Vương Kỉ Hoa lại bắt đầu cuộc sống có Đỗ Quân Điểm bên cạnh, hắn rất nghe lời cô, trên cơ bản chuyện gì cô không thích thì hắn sẽ không làm. Kết quả là, cuộc sống của Vương Kỷ Hoa trôi qua rất thảnh thơi. Ngoại trừ việc chỉ có thể Đỗ Quân Điển nói chuyện ra thì mọi thứ đối với cô rất là hưởng thụ, có thể nói cuộc sống so với năm 2009 còn muốn tốt hơn rất nhiều. Không hổ là người có tiền! Vương Kỷ Hoa âm thầm cảm thán. Đương nhiên, những ngày này nhân lúc rảnh rỗi cô sẽ đi nghiên cứu vấn đề tại sao cô xuyên không.
Có thể nói một ngày ở đây tương đương với một giờ ở năm 2009 đi. Cho nên côchỗ Đỗ Quân Điển tám ngày, sau đó sẽ rời đi 16 ngày, sau đó lại trở lại 8 ngày. Vì vậy khi cô nói Đỗ Quân Điển việc cô ở lại với hắn 8 ngày sau đó dời đi 16 ngày, hắn liền mất hứng tức giận, khẩn cầu, được một thời gian việc cô đi hay ở đã thành thói quen.
Vương Kỷ Hoa đã đi đi về về hai cái thời không này đã hai năm, từ từ dõi theo Đỗ Quân Điển từ lúc hắn 14 tuổi đến lúc hắn 16 tuổi, hai năm hắn đã thay đổi rất nhiều. Tính tình trẻ con giảm bớt thay vào đó là sức sống thanh xuân gợi cảm. Vóc dáng so với trước kia cao lên không ít, trước kia cô và hắn chiều cao sấp sỉ nhau mà bây giờ hắn đã cao hơn cô nửa cái đầu, mà hắn sẽ tiếp tục cao hơn nữa.
Đồng thời piano hắn chơi ngày càng tốt. Bởi vì Vương Kỷ Hoa đốc thúc không cho hắn trốn học nên hai năm trôi qua có thể nói hắn là con ngoan trò giỏi. “Tốt lắm, ngày mai tôi phải đi, qua 16 ngày tôi sẽ trở về, nhớ đúng giờ đi học, nếu tôi không nghe lời tôi thì đừng nghĩ tôi sẽ quay lại đây!” Trước khi đi ngủ, Vương Kỷ Hoa không quên dặn dò. “Tôi biết rồi” tay hắn vòng qua ôm eo cô, theo thói quen vùi đầu vào đầu cô ngủ.
Hai năm qua, mọi chuyện hắn đều nghe theo cô, chỉ có chuyện ngủ chung là hắn rất kiên trì nhất quyết phải ngủ cùng cô. Dường như chỉ có ôm cô hắn mới cảm thấy an tâm, Vương Kỷ Hoa tắt đèn ngủ, nhắm mắt lại. Cho đến khi mở hai mắt lần nữa, cô biết rõ mình đã trở lại 2009.
Đi tới phòng làm việc, Trưởng Tiểu Mẫn gấp rút hỏi “Kỷ Kỷ, bản thiết kế của cậu đâu? làm xong chưa vậy? “, “OK, toàn bộ đều ở trong này.” Cô đem một xấp bản thiết kế đưa cho bạn tốt. Trong hai năm này, cùng sống với Đỗ Quân Điển làm cho khả năng thiết kế của cô ngày càng tốt lên, nhất là trước kia đối với thiết kế đồ nam rất kém, nhưng bây giờ cảm xúc sáng tác nhiều lên rất nhiều. Có lẽ do Đỗ Quân Điển ảnh hưởng đi, Hắn ngẫu nhiên sẽ rất dịu dàng, ngẫu nhiên sẽ rất tinh nghịch, ngẫu nhiên sẽ bày ra bộ dạng đáng thương...
Tóm lại khi ở cùng hắn cô sẽ có rất nhiều cảm xúc sáng tác, Trương Tiểu Mẫn vừa thấy bản thiết kế thì mặt mày hớn hở “Tớ giúp cậu tìm thầy dạy đàn rồi đấy”, “đưa tớ địa chỉ đây” Vương Kỷ Hoa hỏi. “Đây là địa chỉ và số liên lạc” Trương tiểu Mẫn đưa cho cô danh thϊếp.
- “Thật sự là không hiểu nổi cậu tự nhiên lại muốn đi học piano?”.
- “Tớ chỉ học đánh một bài đơn giản thôi” ,
- “có gì khác biệt sao? “.
