“Cậu nhìn thấy tôi sao???” cô kích động hỏi. Ở nơi xa lạ này, có người nhìn thấy cô:020: , vẫn có người có thể nói chuyện cùng cô, đó là một loại vui sướиɠ, không lời lẽ nào có thể hình dung.
“Tại sao tôi lại không thể nhìn thấy cô”. thành nhóc kì quái hỏi “cô ruốt cuộc là ai?”
“tôi sao..?” Vương Kỷ Hoa híp mắt trả lời “nói cho cậu biết tôi chính là thiên sứ”
Cô mặt không đỏ tim không đập nói dối không chớp mắt.
“Cô gạt người”. Rõ ràng thằng bé không tin
Vương Kỷ Hoa bĩu môi, nhưng câu nói tiếp theo của thằng bé làm cô đứng hình.
“Tất cả thiên sứ đều đẹp, nhưng cô thì xấu”.
Xấu? Cô vỗ ngực thuận khí, không muốn cùng một đứa trẻ tranh luận vấn đề nhan sắc.” Thiên sứ cũng có người không đẹp” cô bĩu môi, tìm vị trí ngồi thoải mái dưới tàng cây, dựa lưng vào thân cây, “nói cho ngươi biết, thiên sứ không phải ai cũng có thể nhìn thấy, như lời của ta, chỉ có cậu nhìn thấy”.
“Thật vậy chăng ?” vẻ mặt hắn hiếu kì.
“Đó là đương nhiên.” nàng nhăn mũi, chỉ về phía có một nữ giúp việc đang chạy tới.
“Tiểu thiếu gia nên về phòng luyện đàn” Nũ giúp việc đi đến chỗ thằng bé kính cẩn nói.
Cô đứng trước mặt nữa giúp việc, giơ ta chặn trước mặt, nữ giúp việc như cũ không nhìn thấy cô.
“cô không thấy gì sao?” hắn hỏi
“thấy gì thưa thiếu gia?” nữa giúp việc mù mịt.
“không có! có phải thiếu gia đang chê cười ta đúng không?”
“...”
Nhìn thằng bé trừng lớn hai mắt, cô hả hê dù sao cũng phải phân rõ trên dưới với thằng bé này.
Vương Kỷ Hoa cô chưa bao giờ tin được một thằng bé nhỏ như vậy có thể chơi piano giỏi đến thế. Lưu loát điều khiển, âm thanh từ những phím đàn diễn tấu thành một khúc nhạc du dương. Cho đến khi kết thúc luyện tập, cô vẫn còn chưa thỏa mãn. thằng nhóc này cũng quá thiên tài quá đi, nàng đến tuổi này cũng chỉ biết đánh khúc đơn giản với đàn điện tử mà thôi.
Ở trong phòng ngủ thàng nhóc, Vương Kỷ Hoa vừa ăn điểm tâm vừa nói:” đúng rồi, nhóc tên gì vậy?”. Lúc tới đây, nghe được tất cả mọi người gọi hắn là “tiểu thiếu gia”.
“Thiên sư không biết tên của tôi sao?” hắn nghi ngờ hỏi.
“Đó là đương nhiên, thiên sứ cũng không phải vạn năng!” Cô bỏ miếng bánh ngọt vào miệng, mùi vị không tệ
.
“A, tôi gọi Đỗ Quân Điển.”
“Đỗ Quân Điển, tên không tệ!”.cô gật đầu, đột nhiên giống như là phát hiện kỉ nguyên mới. Đúng rồi, nơi này nhìn giống người Trung Quốc nói hán ngữ.
“thiên sứ cô tên gì?”
“Vương Kỷ Hoa” .Tầm mắt cô, bắt đầu nỗ lực đánh giá chung quanh
Tông xe? hết thảy đều kì quái.
Là mơ đi, nhưng mơ sao lại chân thật đến vậy?
“cậu biết nơi này là đâu không?” Vương Kỷ Hoa hỏi
“Nhà tôi” Đỗ Quân Điển hồi đáp.
“Đây là thế kỉ bao nhiêu vậy, nước nào?”
“Cái gì thế kỉ, đất nước ?”
“...”aiz, hắn cũng chỉ có là một đứa trẻ, không thể trông cậy vào quá nhiều, Vương Kỷ Hoa tiếp tục ăn bánh ngọt.
Đỗ Quân Điển rất tò mò với bộ dáng thien sứ khi ăn. Những thứ này hắn cảm thấy chả có gì đặc sắc, nhưng nếu thiên sứ thích lần sau hắn sẽ bảo người làm thêm nhiều loại bánh ngọt khác mang lên.
