Chương 4: Một mũi tên phong hầu
Thông qua trang phục của bọn họ, Âu Dương đoán chắc bọn họ là đội quân thám báo của Tây Kỳ quốc. Về phần tại sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi cách biên giới 400, 500 dặm này, hắn thật sự không hiểu.
- Hả? Rõ ràng vừa nãy còn có tiếng người. Sao chỉ chớp mắt đã không thấy nữa!
Trong năm tên kỵ sĩ có một người nghi hoặc nhìn chung quanh. Vừa nãy Âu Dương nghe được tiếng vó ngựa của bọn họ, bọn họ cũng nghe được tiếng của Âu Dương và Lý Vĩ.
- Đội trưởng! Nơi này có dấu chân!
Dù sao thám báo vẫn là thám báo. Khả năng quan sát của bọn họ vẫn vô cùng tinh tế. Cho dù rất khó có thể phân biệt được dấu chân của Âu Dương và Lý Vĩ lưu lại trên mặt đất, nhưng hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra.
- Dấu chân? Hừ hừ, xem ra thật sự có người!
Tên đội trưởng kia không hề xuống ngựa. Ánh mắt hắn không ngừng quét qua bốn phía. Với trực giác nhạy bén của quân thám báo, hắn biết, nơi này chắc chắn có kẻ địch đang ẩn nấp.
- Đội trưởng, vết chân này từ phía tây đến. Bên kia hẳn có thôn xóm!
Một đội viên trong nhóm thám báo quan sát dấu chân xong liền hồi báo. Hắn vừa nói ra miệng, Âu Dương và Lý Vĩ trên cây lập tức kinh hãi biến sắc!
- Không tốt!
Âu Dương thầm nghĩ:
- Đây là một tiểu đội năm người thám báo xuất sắc. Một khi tiểu đội thám báo tiến vào trong sơn thôn của hắn, như vậy những người thôn dân giản dị này làm sao chống lại bọn họ được. Đến lúc đó có lẽ năm người này sẽ tàn sát tất cả người dân trong thôn mất!
- Có thôn xóm sao? Hừ hừ, chúng ta đi! Tới thôn đó xem thử!
Tên đội trưởng kia quét mắt nhìn một hồi, bỗng nhiên đưa ra một mệnh lệnh như vậy. Tiếp theo hiển nhiên tiểu đội thám báo này nhanh như gió lần theo dấu chân Lý Vĩ và Âu Dương lưu lại tiến về phía sơn thôn.
- Làm sao bây giờ...
Lý Vĩ nhìn thấy tiểu đội thám báo kia đi xa, hắn liền kinh sợ nhìn Âu Dương. Cái vẻ lo sợ hoang mang của hắn khiến Âu Dương thiếu chút nữa đã tát cho hắn một cái! Bình thường nhìn Lý Vĩ có vẻ rất can đảm, nhưng lúc này không ngờ một chút bình tĩnh cũng không có! Với tính cách của hắn như vậy còn muốn làm cung thủ sao? Lúc này mới chỉ có năm tên thám báo. Nếu như ở trên chiến trường, một khi xung phong liều chết, chính là thiên quân vạn mã. Nếu như tâm tính không tốt, cung thủ sao có thể bắn tên được. Chỉ sợ kẻ địch vừa mới đến, đã bị dọa mất mật.
- Đừng nói nữa! Bọn họ chưa đi đâu!
Âu Dương nhẹ nhàng rút từ trong túi ra một mũi tên đặt lên dây cung. Nếu như có thể, hắn sẽ tuyệt đối không lựa chọn lấy một địch năm. Nhưng không có cách nào khác. Nếu như hắn không ra tay, một khi năm tên thám báo này tiến vào trong thôn, vậy ưu thế duy nhất về địa hình của hắn cũng không còn. Đến lúc đó muốn trở mình gần như là không thể.
- Hả?
Lý Vĩ không rõ ý tứ của Âu Dương, nhưng hắn vẫn rất nghe lời, lựa chọn im lặng. Mà chỉ khoảng hai phút sau, một bóng đen từ phía sau một thân cây xuất hiện. Đây chính là tên thám báo vừa nãy đã phát hiện ra dấu chân bọn họ. Vóc người của hắn vô cùng nhỏ bé. Vừa nãy khi rời đi, hắn bỗng nhiên từ trên ngựa nhảy xuống trốn vào chỗ này với ý đồ chờ đợi Âu Dương và Lý Vĩ xuất hiện sẽ xông tới gϊếŧ. Nhưng con mắt của Âu Dương sắc bén hơn người bình thường rất nhiều. Tuy rằng ở khoảng cách rất xa, nhưng hắn vẫn nhìn thấy chỉ có bốn người rời đi, không phải là năm người.
- Ân...
