Chương 4: Thủ hộ thiên sứ (2)

Cầm trên tay miếng ngọc, Vương Kỷ Hoa suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra đến tột cùng ngọc này xuất hiện lúc nào , vì vậy dứt khoát sẽ đem miếng ngọc này đặt trong tủ đầu giường trong nhà trọ.

Cuộc sống từng ngày trôi qua, cô cảm giác cái kia người tàng hình, những người giúp việc, thủ hộ thiên sứ đều là giấc mộng đi.

Chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới Đỗ Quân Điển, lại sẽ có nhè nhẹ tiếc nuối, nếu như nằm mơ thời gian lại lâu một chút, cô có phải hay không có thể nhìn xem hắn từ từ lớn lên đây?

Công việc thiết kế thời trang của cô giống như cũ giống trước đây rất bận rộn.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Kỷ Hoa cùng với Trương Tiểu Mẫn chung nhau mở phòng thiết kế, bình thường nhận đơn hàng của khách hàng duy trì văn phòng.

Cắn cán bút, Vương Kỷ Hoa phát hiện mình gần đây thường nhìn tờ giấy trắng ngẩn người.

“Kỷ Kỷ, cậu gần đây thần chí để đâu, khách hàng đặt hai bộ lễ phục lâu rồi mà còn chưa có cám xúc thiết kế?” Trương Tiểu Mẫn cảm thán.

“Thật sự cũng không phải không có.” Vương Kỷ Hoa nhún nhún vai “bản thảo hai bộ lễ phục ở nhà tớ cũng có, nhưng không vừa ý với chúng lắm, theo tớ mình có khả năng làm tốt hơn!”

“Vậy cậu nên thư giãn một chút, nên xem các loại tạp chí thời thượng, đưa ra tiêu chuẩn cho bộ thiết kế củ mình .”

Hi vọng như thế, Vương Kỷ Hoa cười, “Yên tâm, hai bộ lễ phục kia, tớ nhất định sẽ hoàn thành đúng kì hạn .”

Trương Tiểu Mẫn hiểu rõ bạn tốt của mình, ở trên công tác tuyệt đối là nói được là làm được, “Đúng rồi, lần đó trong bệnh viện, trên tớy cậu đeo mảnh ngọc còn có ở đây không?” Cô hỏi.

“Tớ đặt ở tại nhà trọ , như thế nào hỏi cái này chuyện?”

“Tớ biết một lão thầy bói, không phải cậu nói miếng ngọc kì lạ sao?, khi nào rảnh tớ dẫn cậu đến chỗ lão.”

“Tốt.” Vương Kỷ Hoa đồng ý nói.

Vô duyên vô cớ xuất hiện miếng ngọc, làm cho cô nhớ thương hoài cổ ai đó.

Buổi tối, ở dưới ánh đèn, Vương Kỷ Hoa từ trong ngăn kéo lấy ra miếng ngọc nhìn lại.

Ngọc màu trắng, mặt ngoài ôn nhuận mà bóng loáng. Trước khi xảu ra tay nạn, cô nhớ rõ mình không hề có miếng ngọc này. Đến cùng là ai đem miếng ngọc đeo vào trên cổ tay cô? Có mục đích gì?

Kìm lòng không được, cô đem chiếc dây đỏ ở cổ tay lên quan sát, thấy nó dán chặt vào cổ tay, đeo cảm giác thoải mái.

Nghiêm chỉnh mà nói, miếng ngọc này đeo trên tay, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, phối hợp với trang phục cổ trang hẳn rất hợp. Nhà thiết kế như cô bắt đầu hình dung bộ trang phục mới

Khóe mắt, lơ đãng liếc đến đồng hồ báo thức, Vương Kỷ Hoa kêu rên một tiếng: “Lão Thiên, rõ ràng mười hai giờ!”

Ngày mai còn phải dậy sớm đấy, nhanh đi ngủ thôi!

Quyết định mai dậy sớm, Vương Kỷ Hoa nhắm mắt tắt đèn đi ngủ.

Trong đêm đen, miếng ngọc tỏa ra ánh sang kỳ dị.

Nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại. Vương Kỷ Hoa không biết mình là nhanh chóng ngủ thϊếp đi, hay là nhanh chóng tỉnh ngủ.

Cảm giác, cảm thấy, tựa như đã qua rất dài rất dài thời gian.

Đúng là... Cô cũng không có nghe được nháo tiếng chuông vang lên,

...

Phanh! Oành!

Có chút thanh âm huyên náo cùng với những thứ âm thanh giống như tiếng kêu thảm thiết kêu, không biết từ khi nào thì bắt đầu, đập vào tai cô

Lão Thiên!

Bên ngoài phát sinh chuyện gì ? Nửa đêm còn không cho cô ngủ ngon giấc?

“Này, chẳng lẽ không biết bây giờ là nửa đêm canh ba sao? Còn có để cho người ta ngủ hay không a?” Vương Kỷ Hoa mở mắt quát, đập vào mi mắt nhưng lại một mảnh ánh sáng.

Sáng? Ban ngày? !

Vừa rồi rõ ràng là ban đêm a, cô vừa mới nằm xuống không bao lâu, không có đạo lý nhanh như vậy liền ban ngày!