- “Đương nhiên”
- “Tốt lắm, vậy cậu nói cho tớ biết cậu học đánh ca khúc kia có mục đích gì vậy” Trương Tiểu Mẫn nheo mắt tra hỏi. “Bí mật” Trương Kỷ Hoa không tiết lộ thêm gì hết. “Cắt, cậu thế nào ngay cả tớ cũng dấu chứ ?” Trương Tiểu Mẫn bĩu môi, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói ra “Thiếu chút nữa thì tớ quên không nói cho cậu, ngày đó tớ giúp cậu đi tìm thày dạy đàn, tớ hỏi ông ấy, trên thế giới có nghệ sĩ dương cầm nào tên là Đỗ Quân Điển không, ông ấy liền nói là chưa từng nghe qua có nghệ sĩ piano tên này cả.” Vương Kỷ Hoa nhíu mày, không đúng, dựa theo khả năng chơi piano bây giờ của Đỗ Quân Điển rất tốt, qua vài năm tới 2009 tại sao không có tiếng tăm gì. Hay là nói...Hắn căn bản cũng không có trở thành nghệ sĩ piano? Lần lượt đi qua từ giấc mơ đến thời không của Đỗ Quân Điển, Vương Kỷ Hoa chính là gặp biến không sợ hãi. ( !!!_!!! le Lin: Có liên quan???).
Lười biếng duỗi lưng một cái, cô đánh giá sân trường quen thuộc, tốt lắm, kế tiếp chính là đi tìm Đỗ Quân Điển, sau đó ở trong phòng ngủ tắm nước nóng, xem một chút tin tức. Vương Kỷ Hoa thong thả đi trên sân trường, vô tình thấy Đỗ Quân Điển đang đứng cùng một nữ sinh ở chỗ không xa dưới tàng cây, bởi vì Đỗ Quân Điển đưa lưng về phía cô, nên không phát hiện cô đi tới. Nữ sinh trong tay cầm thư tình, khuôn mặt đỏ bừng đưa cho Đỗ Quân Điển “Em...em thích học trưởng rất lâu rồi, mặc dù biết học trưởng sẽ không đồng ý quen với em, nhưng em vẫn muốn anh biết tâm ý của em”. Nỗ lực thổ lộ một hồi, nữ sinh đem thư tình đưa cho Đỗ Quân Điển, trên mặt ửng đỏ ngày càng nhiều lan tới tận mang tai.
Nữ sinh này, chỉ có thể coi là thanh tú đáng yêu, đối với đống nữ sinh từng tỏ tình với Đỗ Quân Điển mà nói bề ngoài có thể nói là bình thường. Đang lúc Vương Kỷ Hoa cho rằng hắn sẽ làm như thế nào để cự tuyệt nữ sinh, đã thấy hắn thái độ khác thường ghé sát mặt vào mặt nữ sinh đó nhìn chuyên chú. “Học...học trưởng...” Nữ sinh thẹn thùng rụt cổ, nhưng khóe mắt không nhịn được lén nhìn xem hắn “Cô thật sự thích tôi ?” Hắn hỏi, đã qua thời kì vỡ giọng, thanh âm của hắn rất dễ nghe. “Vâng” Nữ sinh thẹn thùng gật đầu.
“Vậy cô sẽ luôn luôn ở bên cạnh tôi sao?” ,” A...hội.” Nữ sinh ngẩn người, lần nữa gật đầu. “Tốt lắm, chúng ta quen nhau thủ xem” Đỗ Quân Điển khẽ mỉm cười, nụ cười kia làm cho nữ sinh không dám tin. Không thể nào, cô có thể may mắn như thế? Trong trường có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp đều muốn trở thành bạn gái của Đỗ Quân Điển, dung tất cả các biện pháp đều không thành công, mà cô lại...Chính là Vương Kỷ Hoa ngơ ngác dừng bước, nhìn Đỗ Quân Điển hướng trở về phòng ngủ, đột nhiên thấy tim có cảm giác ê ẩm.
Hắn vừa rồi, hỏi nữ sinh kia có thể hay không có thể luôn luôn bên cạnh hắn, nhưng lời này sao quen thuộc như vậy. Là hằn tứng nói với cố vô số lần. Có lẽ, hắn nói nhiều lần quá đi, làm cho cô thậm chí ảo giác những lời này hắn chỉ nói với cô. Mà hôm nay, những lời này hắn đối với người con gái khác nói những lòi này, làm cho lòng cô không thấy thoải mái. Lắc lắc đầu, Vương Kỷ Hoa không để ý cảm giác kì quái trong lòng mình.
Đỗ Quân Điển đã trưởng thành, đã tới lúc hắn quen bạn gái. Nhưng tại sao cô lại ghen ghét khi Đỗ Quân Điển có bạn gái đây, chính là cô vì sao lại không có bạn trai. Đem tâm tình không tốt trở lại phòng ngủ, không ngoài ý muốn nhìn thấy Đỗ Quân Điển đang ngồi trên sofa, liếc nhìn phong thư tình trong tay hắn “Như thế nào? Lại có nữ sinh tỏ tình với cậu? “Cô pha trò hỏi. “Kỷ Kỷ, cô đã trở lại!” Hắn vui vẻ nói. “Như thế nào, tiểu tử có nhớ tôi không?” Cô gõ trán hắn “Đương nhiên là có”. Hắn cầm thư tình trong tay để xuống, cười híp mắt nhìn chằm chằm cô “Kỷ Kỷ, tôi có bạn gái rồi”.