì khí giận ngút trời.

Sáng hôm sau, trời rất lạnh nhưng không biết có động lực nào khiến Dũng dậy rất sớm. Mẹ cậu phải ngỡ ngàng. Những ngày mùa đông rét buốt này, không biết mẹ cậu phải tốn bao hơi sức mới gọi được hoàng tử của vương quốc ngủ dậy, thế mà...có khi ngày mai nhiệt độ đột ngột tăng gấp đôi.

Trời mưa nhỏ. Mưa phùn mùa đông làm cho người ta phải cố thu mình lại sao cho hạn chế đến mức tối đa sự tiếp xúc của cơ thể với khí trời. Mọi người dường như đi nhanh hơn. Chẳng muốn ai ra đường vào cái thời tiết này cả. Thế nhưng có một người vẫn hết sức vui vẻ. Thảo Anh không hiểu sáng nay Dũng ăn nhầm cái gì mà có thể vừa đi vừa cười dưới cái rét căm căm làm tím tái mặt mày này. Từ ngày gặp con người đó, thằng bạn của Thảo Anh thường có những biểu hiện bất thường, vui buồn gì chắc cũng chỉ liên quan đến người đó mà thôi. Thảo Anh cất cái thắc mắc của mình đi vì cô nàng đã đoán được 90% đáp án rồi.

Ngồi trong lớp Dũng chỉ mong chờ thời khắc con người đó bước vào. Chắc mặt anh ta hôm nay sẽ dễ coi lắm đây. Đương nhiên là dễ coi với Dũng. Cậu vẫn hơi tiếc khi không được chứng kiến tận mắt mà chỉ được nghe lời cô Hương kể lại. Nhưng Dũng cũng vẫn không vì thế mà giảm bớt vui. Cảm giác chiến thắng được khắc tinh của mình thật dễ chịu. Cậu đang suy nghĩ xem nên cảm ơn mẹ Tùng như thế nào đây, có nên tặng cô ấy một món quà.

Dũng vô cùng hạnh phúc khi nhìn miếng urgo to trên mặt Tùng. Bị ngã như vậy anh ta không bầm tím mặt mày mới lạ. Đây có lẽ là niềm hạnh phúc lớn nhất của cậu kể từ khi gặp anh ta.

Thảo Anh nhìn khuôn mặt thầy giáo đẹp trai có vài vết bầm cùng urgo dán một số chỗ thì đã hiểu vì sao Dũng lại vui đến vậy. Cô nàng đang tự hào cho khả năng tiên đoán của mình.

Tùng biết ngay Dũng sẽ có bộ mặt hí hửng đó. Bên trong anh vô cùng khó chịu, lửa giận bốc bùng bùng nhưng vẻ ngoài thì dường như chẳng có vấn đề gì xảy ra cả. Anh vẫn tươi cười như một lời thách thức cậu.

Niềm vui của Dũng cũng được kéo dài vài ngày sau đó. Cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh mình vô cùng tươi đẹp. Dũng có phải là dễ thoả mãn quá không? Khi con người ta làm mãi một việc mà chỉ gặp phải thất bại thì đến lúc thu được thành công dù nhỏ nhoi cũng sẽ vô cùng mãn nguyện.

Cậu thấy lạ khi không thấy anh ta có biểu hiện gì là sẽ trả đũa cậu cả, mọi thứ đều rất bình thường. Ngược lại Dũng còn thấy gần đây anh ta có vẻ dễ tính hơn. Nhưng điều đó cũng không ở lâu trong đầu cậu. Cậu chưa bao giờ đoán trúng con người này đang nghĩ gì và sẽ làm gì nữa. Thế nên tốt nhất là cứ dẹp nó sang một bên.

- Ngày mai, mẹ sẽ đi họp lớp. Mày sang nhà Tùng học thì ở lại đó mà ăn cơm luôn. Đằng nào thì cả hai đứa đều có một mình, mẹ bảo anh ấy rồi.

- Thật không mẹ???