Lý Vĩ nhìn thấy đột nhiên có một bóng người xuất hiện, hắn vội vàng bịt miệng mình lại. May mà vừa nãy hắn nghe lời Âu Dương không mở miệng, bằng không bọn họ đã bị lộ.
Mà trong nháy mắt khi Lý Vĩ nhìn về phía Âu Dương, đã nhìn thấy Âu Dương kéo căng cung tên trong tay. Mũi tên hướng về phía tên thám báo đang quan sát xung quanh.
Lý Vĩ gần như không thể tin được vào mắt mình. Đây chính là một thám báo chân chính trên chiến trường! Lẽ nào Âu Dương đã bị điên? Hắn muốn bắn chết người này hay sao?
Nhưng không chờ Lý Vĩ hiểu rõ, Âu Dương đã buông dây cung ra. Một mũi tên màu đen bắn ra khỏi dây cung. Tiếng mũi tên xé gió vô cùng mạnh mẽ. Tên thám báo kia cũng nghe được âm thanh này. Hắn tính nghiêng người tránh mũi tên. Nhưng đáng tiếc hắn quá xem thường mũi tên của Âu Dương. Mũi tên này mang theo lực xoáy tròn. Trong nháy mắt khi tên thám báo định né tránh, mũi tên đã bắn thủng yết hầu của hắn...
- Ô...
Tên thám báo này phát ra những tiếng ô ô. Trong mắt hắn đầy vẻ ngạc nhiên! Một mũi tên nhanh như vậy, mạnh mẽ như vậy cho dù là Thần Xạ trên chiến trường cũng tuyệt đối không có cách nào bắn được như vậy. Nhưng tại một nơi thâm sơn cùng cốc này, hắn lại gặp phải. Hắn thực sự chết không cam lòng!
- Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tuyệt đối không được mở miệng!
Sau khi Âu Dương bắn chết tên thám báo này, hắn liền nhảy xuống, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh tên thám báo vừa bị gϊếŧ chết. Một tay hắn rút mũi tên cắm trên yết hầu của tên thám báo kia, đồng thời một cước đá vào thân thể của tên thám báo khiến thi thể của người này bay ra xa mười mét! Sau khi làm xong tất cả những điều này, Âu Dương lại quay người trèo lên thân cây tên thám báo vừa ẩn thân lúc nãy. Một lát sau đã không còn thấy bóng dáng của hắn nữa.
Lý Vĩ nhìn thấy Âu Dương to gan như vậy, hắn bị dọa tới mức mặt trắng bệch! Tuy rằng bình thường hắn luôn miệng kêu chém kêu gϊếŧ, nhưng đó chỉ là gϊếŧ lợn rừng. Nói tới gϊếŧ người, hắn tuyệt đối không dám. Nếu như vừa nãy để hắn bắn mũi tên đó, cho dù khoảng cách gần như vậy hắn cũng bắn không trúng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Đọc Truyện chấm cơm.
Nhưng Âu Dương lại ra tay quyết đoán như vậy, đồng thời còn một đòn gϊếŧ chết! Lý Vĩ thực sự nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được.
Sau khi Âu Dương trốn lên ngọn cây, sắc mặt hắn cũng tái nhợt. Nói thật, bản thân hắn là một xạ thủ, tố chất tâm lý của hắn rất xuất sắc. Chính vì dựa vào tố chất tâm lý xuất sắc như vậy, trong các giải thi đấu, hắn đã mấy lần chuyển bại thành thắng. Nhưng vừa nãy đích ngắm bắn của hắn không phải là bia bắn tên. Đây chính là một người còn sống sờ sờ. Cũng chính vì mũi tên này của hắn, một sinh mạng còn sống đã rời khỏi nhân thế.
- Không thể trách ta! Không thể trách ta! Ta không gϊếŧ ngươi, ngươi sẽ gϊếŧ ta!
Trong lòng Âu Dương không ngừng an ủi mình. Hắn biết, nếu như vừa nãy đổi vị trí cho nhau, tên thám báo này tuyệt đối sẽ không tha cho mình.
Hắn là một cung thủ, không phải là một chiến sĩ xung phong lên phía trước. Một khi hành tung bị bại lộ, hắn hầu như sẽ mất đi cơ hội khắc chế, chiến thắng kẻ địch. Cho nên dù hắn biết mũi tên kia bắn ra sẽ gϊếŧ chết người, hắn vẫn lựa chọn gϊếŧ chết kẻ địch!
- Bình tĩnh! Bình tĩnh! Còn bốn tên nữa! Vì mình, cũng vì người trong thôn! Mình nhất định phải bắn chết tất cả bọn họ!
Âu Dương nói xong, đưa tay rút mũi tên còn nhuộm máu của tên thám báo lại một lần nữa đặt lên trên dây cung...
Trên cây, tâm trạng Âu Dương dần dần ổn định lại. Hai tay hắn vẫn nắm chặt mũi tên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra mũi tên đoạt mệnh kia.