Hạ Kỳ không thể nào ngờ tới Quân Cẩn Ngôn sẽ xuất hiện tại trường học vào lúc này, càng không nghĩ tới Quân Cẩn Ngôn sẽ tung một đấm về phía Diệp Nam Khanh.
Bộp!
Tiếng xương cốt va chạm với da thịt chợt vang lên bên tai Hạ Kỳ. Diệp Nam Khanh cả người lảo đảo lui về sau hai bước mới có thể đứng vững được.
Một vệt máu đỏ tươi tràn ra từ khóe miệng, chảy dọc xuống cằm, nhỏ giọt trên mu bàn tay của Diệp Nam Khanh.
Bao nhiêu năm qua, chưa từng có người nào dám đánh anh như thế, bây giờ người dám động thủ với anh thì sẽ không có một cái kết cục tốt.
Hạ Kỳ được một phen khϊếp sợ, khóe môi Diệp Nam Khanh chảy máu, kinh hãi đến chói mắt.
Xung quanh, những cô gái vốn dĩ đang đi lên phòng ký túc xá lúc này đều dừng bước, kinh ngạc nhìn một màn này trước mặt.
"Cô ấy không phải là người mà ngươi có thể chạm vào." Quân Cẩn Ngôn vẻ mặt vô cảm nói với Diệp Nam Khanh.
"Phải không?" Con ngươi Diệp Nam Khanh hơi hơi nheo lại, đột nhiên cười, lòng bàn tay lau vết máu tươi ở khóe môi, nhìn về phía Hạ Kỳ: "Kỳ Kỳ, người đã chạm vào tôi lúc trước, chính là em."
Hạ Kỳ chỉ cảm thấy ngay khi Diệp Nam Khanh nói xong câu đó, bàn tay vốn đang nắm chặt lấy cánh tay Hạ Kỳ đột nhiên buông lỏng, và lần thứ hai Quân Cẩn Ngôn lại hướng nắm đấm về phía Diệp Nam Khanh.
"Anh nghĩ tôi sẽ còn đứng bất động để mặc cho anh đánh sao?" Diệp Nam Khanh cản lại đòn công kích của Quân Cẩn Ngôn.
Quân Cẩn Ngôn không mở miệng, nhưng cánh tay khác lại đánh về phía bụng của Diệp Nam Khanh, hai người đàn ông lập tức đánh đấm lẫn nhau.
Đây là lần đầu tiên Hạ Kỳ nhìn thấy Diệp Nam Khanh đánh nhau, một chiêu một thức, nhưng vẫn toát ra sự tao nhã, thong dong. Rốt cuộc thì Diệp Nam Khanh cũng là người thừa kế của tập đoàn Tứ Hải, một chút thuật phòng thân chẳng lẽ cũng không có hay sao?
Mà trái lại Quân Cẩn Ngôn không có bất kì chiêu thức nào đẹp mắt, mọi đòn tấn công của hắn đều là nhắm thẳng vào bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể, hoàn toàn là chiêu thức đánh của quân nhân.
"Đừng đánh nữa!" Hạ Kỳ hô to.
Nhưng hai người đàn ông đó căn bản không để ý tới lời nói của cô.
Xung quanh, người tới xem càng ngày càng nhiều, mắt thấy hai người cứ đánh nhau như vậy, không biết tới khi nào mới có thể dừng, Hạ Kỳ không nghĩ nhiều bèn tiến tới ôm lấy eo của Quân Cẩn Ngôn.
"Đừng đánh, nếu anh vẫn tiếp tục đánh, tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa, dù chỉ một lời." Hạ Kỳ nói.
Động tác của Quân Cẩn Ngôn đột ngột dừng lại, cơ thể căng cứng, ngực thì không ngừng phập phồng. Sau đó, mọi chuyển động của hắn dường như chậm lại, hắn xoay người, cúi đầu nhìn Hạ Kỳ:
"Nghiêm túc?"
"Ừm, nghiêm túc." Cô gật gật đầu khẳng định.
Hốc mắt hắn có chút ửng đỏ, nhìn chằm chằm cô, thật lâu cũng không lên tiếng.
Trường học thật sự không phải nơi tốt để có thể nói chuyện, việc cấp bách lúc này chính là không cho bọn họ tiếp tục đánh nhau. Liếc mắt thấy Diệp Nam Khanh đứng yên bất động ở một bên, cô mở miệng nói với Quân Cẩn Ngôn: "Đi theo tôi." Nói xong, cô kéo tay hắn, đi về phía cổng trường.
Mà Quân Cẩn Ngôn không hề giãy dụa, để mặc cô tùy ý kéo hắn đi.
Con ngươi đen nhánh, nặng nề nhìn bóng dáng kia dần dần đi xa, Diệp Nam Khanh mím chặt môi mỏng, lòng bàn tay phải lại một lần nữa xoa xoa lên chiếc nhẫn trên ngón tay trái.
Nhẫn, mát mát lạnh lạnh. Mà ở nơi l*иg ngực lại khẽ dấy lên trận đau nhói, giống như đang báo trước một điều gì đó.
"Hạ Kỳ..." Diệp Nam Khanh lẩm bẩm kêu lên hai chữ này, lại cảm thấy l*иg ngực càng đau đớn hơn.
- ---
(Một bình chọn, một cmt tạo động lực nhé mọi người:3)