- Có khác lạ với bình thường qua không đấy. Mọi lần cứ nhắc đến anh Tùng là mặt mày xám xịt, sao hôm nay tươi vậy. Có chuyện gì à?

- Không có gì!

- Lo mà học đi. Mẹ nghe nói là mày hay bày trò chọc phá anh lắm đó. Cuối kì này thi mà không qua thì mày liệu đó.

- Biết rồi!- Dũng hậm hực vì mẹ cậu lại chuẩn bị lôi bài ca đi cùng năm tháng ra.

- Khổ lắm! Nói mãi!- Mẹ cậu tiếp lời- Nói thế mà có nghe cho câu nào đâu.

Khi mới nghe tin sẽ được sang nhà Tùng ăn cơm, Dũng thấy rất vui vì nghĩ đến mấy món ăn ngon của anh ta. Nhưng nghĩ lại cậu lại thấy không ổn. Lần này, cậu không ốm, anh ta có thể sẽ nấu món gì đó cậu không ăn được mà phải ngồi trơ mắt ếch nhìn anh ta ăn ngon lành thì đúng là khổ. Hơn nữa, cậu lại mới chọc giận anh ta nên khả năng này là rất cao.

Liệu đời Dũng sẽ đi về đâu đây???

- Cậu làm bài tập đi! Tôi đi nấu cơm.- Tùng nói khi anh vừa giảng bài cho cậu xong.

- Này!...

- Có chuyện gì?

- Không có gì.

- Làm bài cho cẩn thận vào. Tôi sẽ căn cứ vào đó để xem xét nên cho cậu ăn gì.

Dũng vốn định hỏi anh ta hôm nay sẽ cho cậu ăn gì nhưng lại thôi. Nghe được câu nói này của anh ta, cậu đương nhiên sẽ phải cắm đầu cắm cổ vào học cho tốt thôi. Vì cái bụng, Dũng sẽ cố gắng.

Học được một lát, Dũng thấy mùi thức ăn vô cùng thơm ngon đưa lên. Cậu thật muốn bỏ ngay đống sách vở này sang một bên để chạy xuống bếp xem anh ta làm cái gì nữa. Nhưng như thế thì không được, bài tập cần cậu giải quyết trước. Nếu không thì cậu sẽ phải treo miệng tối nay.

Viết nốt dòng chữ cuối cùng, Dũng chạy thật nhanh xuống nơi mà cậu mong đã mong chờ cả buổi được đến đó. Tốc độ ánh sáng có khi thua với cậu.

- Học xong bài rồi à? Lát nữa tôi sẽ kiểm tra. Cậu mang hoa quả đi rửa đi.

Dũng đương nhiên vâng lời anh ta, cậu biết kẻ thức thời mới là người tuấn kiệt. Nhưng rửa hoa quả với cậu không ổn chút nào vì trước nay cậu thường xuyên trốn việc. So với Thảo Anh trước kia cậu chỉ nhỉnh hơn đôi chút, còn Thảo Anh hiện tại thì cậu phải cố gắng dài dài.

- RẦM!!!!!!!!!!!

Tùng quay mặt lại đã thấy Dũng đo ván trên sàn. Một quả táo rơi xuống đất và nó đã ngáng chân Dũng, ngay lập tức cho cậu được hôn đất mẹ.

- Tôi thử hỏi, liệu cậu có làm được việc gì cho ra hồn nữa không đây!

Tùng đành thu dọn, cho cậu ta tập tễnh ra ghế ngồi. Để cậu ta làm thêm một việc gì nữa có khi anh còn vất vả hơn.

Dũng ra bàn ăn, ngồi chờ anh ta dọn cơm thôi. Không hiểu sao nhìn anh ta làm việc cậu lại không thấy anh ta đáng ghét chút nào cả, ngược lại còn có một thứ gì đó ấm áp. Mắt cậu dán vào người anh ta không dời dù chỉ một giây. Từ ngày bị ốm, được anh ta chăm sóc, bề ngoài cậu vẫn luôn tỏ ra tức tối, muốn chọc phá anh ta cho bõ ghét nhưng sâu trong lòng cậu thì không phải vậy. Dũng cũng không hiểu đó là cảm giác gì nữa. Cậu muốn ở gần anh ta nhưng cũng lại muốn chọc phá anh ta. Không biết bao nhiêu lần Dũng tự lý giải cảm xúc của mình nhưng chưa lần nào cậu tìm được cho mình một lời đáp cả. Cậu không hay suy nghĩ nhiều, và cũng không phải là người hay quan tâm đến tình cảm của mình nên nghĩ không ra lại thôi.

