Suốt buổi tối hôm đó, mẹ cậu không sao ngủ được. Bỗng nhiên bảo mẹ cậu chấp nhận chuyện này đúng là thật khó khăn. Sáng nay, mẹ cậu đã dạy sớm đi tìm mẹ anh để nói chuyện.
- Mình biết cậu sẽ rất khó để chấp nhận chuyện Dũng và Tùng yêu nhau. Mình cũng vậy! Mình phải mất mấy năm trời mới có thể chấp nhận được chuyện Tùng là người đồng tính.
- Cậu biết hết rồi sao?
- Đúng vậy. Mình biết Tùng là người đồng tính từ lâu rồi. Nó đã nói với mình ngay khi nó biết nó khác với những người con trai khác. Lúc đầu, mình cũng rất đau lòng. Nhưng rồi thời gian trôi đi, mình cũng tìm hiểu thêm về người đồng tính và bây giờ thì mình hoàn toàn thoải mái về chuyện đó rồi.
Mẹ cậu im lặng. Tâm trạng của mẹ cậu lúc này, mẹ anh hiểu hơn ai hết vì chính mẹ anh cũng đã từng trong hoàn cảnh đó:
- Bây giờ xã hội cũng nghĩ thoáng hơn rất nhiều rồi. Chúng ta hãy ủng hộ chúng chẳng phải sẽ tốt hơn là ngăn cản để rồi chúng phải sống cuộc sống giả tạo. Cuộc đời đã bắt chúng phải đi bước đi gian khó, nếu chúng ta gây thêm cản trở chẳng phải chúng sẽ rất dễ sa ngã sao?
- Cậu nói đúng! Nhưng....
- Mình biết cậu định nói gì. Cứ cho là cậu có thể chia rẽ được hai đứa nó đi. Nhưng đồng tính lại là hoàn toàn tự nhiên, có thể những đứa con của chúng ta sẽ gặp phải kẻ xấu, lao vào cuộc sống truỵ lạc như nhiều người đồng tính khác thì đâu còn là cuộc đời của chúng nữa.
- Mình hiểu rồi! Mình sẽ suy nghĩ lại. Cảm ơn cậu
- Ừ! Đối với chúng ta, chỉ cần con cái hạnh phúc đã là quá đủ, người đời nói gì đâu có quan trọng.
Mẹ cậu ra về. Đầu mẹ cậu nặng trĩu, sẽ phải làm sao đây? Chấp nhận chuyện tình yêu của cậu, có thể cậu sẽ bị mọi người kỳ thị nhưng cậu sẽ hạnh phúc hay phản đối đến cùng để cậu có thể được người khác coi trọng nhưng cậu sẽ phải sống cuộc sống giả tạo? Mẹ cậu hiểu hạnh phúc là khi con người được sống là chính mình.
- Hai đứa có thực sự yêu nhau và không hối hận không?
Lúc này, anh và cậu đang phải trình diện mẹ cậu trong phòng mẹ cậu. Lúc đầu nghe mẹ gọi đến nói chuyện Dũng rất lo sợ mẹ sẽ tiếp tục phản đối, cậu đã chuẩn bị sẵn bao nhiêu thứ trong đầu để có thể phản kháng lại lời mẹ nhưng bây giờ nghe mẹ nói vậy thì cậu rất vui và tự tin trả lời:
- Con yêu anh ấy và tuyệt đối không hối hận!
- Cháu cũng vậy! – Tùng nói.
Mẹ cậu nhìn hai người, ánh mắt buồn bã:
- Thôi thì chuyện đã thế này, mẹ cũng chẳng phản đối hai đứa làm gì nữa. Nhưng cả hai phải hứa với mẹ là phải hạnh phúc nhé?
- Vâng ạ. Nhất định con/ cháu sẽ hạnh phúc.
Dũng vô cùng vui sướng, cậu ôm lấy mẹ của mình. Dũng hiểu mẹ cậu đã phải khó khăn thế nào mới có thể đưa ra quyết định ấy.
- Con yêu mẹ lắm. Con yêu mẹ nhất trên đời! – Dũng nịnh nọt.
Mẹ cậu cười, nụ cười sau một ngày một đêm vắng bóng:
- Thôi đi ông tướng. Có thật yêu mẹ nhất không?
- Thật mà!
- Mẹ là nhất thế Tùng là gì?
- Tùng ạ! Anh ấy không phải là nhất mà là đặc biệt.
- Giỏi! – Mẹ cậu đẩy nhẹ vào trán cậu
Quay sang anh, mẹ cậu nói:
- Dũng nó còn rất trẻ con, có thể con sẽ phải chịu nhiều ấm ức nhưng con hãy luôn yêu thương nó nhé!
- Cháu hứa. Cháu sẽ làm hết sức mình để em ấy có thể hạnh phúc!
- Còn cháu nữa sao? Tôi đổi ý bây giờ.
- Vâng, thưa mẹ. – Anh đổi cách xưng hô.
- Ừ! Nếu nó không nghe lời chuyện gì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ cho nó một trận.
- Nhất định vậy. Cảm ơn mẹ! – Tùng cười tươi vì anh có thêm một trợ thủ.
- Mẹ này....!!! – Cậu làm nũng.
Cả ba cùng cười. Tiếng cười xua tan đi không khí u ám, ngột ngạt đã từng ngự trị căn phòng.
- Thôi, hai đứa ra ngoài chơi đi! Mẹ muốn nghỉ một lát!
Tùng và Dũng đi dạo bên bờ hồ. Trời đã về chiều, gió mát. Một ngày mùa hạ thật đẹp. Dưới kia, những con cá đang nhảy lên đớp mồi ngơ ngác nhìn những người khách lạ của nơi này.
Dũng nhìn những ông bà già nắm tay đi bên nhau. Tình yêu của họ thật đẹp, đến khi bạc mái đầu vẫn không phai. Những đôi bạn trẻ thì tha hồ cười đùa, rượt đuổi ven hồ hay đơn giản chỉ ôm nhau im lặng ngắm nhìn cảnh vật cuối ngày trên chiếc ghế đá. Dũng thấy chợt buồn. Giá như cậu và anh có thể thoải mái như họ, giá như xã hội này không còn kỳ thị người đồng tính nữa thì tốt biết bao. Nhưng cậu biết là không thể. Đi bên người mình yêu thương nhưng Dũng biết cậu và anh vẫn cần giữ khoảng cách nếu không hai người có thể trở thành tâm điểm của mọi lời bàn luận.
Nhìn Dũng anh hiểu cậu đang nghĩ gì và đang buồn về điều gì.
Bất chợt, anh đưa tay nắm lấy bàn tay cậu. Cậu cười quay sang anh thấy anh cũng đang cười tươi nhìn cậu rồi cả hai cùng hướng ánh mắt về phía chân trời xa, nơi mặt trời đỏ rực đang làm hồng lên những làn mây chiều bồng bềnh trôi.
- Tôi yêu em!
- Em cũng yêu anh!
Cả hai biết phía trước sẽ còn rất nhiều khó khăn, sẽ phải đối mặt với vô vàn trắc trở nhưng chỉ cần bàn tay anh nắm chặt bàn tay cậu thì cả hai có thể vượt qua tất cả. Tình yêu chắp cho họ đôi cánh thiên thần để hai bàn tay đan chặt ấy có thể cùng nhau bay đến tương lai với những điều tốt đẹp nhất.
Hãy cứ yêu, tin tưởng vào người mình yêu và biết nâng niu trân trọng những gì mình đang có thì sẽ có ngày hạnh phúc gõ cửa trái tim bạn!
............THE END............