Chương 30

Xóm cô đầu thường chỉ sôi động vào ban đêm, nhưng ban ngày cũng chẳng phải là nơi trống trải, vắng lặng. Trong các hoa lâu, các cô nương được dạy dỗ cẩn thận từ thuở nhỏ, học cả cầm kỳ thi họa, không khác gì các tiểu thư khuê các. Tuy nhiên, họ lại càng hiểu rõ phong tình, mỗi người đều như những đóa hoa biết nói.

Cẩm Sắt bước vào Phù Dung Phường, trước mắt là những khu vườn tinh xảo, trang nhã, hoàn toàn không giống với một tòa hoa lâu.

“Cô nương, xin dừng bước, nơi này không cho nữ tử vào.” Trước cửa, nữ tỳ canh gác ngăn lại, để tránh cho quý nhân gia quyến bên trong gặp phiền toái và gây thương tổn cho các cô nương.

Cẩm Sắt khựng lại, đôi mắt tối sầm, nét mặt không vui hiện rõ.

“Hôm nay ta phải lấy mạng hồ ly tinh đó, xem các ngươi có cản được hay không!” Một phụ nhân quý phái, ăn mặc sang trọng, dẫn theo vài gia đinh xông tới.

Nhưng các nữ tỳ ở đây không phải loại tầm thường, chỉ một lát sau đã đánh cho đám gia đinh hoa rơi nước chảy.

Lát sau, một bà thím trung niên vẫn còn phong độ bước ra, gặp người đã nở nụ cười ba phần, “Lý phu nhân, ngài lại đây có chuyện gì? Lần trước đã nói, nếu lão gia của ngài muốn trở về thì cứ trở về, còn nếu hắn không muốn, chúng ta cũng không làm gì được. Không lẽ lại đuổi khách ra ngoài?”

Thiếu phụ nghe vậy mắt trợn trừng, nét dịu dàng biến thành dữ tợn, “Các ngươi Phù Dung Phường khinh người quá đáng, dám làm chuyện nhơ nhớp mà còn kiêu ngạo. Tin hay không ta sẽ báo quan phủ, cho các ngươi biết tay!”

Bà thím chỉ cười, vẻ mặt sát khí nhưng vẫn tươi cười, “Phiền phu nhân mau đi báo đi, đừng ba ngày hai bận đến đây gây sự. Lão gia nhà ngài và cô nương của chúng ta tình đầu ý hợp, ở lại mấy ngày có sao đâu. Biết đâu sau này cô nương chúng ta vào nhà ngài làm tỷ muội thì sao? Như vậy xé rách da mặt thật không hay chút nào.”

Lý thị giận đến đỏ mặt, thét chói tai, rút trâm cài định xông tới, nhưng bị trông coi xô ngã xuống đất, toàn thân chật vật, búi tóc rối bù, nha hoàn sợ hãi vội đỡ dậy.

Trên đường người qua lại tụ tập chỉ trỏ, khe khẽ bàn tán.

Bà thím vẫn giữ nụ cười, “Ta nói Lý phu nhân, làm nữ nhân phải thông minh một chút, nhắm mắt làm ngơ mới mong được lòng nam nhân. Ngài cứ làm ầm ĩ, mất mặt nhà mình, lão gia sao tha cho ngài? Ngài đến đây nhiều lần, Lý gia có ai ra xem ngài chưa? Đại lão gia muốn đi đâu hưởng lạc, ngài sao quản nổi. Bản lĩnh không giữ được người, sao đổ lỗi lên cô nương của chúng ta?” Bà thím nói, cầm khăn lau miệng, đầy mặt thương hại, “Ai, nếu là ta, sớm về nhà làm người vợ rộng lượng, ngài nghĩ có phải không?”

Lý thị hận thấu xương, cuối cùng chịu không nổi ủy khuất, ngồi bệt xuống đất khóc rống lên. Đang lúc đau lòng, chợt nghe tiếng cười nhạo, ngẩng lên thấy một cô nương trẻ tuổi.

Bà thím thấy Cẩm Sắt tuổi còn nhỏ, lại cứ vẻ mặt chế giễu, liền lạnh lùng hỏi, “Ngươi cười cái gì?”

Cẩm Sắt mặt lộ vẻ khinh khỉnh không trả lời, nhìn về phía Lý thị đang khóc, khinh phiêu phiêu hỏi: “Ngươi muốn vào trong?”

Lý thị ngẩng mắt sưng vù lên nhìn, thấy nàng ngây thơ, tựa như một tiểu cô nương vô tội, nhưng lại có chút gì đó kỳ lạ.

Nàng khóc nấc lên, khổ sở gật đầu.

Cẩm Sắt đứng trên cao nhìn xuống, như ban ơn, “Ta cũng muốn vào, sẽ mang ngươi theo.”

Bà thím trợn tròn mắt, đầy khinh bỉ, “Từ đâu ra tiểu nha đầu còn hôi sữa, dám mạnh miệng trước Phù Dung Phường!” Chưa kịp nói hết, đã bị một cái tát mạnh giáng xuống, hoảng hốt không rõ là thứ gì.

Mặt bà thím tê dại, lập tức nhận ra đây là người biết võ, “Hảo một cái không biết trời cao đất dày, còn không mau bắt lại đánh gần chết mới thôi!”