- Làm gì mà cậu nhìn tôi ghê vậy? Còn không mau ăn đi!

- HẢ???

- Tôi bảo cậu mau ăn đi. Không ăn thì ra ngoài kia cho tôi ăn, đừng có nhìn tôi chằm chằm như thế.

Dũng đương nhiên lập tức tỉnh táo trở lại. Cái đầu quỷ quái của cậu đang nghĩ gì thế không biết. Nhưng nhìn món ăn quá hấp dẫn khiến cậu quên sạch và cắm đầu vào ăn.

- Anh có bạn gái chưa?

Dũng bất ngờ hỏi. Cậu không hiểu sao mình lại quan tâm đến chuyện đó của anh ta nữa.

- Cậu hỏi làm gì?

- Hỏi để biết.

- Vậy thì không cần biết.

Tùng tiếp tục ăn, kết thúc vài cậu nói chuyện ngắn ngủi.

- Anh muốn có một người vợ như thế nào?- Dũng lại hỏi mà cậu cũng không biết nguyên nhân tại sao hôm nay cậu lại nhiều chuyện như vậy nữa.

- Mau ăn đi! Không tôi dọn thì miễn ăn nữa đó.

Dũng lập tức tập trung vào cái cần làm trước mắt. Mấy cái thác mắc cậu cũng không hiểu ấy đương nhiên không thể so sánh với những món ăn ngon trước mặt được.

- Đó là một người thông minh, biết quan tâm đến gia đình và đặc biệt là phải nấu ăn giỏi hơn tôi.

Tùng trả lời. Anh thuận miệng nói ra, cũng như cậu không hiểu sao mình hỏi thì anh cũng không hiểu sao mình lại trả lời.

- Thế thì tôi nghĩ trên đời này không có ai đâu!- Dũng vừa ăn vừa nói.

- Tại sao?- Tùng ngạc nhiên vì câu nói của Dũng.

- Kiếm ra một người nấu ăn giỏi hơn anh thì còn khó hơn lên trời.

Dũng kết luận, cậu tiếp tục ăn, món ăn ngon như vậy cậu không thể bỏ phí một chút nào được.

Tùng không nói gì. Nhìn cậu ăn, anh cười thầm vì kế hoạch của mình đã thành công. Cậu ta đúng là chẳng biết đề phòng gì cả.

Nửa đêm hôm ấy, Dũng đã bị Tào Tháo viếng thăm. Lần này thê thảm hơn so với lần ăn món ăn do Thảo Anh nấu nhiều. Cậu không biết mình đã ăn phải thứ gì nữa. Nếu là món do Tùng làm thì không đúng vì anh ta cũng ăn như cậu mà, không có lý do gì anh ta tự hại mình cả. Cậu chỉ biết oán ông trời mà thôi.

Dũng đâu có ngờ rằng, bây giờ đang có một người rất hạnh phúc. Anh ta không cần ai cung cấp thông tin cũng biết tình trạng hiện tại của cậu. Cậu không thể nào biết rằng, nguyên nhân gây ra là từ cái bát của cậu chứ không phải từ món ăn. Anh đã khéo léo bôi vào đó một thứ thuốc mà cậu không thể biết được.

Sáng hôm sau, nhìn giấy xin phép nghỉ học trước mặt mình, anh nở nụ cười tươi. Đương nhiên anh rõ nguyên nhân của cái giấy xin phép ấy hơn cả chủ nhân của nó. Trả đũa cậu không phải là chuyện khó với anh. Càng ngày anh càng thấy điều đó thú vị.