Chương 34

Thất Hiến vội bưng khối gỗ điêu khắc đến trước mặt, nhưng huyền cơ chỉ lặng lẽ cúi đầu, ủ rũ cụp đuôi, trông thật uể oải và yếu đuối.

Thất Hiến bất đắc dĩ nói, "Công tử, ngài nhìn xem, nó trông như thể đã mất hết hy vọng sống. Đến giờ vẫn chưa ăn một ngụm cỏ nào, ta cũng không biết phải làm sao bây giờ."

Huyền cơ nhìn thấy Thẩm Phủ Đình bước xuống, không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, đôi mắt to ngập tràn nước mắt, trông thật đáng thương.

Thẩm Phủ Đình tiến tới, nhìn một lúc, thấy khối gỗ vẫn còn trơ trụi, dù đã bôi thuốc nhưng không mọc ra được một cọng lông nào. Hắn chỉ đành an ủi, "Nếu không mọc ra được thì cũng chỉ có thể chấp nhận vậy thôi."

Lời an ủi này rõ ràng làm trái tim huyền cơ tan nát, đôi mắt to hoảng hốt, suýt nữa thì ngất đi.

Thất Hiến đau lòng không thôi, "Công tử, rốt cuộc kẻ nào lại nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với một con ngựa anh tuấn như vậy, khiến huyền cơ của chúng ta về sau làm sao mà theo đuổi ái mộ mã được chứ!"

Huyền cơ mở to mắt, như thấy được cuộc sống mờ mịt không ánh sáng, thật sự là không còn chút hy vọng nào.

Thẩm Phủ Đình vô tình lại cùng Cẩm Sắt dây dưa, trong mắt không có chút cảm xúc nào, "Nữ yêu đó tính tình quái dị, hiện giờ chúng ta ở thế gian đã chiêu lục giới mắt, hành sự cần phải cẩn thận, không cần gây phiền phức không đáng có."

Thất Hiến nghe vậy chỉ đành nuốt lòng tức giận, thấy công tử nhà mình nhắc đến nữ yêu, không khỏi sửng sốt.

Ngày xưa công tử nhà mình chưa từng để ai trong lòng, cũng chưa từng không thích ai, đại đa số đều chỉ như mây khói thoảng qua. Nữ yêu này rốt cuộc có tính tình gì mà khiến công tử nhà mình không mừng như vậy?

Đào Thị là một cao thủ trong trò chơi ngoạn nhạc, diễn lâu tửu quán, ven hồ vùng ngoại ô, những nơi thú vị hắn đều biết rõ, mang theo Cẩm Sắt khắp nơi chơi đùa, tiêu tiền như nước.

Hắn đã là cao thủ ngoạn nhạc, cũng là cao thủ đùa bỡn phong nguyệt, hỏi han ân cần, không chỗ nào không tri kỷ, trong mắt dường như chỉ có nàng, khiến người khác không thể không ghen tị.

Cẩm Sắt nếu muốn chơi trò này, tự nhiên là toàn tâm đầu nhập, nàng sống học sống dùng, rất nhanh đã tìm được vai trò của mình, phối hợp cực kỳ tốt, như thể một nữ nhi gia đang lâm vào tình yêu.

Đào Thị lấy từ trong hộp gỗ tinh xảo ra một đóa ngọc trâm hoa, đoan trang sau một lúc lâu, mở miệng mỉm cười nói, "Đóa ngọc trâm này thật sự rất hợp với ngươi, tôn lên vẻ đẹp của ngươi." Hắn nói, giơ tay cài vào búi tóc của Cẩm Sắt, động tác cực kỳ cẩn thận, như đang che chở trân bảo.

Chưởng quầy vội vàng đưa gương, cười khen, "Đào công tử thật có mắt nhìn, cô nương tuyệt sắc như vậy, mang ngọc trâm này quả thực là khuynh quốc khuynh thành."

Cẩm Sắt duỗi tay đỡ trâm hoa, nhìn vào gương đánh giá.

"Thế nào, thích chứ? Nếu thích thì mua đi, không cần lo tiết kiệm tiền bạc."

Cẩm Sắt nhìn một lúc, mới thu hồi ánh mắt từ trong gương, cười khanh khách nói, "Thích."

"Hảo, Cẩm Nương thích thì mua." Đào Thị rất hào sảng.

Chưởng quầy nghe vậy vui sướиɠ vô cùng, quen thuộc mở miệng hỏi, "Trướng này vẫn ghi tên Đào công tử?"

"Nhớ kỹ, sau sẽ có người đưa bạc đến kết toán." Đào Thị gật đầu.

Cẩm Sắt nghe vậy biểu tình ngẩn ra, đôi mắt ngăm đen như hàm chứa sương mù, nhìn hắn, "Ngươi phải chăng đã từng mang người khác tới đây mua trâm hoa?"

"Ghen tị sao?" Đào Thị cười tiến lại gần, muốn hôn nàng.

Cẩm Sắt không muốn đυ.ng vào, mày đẹp nhíu lại, ngăn tay hắn.

Đào Thị sắc mặt hơi khó coi, cũng có chút mất kiên nhẫn, đã lâu như vậy mà vẫn chưa thân mật, sao có thể kiên nhẫn được?

Hắn nghĩ lại thu liễm một chút, kéo nàng nhẹ nhàng, "Ngươi nghĩ ta có thời gian rảnh sao? Ngươi là người duy nhất làm ta để bụng, từ đầu tới đuôi chỉ mang ngươi tới đây."

Cẩm Sắt nghe vậy khẽ liếc hắn một cái, trong mắt biểu tình cười như không cười.

Đào Thị dựa gần, cảm nhận hương nữ nhi tận xương, nhất thời không kiềm chế được, hôm nay nhất định phải đắc thủ, "Trong chốc lát ta thỉnh khách quý, ngươi bồi ta đi, nếu thấy nhàm chán, có thể xem diễn, buổi tối ta lại mang ngươi đi nơi hảo."

Cẩm Sắt mắt nửa rũ, lấy tay chống cằm, khẽ nói, "Hảo."

Tới rạp hát, yến đã dọn xong, chiêng trống vang lên, trên đài bắt đầu diễn.

Cẩm Sắt theo Đào Thị ngồi bên, ngồi cùng bàn là mấy cậu ấm lần trước, còn có một công tử mặc y phục lần trước, mấy người vừa nói vừa cười, rất tự tại.

Trong bữa tiệc có mấy nữ tử hí viên, rót rượu thêm đồ ăn, rất ngoan ngoãn nghe lời.

Chỉ có Cẩm Sắt ngồi bất động, nhìn trên đài diễn, đáng tiếc diễn đi diễn lại cũng chỉ có ý đó, nghe nhiều cũng nhàm chán, nàng nhìn Đào Thị cảm thấy chán, cả ngày ăn nhậu chơi bời có gì thú vị, nàng không có chút dao động, vẫn thấy nhàm chán, không nếm được chút tình tình ái ái ngọt ngào.