Lắc đầu, cô đứng người lên, nhìn về phía bốn phía, một mảnh hoang dã, chỗ cô vừa nằm là đống cỏ, tiếng huyên náo lúc nãy là ở nhà kho đi

Từ bên ngoài nhìn vào tới, kho hàng bốn phía đã bị cỏ dại cùng dây leo bao vây hơn phân nửa, hẳn là bị vứt bỏ lâu rồi.

Mà bây giờ, nhất vấn đề nghiêm trọng là, cô tại sao lại ở chỗ này? Cô không phải là rõ ràng là đang ngủ ở nhà sao?

Hoặc là, cô là lúc ngủ bị người ta chuyển ra khỏi phòng?

Hay hoặc là - - cô lại ngủ mơ đi?

Được rồi, bất kể như thế nào, tối thiểu cô tại nơi này không có thiếu chân thiếu tay, tốt nhất nên tìm hiểu tình hình thì hơn.

Mới đó, thanh âm huyên não trong kho hàng đột nhiên biến mất.

Lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, cho nên cô rất trực tiếp đi tới trước cửa kho hàng, nhìn qua khe hở, nhìn xem tình hình bên trong - -

Thật nhiều bụi bặm, dụng cụ thiết bị cũ kĩ bị bỏ hoang, đầy đất có rất nhiều người đang quỳ duy nhất một cậu thiếu niên đứng.

Có là kẻ ngốc, cô cũng biết đây là bè đảng chuẩn bị đánh nhau.

Thiếu niên đó, áo sơ mi cùng quần bò dính một chút vết máu,gương mặt non nớt chắc tầm 13, 14 tuổi, có một loại khinh thường cùng cao ngạo. Mặt mày trắng nõn, đôi mi thanh tú nhíu lại, đôi mắt hằn lên tia máu.

Thiếu niên giơ tay lên, nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên người. Tư thái ưu nhã.

Bỗng dưng, giống như là chú ý tới cái gì, hắn ngẩng đầu lên, hướng về phía cô khẽ mỉm cười.

Ánh mắt của hắn - - một đôi mắt hắc bạch phân minh sau không thấy đáy, ánh mắt đó giường như rất quen thuộc.

“Tốt... Xinh đẹp.” Lần đầu tiên, Vương Kỷ Hoa nhịn không được thở dài nói, chỉ cảm thấy này đôi mắt, cô có chút quen thuộc.

“Có chuyện gì sao?” Hắn hướng về phía cô hỏi.

Bị hắn phát hiện, cô dứt khoát từ cửa sau đi tới.

Cửa sắt từ từ được đảy ra, ánh sáng mặt trời từ từ len lỏi vào trong nhà, ánh sáng mặt trời đang bao bọc cô.

Ánh mắt mông lung, sáng chói làm cho thiếu niên nheo mắt lại nhìn.

Cho đến khi bóng dáng của cô đứng trước mặt của hắn, thiếu niên vẻ mặt cứng đờ, lập tức bước đến trước mặt cô, “Cô! “

“Tôi chỉ là trong lúc vô tình đến nơi này, không phải cố ý muốn nhìn lén cậu cùng bọn họ...” Lời chưa nói xong, mặt của cô đã giống như là bánh quy kẹp nhân, cổ bị hắn bóp chặt .

Hai người cao sấp sỉ nhau, cho nên tầm mắt cũng coi như song song đi.

Hai người cách nhau quá gần, làm cho cô nhìn rõ đôi mắt sáng như ngọc của hắn.

Này… đây có được là sàm sỡ, mà sàm sỡ cô lại là một thằng nhóc…!!

“Này, mau thả tôi ra, nếu không...”

“Kỷ Kỷ.” Thiếu niên trong miệng bỗng dưng nói ra hai chữ này.

“Cái gì?” Cô thoáng cái ngây ngẩn cả người, thiếu niên này làm sao biết tên của cô ?

“Thì ra là truyện cổ tích đều là gạt người, thì ra là thiên sứ căn bản cũng không giữ lời hứa.” Hắn hung hăng chằm chằm nhìn cô.

Một đôi mắt xinh đẹp hung ác nhìn chằm chằm, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, Vương Kỷ Hoa kêu lên: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, cậu tốt nhất mau buông tay.”

“Chẳng lẽ cô đã quên, cậu nói với tôi cái gì sao?”

“Tôi căn bản cũng không biết cậu, có thể đối với cậu nói cái gì a?”

“Cô lại dám nói không biết tôi? !” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô tại sao có thể quên tôi, tôi nhớ cô lâu như vậy, sao cô có thể!”

“Lời cậu nói tôi đều không hiểu!”

“Cô rõ ràng đã nói qua, cô là thủ hộ thiên sứ của tôi!”

Vương Kỷ Hoa đột nhiên cả kinh.

Những lời này, cô đối với một người đã nói qua, đúng là vậy hẳn là là ở trong mộng đi...

Hay là nói, cô bây giờ cũng là ở trong mộng?

Nhưng là vì cái gì cảm giác này, căn bản là giống như là - - thực tế? !

Đúng là, nếu như là thực tế , không có đạo lý... Không có đạo lý...

Môi của cô run rẩy, nhìn cậu thiếu niên tìm hình bóng của Đỗ Quân Điển, “Cậu là... Đỗ Quân Điển?” Trời mới biết, mấy chữ này có nói xong có bao nhiêu gian nan.