Ăn xong bánh ngọt, Vương Kỷ hoa quệt miệng, ngã người lên giường lớn mềm mại, tiếp tục đại nghiệp đánh cờ với Chu công.
Có lẽ lúc tỉnh dậy, hết thảy đều khôi phục bình thường.
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy suy nghĩ tựa hồ thiếu cái gì đó.
Đột nhiên, một cái tôiy nhỏ lôi kéo vạt áo cô, đem cô một lần nữa kéo dậy.
“Làm cái gì vây?” Vương Kỷ Hoa nhìn Đỗ Quân Điểm đang nằm sấp trên giường.
“Trò chuyện” trong mắt hắn thoáng hiện qua khát vọng.
Loại ánh mắt này, phải hình dung thế nào đây? Này không cần mang ánh mắt gấu nhỏ nhìn tôi như vậy chứ.
“Tôi...” Cô rất muốn cự tuyệt.
Kia cái ánh mắt gấu nhỏ thế nào lại long lanh thêm vài phần.
“Cái kia...” Khóe miệng cô bắt đầu run rẩy ngồi dậy.
Ánh mắt gấu nhỏ hào quang bắn ra bốn phía.
“Được rồi, chúng tôi nói chuyện phiếm!” Cô trợn mắt một cái, cô thua cô thỏa hiệp.
Nhưng mà kế tiếp, mắt to lại trừng mắt nhỏ.
“Này, Cậu đến cùng muốn tán gấu cái gì?” Cô cảm giác mình không khác gì kẻ ngốc.
“tôi cũng không biết” Đỗ Quân Điển lúng túng ( Kỷ Hoa =.=“, Lin *lộn ghế* )
“Được rồi, tôi hỏi cậu, vừa nãy cậu khóc cái gì?”
“tôi...”. Đỗ Quân Điển từ từ cúi thấp đầu, có chút bất an kéo vạt áo.
“Sẽ không phải bị người ta bắt nạt đi?”
Nhìn vẻ mặt kia kìa, cô đoán trúng rồi.
“cậu là nam nhi bị bắt nạt, tại sao lại có núp một góc khóc như vậy?” Đổi thành cô năm đó, đã sớm đem những kẻ kia đánh khóc cha gọi mẹ.
“Trốn một góc khóc không tốt sao?” hắn nghi ngờ hỏi.
Một cái cốc đầu vào cái đầu nhỏ nhắn, hắn kêu đau một tiếng, lại bị nghe cô hét: “ĐƯƠNG NHIÊN LÀ KHÔNG ĐƯỢC, bị người khác bắt nạt phải bắt nạt lại chúng nó, biết chưa?”.
“bắt nạt...lại?” lời cô nói, làm cho hắn rất kinh ngạc “tôi có thể sao?”
“ngươi là con trai, nếu như không thể bảo vệ mình, tương lai như thế nào bảo vệ được người mình yêu?”
“Cái gì yêu?”
“Chính là gặp thấy vui, khong gặp thấy nhớ, lúc nào cũng nhớ đến người ta”.
“Tôi mỗi ngày đều muốn cùng Mạch Mạch chơi, có phải Mạch Mạch là người tôi yêu?”
“Mạch Mạch là ai?”
“Là con chó của tôi”.
“...người yêu...là người chứ không phải động vật, hiểu chưa?” Vương Kỷ Hoa khóe miệng co quắp.
“Kia Kỳ Kỳ có thể là người yêu tôi ?”
“Khụ...khụ....” Vương Kỷ Hoa lần đầu phát hiện, sặc nước miếng có thể chết người, “Ai bảo cậu gọi tôi Kỷ Kỷ?”
“không phải cô tên Kỷ Kỷ sao?”
“Ách...phải gọi là Kỷ Kỷ thiên sứ.”
“Nhưng tôi thích gọi cô là Kỷ Kỷ” trong mắt hắn lộ ra nồng đậm mong đợi.
Cô hết chỗ nói rồi, được rồi, dạo này thiên sứ không phải thiên sứ rất thiện lương sao, cho nên cô chỉ có thể ủy khuất thực hiện tâm nguyện của thằng nhóc, để cho thằng nhóc gọi là Kỷ Kỷ.
Vương Kỷ Hoa từ trước đến nay là dã nữ, từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô ăn hϊếp người khác, căn bản không ai dám ăn hϊếp cô. Cho nên có thể nói là cô thương cảm cho đứa nhỏ xấu xa này đi.